Theo giọng nói bình thản của Vương Nhất, lại mang theo nhàn nhạt giễu cợt nói ra, tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại lập tức im bặt, Hồ Minh Chính trong nháy mắt không còn sức sống.
Phản ứng đầu tiên của anh ta, chính là Vương Nhất có cách lấy được hộp mật mã trong tay anh ta, hơn nữa có thể mở hộp mật mã ra, nhất thời hoảng sợ.
Thế nhưng sau đó, anh ta lại một lần nữa cười ra tiếng: "Đừng uổng phí công sức, rương mật mã này chọn dùng kỹ thuật thép nóng chảy tiên tiến nhất, lửa nước đều không thấm thía gì, bên ngoài lại vô cùng cứng rắn, bom nổ không vỡ, cậu đập chắc chắn cũng sẽ không vỡ!"
Theo anh ta thấy, cách thức mà Vương Nhất nói, đơn giản là dùng ngoại lực mạnh để phá vỡ hộp mật mã.
Vương Nhất lại nhếch miệng lên, gợi lên một nụ cười trêu tức: "Ai nói, tôi muốn nổ tung hộp mật mã, ý tôi là, tôi sẽ thần không biết, quỷ không hay lấy đi phiếu bầu trong hộp mật mã của anh."
“Cái gì?!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Hồ Minh Chính khiếp sợ, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất, một câu cũng nói không nên lời.
Khoan hãy nói đến dùng cách gì lấy được rương mật mã của Hồ Minh Chính, cho dù lấy được, không có mật mã, làm sao có thể lấy ra đồ ở trong rương đây?
Chẳng lẽ, thế giới giới thật sự có cách mở đồ vật mà không cần thủ vật thần kỳ như này sao?
“Không thể nào, cậu bớt hù dọa tôi đi!”
Phục hồi tinh thần lại, Hồ Minh Chính lập tức hét lớn một tiếng, ngữ khí hung ác:" Tôi chỉ thiếu một phiếu bầu, là có thể hoàn toàn giành được thắng lợi, đến lúc đó, không chỉ anh còn mỗi hai bàn tay trắng, ngay cả công ty của của vợ cậu, cũng thuộc về tôi, ha ha ha......"
“Vậy sao? Vậy chúng ta cứ chờ xem…"
Vương Nhất cưới nhạt một tiếng rồi sau đó cúp điện thoại.
Nhận điện thoại di động, Hồ Hoàng Việt vừa rồi còn nôn nóng bất an bỗng nhiên tỉnh táo lại, trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Nhất: "Ngài Vương, ngài thật sự có biện pháp chuyển bại thành thắng sao?"
“Đương nhiên.”
Vương Nhất thong dong cười: "Theo tôi lâu như vậy, còn không hiểu tôi sao? Nếu như không phải cục diện tất thắng, tôi sẽ không khoe khoang khoác lác."
Hồ Hoàng Việt tâm tình hoảng loạn, nhớ lại quá khứ, lần nào ngài Vương gặp phải chuyện, không phải là chuyện tất bại hay sao?
Tất cả mọi người đều chờ xem anh bị chê cười, thế nhưng cuối cùng, người bị chê cười ngược lại là bọn họ.
Lần này, cũng sẽ như vậy sao?
Vương Nhất đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống toàn bộ cao ốc quốc tế: "Nhiệm vụ của các ông đã hoàn thành, kế tiếp, chính là chờ kỳ hạn đến, các ông theo tôi đi tới Thành phố Giang là được."
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh nghi ngờ nhìn nhau, vẫn lựa chọn tin tưởng Vương Nhất.
“Vâng, ngài Vương!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn của hai người, Vương Nhất lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, nhàn nhạt nói: "Có thể hành động rồi."
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến kỳ hạn của ván bài này.
Buổi sáng, Vương Nhất vẫn như cũ nhàn nhã uống cà phê, cùng với Lý Khinh Hồng ăn cơm trưa, lúc này mới chậm rãi cùng Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt chạy tới tập đoàn Cự Phong Thành phố Giang.
Trên đường, Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đều là vẻ mặt u sầu, Hồ Hoàng Việt lái xe, thậm chí lo lắng quá mức, lòng bàn tay nắm tay lái đều đổ mồ hôi.
“Thả lỏng đi, ván bài này, nhất định tôi sẽ thắng.”
Vương Nhất ngồi ở hàng ghế sau, an ủi nói.
Hồ Hoàng Việt miễn cưỡng cười cười, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nói không lo lắng là gạt người, trong mười hai ngày này, Vương Nhất chuyện gì cũng không làm, duy nhất làm, là để cho người ta trắng trợn theo dõi, cũng không áp dụng bất kỳ hành động thực chất nào - - Bọn họ đi theo Vương Nhất lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với mệnh lệnh của Vương Nhất.
Nhưng mà, thời gian đến khi chấm dứt ván bài này, chỉ còn không đến một giờ, đến mức này, bọn họ cũng dứt khoát bất cứ giá nào, cùng tiến lùi với Vương Nhất.
Rất nhanh, xe đi tới dưới lầu tập đoàn Cự Phong, vẫn là cô thư ký thướt tha kia, đưa ba người Vương Nhất vào phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này, Hồ Minh Chính đang cười híp mắt ngồi trên ghế lái, nhìn thấy ba người Vương Nhất đi tới, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Ồ, đây không phải là 'chủ tịch Vương' sao, có được sự ủng hộ của các cổ đông không?”
