Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1708: Chẳng còn gì để mất



Một màn này kích thích sâu sắc cho tất cả nhân viên của bộ phận, tim bọn họ đập thình thịch, giống như muốn nhảy vọt cổ họng.

Quản lý Bạch Ngọc vênh váo vậy mà quỳ giống như chó ở trước mặt Vương Nhất, cầu xin sự tha thứ của anh, tam quan của bọn họ cũng sụp xuống theo, tan tành.

Đặc biệt là mấy tay sai của Bạch Ngọc, càng bị dọa sợ không dám nói một câu.

Nơi có người thì có chuyện, nơi có chuyện thì có đấu đá, ỷ lớn hiếp nhỏ, là thói hư tật xấu của con người --- Bọn họ không làm sai, chỉ là nịnh nọt mà thôi, chỉ có điều đã chọc phải người mạnh hơn.

“Lãnh đạo, cầu xin anh, tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa.”

Bạch Ngọc cúi đầu cầu xin, bị dọa sợ tới mức không dám thở mạnh, suýt nữa quỳ lạy Vương Nhất rồi.

Nhìn bộ dạng thê thảm lúc này của Bạch Ngọc, mọi người cho rằng Vương Nhất hoặc ít hoặc nhiều sẽ tha thứ cho cô ta, không ngờ Vương Nhất mặt mày vẫn lạnh lùng: “Bây giờ biết sai rồi, không cảm thấy quá muộn sao?”

Trong lòng mọi người sửng sốt, lãnh đạo mới của bọn họ lẽ nào đánh đuổi cùng giết tận sao?



Lời tiếp theo của Vương Nhất đã chức thực suy nghĩ của bọn họ.

“Là quản lý, nên đoàn kết một lòng, tập trung sức mạnh của mọi người, làm tốt việc của bộ phận, chứ không phải kết bè kết phái, giúp đỡ kẻ xấu, bắt nạt một thực tập sinh vừa vào làm, càng không nên đánh người!”

“Nếu Lý Mộng Đình có sai trước thì cũng thôi, nhưng cô ấy không hề sai, mức độ hoàn toàn công việc rất tốt, cô dựa vào đâu nói đây là rác?”

Từng câu từng chữ, đều giống như búa tạ, gõ vào tim của Bạch Ngọc, từng bước đánh cô ta xuống vực sâu.

Ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt u ám của Vương Nhất, lập tức kinh sợ vội vàng cúi đầu.

Vương Nhất thấy vậy, cũng không truy cứu nữa, trực tiếp nói: “Công việc này không phù hợp với cô, cô viết sẵn đơn thôi việc, còn có thể tới phòng tài vụ nhận ít tiền lương, nếu bị tôi đuổi thì cái gì cũng không có, để lại vết nhơ trong lý lịch.”

Lời này đã đủ nể mặt Bạch Ngọc rồi, nhưng lọt vào tai của Bạch Ngọc, lại giống như bị sét đánh, quỳ tới bên cạnh Vương Nhất, cầu xin: “Đừng, lãnh đạo, anh cho tôi thêm một cơ hội, kêu tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi việc tôi!”

Cô ta để có được vị trí quản lý này, không biết đã tặng bao nhiêu quà, sao có thể bị đuổi như vậy chứ?

Thỏ chết cáo sầu, môi hở răng lạnh, thấy Bạch Ngọc bị đuổi việc, những nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng bị dọa không biết làm sao, âm thầm cầu nguyện Vương Nhất đừng truy cứu lỗi của bọn họ.

Tuy nhiên, sợ cái gì tới cái đó, ngó lơ lời của Bạch Ngọc, Vương Nhất bỗng nhiên nhìn sang bọn họ: “Mấy người cũng như vậy, tự viết đơn xin thôi việc, đừng đợi tôi đuổi các người, giữ lại chút mặt mũi cho mình.”

Ầm!

Lời này vừa dứt, mấy nhân viên nữ kia lập tức mặt mày sững sờ ngồi phịch trên ghế, ruột gan cũng xanh lè.

Lúc này, Bạch Ngọc dường như hiểu được cái gì đó, bỗng nhiên túm chặt tay của Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, nể tình chúng ta học chung một trường đại học, cầu xin giúp tôi đi, tôi thật sự không thể mất đi công việc này.”

Mấy nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng như tỉnh mộng, lũ lượt chạy tới bên cạnh Lý Mộng Đình, liên tục cầu xin.

“Mộng Đình, trước đó đều là chúng tôi không tốt, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để trong lòng.”

“Lý Mộng Đình, sau này cô là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi quỳ xuống trước cô...”

“Chúng tôi thật sự biết sai rồi!”

Lý Mộng Đình bị vây ở giữa cũng giống như nằm mơ, mãi không hoàn hồn được.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta dần dần trở nên rõ ràng, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Không thể!”