Lông mày Hồ Hoàng Việt nhíu lại, đang muốn tức giận răn dạy, lại bị Vương Nhất phất tay ngăn lại.
Trên mặt của anh cũng mang theo nụ cười thong dong, nhàn nhạt lắc đầu: "Không có, một phiếu cũng không có được, tất cả phiếu, đều ở trong tay anh."
“Thì ra cậu vẫn nhìn nhận tỉnh táo chuyện này à?”
Ánh mắt Hồ Minh Chính nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy châm chọc: "Vậy mà cậu còn dám tới đây!"
Trong nháy mắt thanh âm Hồ Minh Chính đề cao tám độ, cả người cũng đứng lên, căm tức nhìn Vương Nhất.
"Một phiếu cũng không có, cũng dám đánh cược với tôi? Tôi khuyên cậu, vẫn nên sớm chuẩn bị thỏa thuận chuyển nhượng công ty của vợ cậu đi!"
Vương Nhất vẫn không tức giận, tự rót một ly trà nóng: "Đừng nóng vội, không phải còn chưa tới giờ sao? Hơn nữa theo tôi được biết, anh trước mắt cũng chỉ thu thập được phiếu bầu của mười một vị cổ đông, còn có một vị, cũng không có lấy được, không phải sao?"
“Ha ha.”
Nghe Vương Nhất nói xong, nụ cười lạnh trên mặt Hồ Minh Chính càng thêm sâu: "Xem ra cậu không thấy quan tài không đổ lệ!"
Ngay sau đó, anh ta vung tay lên, hăng hái nói: "Nói cho cậu biết, vị cổ đông cuối cùng, tôi đã sớm đặt xong với ông ta rồi, chọn đúng năm giờ rưỡi tiến hành tăng phiếu - đây chính là tôi cố ý để lại quà cho cậu, để cậu cùng với Hồ Hoàng Việt ngu ngốc kia đến chứng kiến một khắc vĩ đại khi tôi lên chức chủ tịch!"
Dáng vẻ càn rỡ, hoàn toàn chọc giận Hồ Hoàng Việt, nhưng ông ta nắm chặt tay, giận mà không dám nói gì.
Vương Nhất vẫn nhẹ nhàng thổi hơi của trà nóng: "Được."
Tính tinh…
Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, truyền đến giọng nói của nữ thư ký: "Hồ tổng, vị cổ đông cuối cùng đã đến."
Hồ Minh Chính lập tức đứng lên: “Mau mời ông ta vào!”
Rất nhanh, một người trung niên mặc âu phục đeo kính râm đi đến, ngồi xuống trước mặt Hồ Minh Chính.
Trên mặt của anh ta tràn đầy trào phúng: "Thấy chưa, ông ta chính là vị cổ đông cuối cùng!"
Lời này vừa nói ra, Hồ Hoàng Việt cùng với Tăng Quốc Vinh sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng chỉ có một ý niệm: “Tiêu rồi...”
Người trung niên mặc âu phục đưa phiếu của mình cho Hồ Minh Chính, nhưng không có rời đi, mà là bỗng nhiên nói: "Hồ tổng, phiếu bầu này, sẽ do tôi giao cho Ông Hàn, không thành vấn đề chứ?"
Hồ Minh Chính nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng: "Vậy cũng được."
Sau đó, anh ta mặt mũi dữ tợn nhìn Vương Nhất một cái, trước mặt tất cả mọi người, mở ra rương mật mã, lấy ra mười một phiếu bầu bên trong.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh sắc mặt vô cùng khó coi, lúc này đây, thật sự không có hy vọng.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục cầm mười một lá phiếu rời đi.
Làm xong những thứ này, Hồ Minh Chính lập tức đi tới trước mặt Vương Nhất, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng: "Thế nào, Vương Nhất, cậu còn có gì để nói?"
“Tôi không có gì để nói, chờ ông Hàn đến, lại quyết định ai thắng ai thua đi.”
Vương Nhất vẫn uống trà nóng, cười híp mắt nói.
Hồ Minh Chính sửng sốt, không nghĩ tới đã đến lúc này, Vương Nhất còn thong dong như vậy, nhất thời, sắc mặt lạnh càng sâu.
“Được, vốn tôi còn nghĩ, cậu tự mình nhận thua, tôi còn có thể giữ lại chút mặt mũi cho cậu, nếu cậu đã không cần, vậy cũng đừng trách tôi, chờ ông Hàn tuyên bố, không chỉ là cậu, còn có người vợ Lý Khinh Hồng của cậu, đều chỉ còn hai bàn tay trắng, lưu lạc đầu đường!”
Vương Nhất khẽ mỉm cười, cũng không đáp lại.
Rất nhanh, ông Hàn chống một cây gậy quý tộc đi tới.
Hồ Minh Chính lập tức hưng phấn nghênh đón: "Ông Hàn, mau tuyên bố kết quả ván cược đi."
Ông Hàn nhìn anh ta một cái, gật đầu, bắt đầu tuyên bố.
“Ván cược này....”
Mắt thấy kết quả sắp công bố, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh lo lắng đến mức tim đập thình thịch, thậm chí cũng không dám nghe.
Ánh mắt Ông Hàn nhìn về phía Hồ Minh Chính, bỗng nhiên, lại chuyển dời đến trên người Vương Nhất đang thong dong uống trà.