Trong lòng đám người Bạch Ngọc sửng sốt, nhìn Lý Mộng Đình đột nhiên nổi giận thì lập tức ngây ra.

“Ngày đầu tiên tôi nhận chức thì bị các người làm khó, chỉ vì hồi đại học bạn trai của chị vì theo đuổi tôi mà đá chị, điều này công bằng với tôi sao?!”

“Tôi sẽ không tha thứ cho bạo lực nơi công sở không ngừng nghỉ như này, nếu đổi lại thành người khác, có phải sẽ bị các người ép tới cùng đường rồi không?”

“Tôi không tin ngẩng đầu ba tấc có thần linh, nhưng tôi tin, làm được chuyện xấu, tóm lại sẽ đụng phải người có thể xử lý kẻ đó!”

“...”

Cả phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp có lực của Lý Mộng Đình, nhẹ nhàng đáp lại.

Cô ta của lúc này, tràn ngập chính nghĩa, lên án thay cho tất cả mọi người chịu sự đối xử bất công ở chốn công sở.

Đặc biệt là một câu cuối cùng.

Chuyện như này không phải là một mình Lý Mộng Đình gặp phải, phần lớn mọi người đều gặp phải, chỉ có điều bọn họ phần lớn vì nhu nhược, chọn cách im lặng chịu đựng.

Thế giới này, luôn có nhiều nhân vật nhỏ bé, cũng chính vì như vậy mới tạo thành sự bất công như này.

Vương Nhất tán thưởng liếc nhìn Lý Mộng Đình, gai nhọn trước kia đã được mài phẳng, cô ta có được sự trưởng thành thật sự.

Khác với những nữ nhân viên khác, Bạch Ngọc ngây ngốc rất lâu, lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt, không phải vì sợ hãi, mà bị tức mình xuống nước cầu xin cô ta, cô ta dựa vào đâu còn vênh váo như vậy?

Hồi đại học cũng như vậy, khi cô ta bị đá, khổ sở cầu xin ở trong mưa, sự hèn mọn đó, loại cảm giác bị giẫm đạp đó, cô ta đến này còn nhớ!

Bạch Ngọc nhìn Lý Mộng Đình, vẻ mặt từng chút từng chút trở nên vặn vẹo, ngọn lửa trong mắt nuốt chửng cô ta.

“Lý Mộng Đình, cô chẳng qua là dựa vào cơ thể ti tiện này của cô, bò được lên giường của anh ta, Vương tổng mới giúp cô như vậy, không có anh ta, cô là cái thá gì chứ!”

Lời nói ác độc như vậy vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình lập tức thay đổi, trong mắt Vương Nhất cũng xẹt qua ý lạnh.

“Tôi đã nói rồi, anh ta không phải là bạn trai của tôi, tôi cũng chưa từng bò lên giường của anh ta!” Lý Mộng Đình đỏ mặt tía tai giải thích, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút chột dạ.

Nếu thật sự nói tới tình cảm, là sự tương tư và hối hận đơn phương từ cô ta.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ta chọn tập đoàn Lệ Tinh, cho dù không có được, nhìn từ xa cũng tốt rồi.

“Đã là lúc này rồi, cô còn diễn với tôi ư?”

Biết Bạch Ngọc không hết hy vọng, chẳng còn gì để mất, chỉ vào Lý Mộng Đình lạnh lùng nói: “Cô chính là tiện nhân lẳng lơ, cô cho rằng có Vương tổng chống lưng thì tôi sợ cô sao?”

“Tôi nói cho cô biết, tôi không thể đi, người phải đi là cô!”

Lý Mộng Đình cho dù tính cách không nóng nảy như trước kia, nhưng đâu thể chịu được loại mắng chửi này, lập tức nổi giận.

Đang muốn lên tiếng, lại bị Vương Nhất cản lại.

Anh không hề sợ hãi mà uống ngụm trà, thong dong nói: “Cả bộ phận đều do tôi quản lý, cô sao biết cô không đi được?”

Bạch Ngọc hờ hững liếc nhìn Vương Nhất, cũng không có sự cung kính đối với anh như trước đó: “Đuổi việc một lãnh đạo tầng trung, trừ Lý tổng có quyền như vậy ra, người khác đều không được, chuyện này buộc phải để cho hai phó tổng giám đốc còn lại biết.”

Nói xong, cô ta đi ra khỏi văn phòng.

Tiêu Đào thấy vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Cô ta nhất định là đi tìm Thành tổng rồi.”

Vương Nhất lại mỉm cười hờ hững: “Vậy thì để cô ta gọi.”

Tiêu Đào mặt mày kinh ngạc, Thành Trâm nói thế nào cũng là một phó tổng giám đốc, Vương Nhất vậy mà không hề để vào trong lòng.

Không lâu sau, tiếng giày cao gót lăng lệ giẫm xuống từ xa truyền tới gần, Thành Trầm mặt mày u ám đi vào.

“Ai muốn đuổi việc người của tôi?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.