Vương Nhất ngược lại không có cảm giác gì, Lương Nhật Tân thì mặt mày âm trầm tới mức có thể vắt ra nước.
Những người khác của nhà họ Lương càng bị dọa đơ ra, cả người cực kỳ run rẩy.
Tuy Thẩm Tử Kiện hống hách, nhưng lại có lý do để hống hách.
Thôn tính một vài sản nghiệp của nhà họ Lương, khiến nhà họ Thẩm vốn cường thế càng như hổ mọc thêm cánh, nói là hào môn đứng đầu Thiên An cũng không quá.
Nhà họ Kim chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chỉ có một mình Kim Thúy Như tọa trấn, nhà họ Nhan án binh bất động, nhà họ Lương thiếu đi hai người Lương Nam Lĩnh, Lương Ý Hành, há có thể đối kháng với nhà họ Thẩm?
“Như thế nào, anh Vương?”
Thẩm Tử Kiện nhìn Vương Nhất, cười lớn nói: “Nhà họ Thẩm của tôi đã thể hiện thành ý, anh như nào, cũng phải cho tôi nhìn thấy thành ý của anh chứ?”
“Anh có thể đi rồi.”
Vương Nhất bỗng nhiên nói với Thẩm Tử Kiện.
“Cái gì?”
Nghe vậy, Thẩm Tử Kiện lập tức sững người, không hiểu mà nhìn Vương Nhất.
“Cho anh sống rời khỏi nhà họ Lương, đây là thành ý lớn nhất mà tôi thể hiện.”
Giọng điệu của Vương Nhất lạnh nhạt, chỉ vào cửa lớn của nhà họ Lương.
Ngay lập tức, trong mắt Thẩm Tử Kiện bùng nổ sát khí, u ám nói: “Xem ta, anh là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, muốn đối địch với nhà họ Thẩm chúng tôi...”
Sau khi câu này vừa dứt, mắt của Vương Nhất cũng nheo lại, đưa tay hai ngón tay.
“Thứ nhất, có vài chuyện, tôi không nói thì không có nghĩa tôi không biết, nhà họ Thẩm các người làm gì ở sau lưng, tôi đều rất rõ.”
“Thứ hai... nhà họ Thẩm cỏn con, cũng dám hỗn láo ở trước mặt tôi, hưng thịnh quá mức nhất định sẽ lụi tàn, tôi chính là mang tới sự lụi tàn cho các người.”
Sau khi nói xong, trên người Vương Nhất lập tức bùng nổ khí thế của một cường giả, khiến cho người trong phạm vi 20m, hai chân run rẩy, khúm lúm ở bên chân Vương Nhất.
Lương Nhật Tân cũng gục ở trên đất, ngước nhìn bóng lưng của Vương Nhất, vẻ mặt sững sờ.
Đây mới là tư thái của cường giả, đây mới là vương giả thật sự!
Thẩm Tử Kiện cũng hoảng sợ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh thì khôi phục lại, sắc mặt u ám: “Vậy anh nói xem, nhà họ Thẩm tôi đã làm cái gì?”
“Sát thủ ám sát gia đình tôi giữa đường đó, thật ra là nhà họ Thẩm các người phái tới nhỉ? Tưởng rằng có thể làm cho cuộc chiến của tôi và nhà họ Lương nghiêm trọng hơn, từ đó kiếm được lợi ích.”
Vương Nhất lạnh lùng nhìn Thẩm Tử Kiện, nói.
Sự việc đã đến nước mắt, Thẩm Tử Kiện cũng không che giấu nữa, anh ta cười ha hả hai tiếng: “Vốn muốn giấu mãi, nhưng nếu đã bị anh phát hiện rồi, vậy tôi không giấu nữa.”
“Không sai, sát thủ là tôi tìm, sản nghiệp của nhà họ Lương cũng là nhà họ Thẩm tôi thôn tính, anh và nhà họ Lương đều chỉ là quân cờ trên con đường huy hoàng của nhà họ Thẩm chúng tôi.”
“Nhà họ Thẩm quật khởi, đã là xu thế chung, cho dù bị anh biết chân tướng thì có thể như nào? Tôi cuối cùng cho anh một cơ hội, thần phục hay chết?!”
Đối mặt với Thẩm Tử Kiện, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Vẫn không hiểu sao? Tôi sớm đã biết nhà họ Thẩm các người đang muốn cái gì, sao có thể không chuẩn bị chứ?”
“Đứa con bị vứt bỏ của một gia tộc nhỏ như anh, có thể có chuẩn bị gì chứ?”
Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện đầy khinh thường, khinh bỉ nói: “Tất cả chỗ dựa, chẳng qua chỉ là dựa vào phú bà Lý Khinh Hồng kia mà thôi, nhà họ Thẩm của tôi muốn tập đoàn Lệ Tinh phá sản, cũng chỉ là chuyện động ngón tay.”
Lời của Thẩm Tử Kiện khiến Lương Nhật Tân rơi vào trong trầm mặc.
Từng có lúc, anh cũng giống tất cả mọi người, đều cho rằng Vương Nhất chỉ là đứa con mà một gia tộc nhỏ vứt bỏ, kết quả thì sao?
Kim Thành Vũ biến thành người thực vật, Lương Ý Hành chết, nhà họ Văn bị diệt vong rồi.
Mà Vương Nhất vẫn sống yên ổn, hạnh phúc mỹ mãn.
Chỉ dựa vào Lý Khinh Hồng sao?
Lương Nhật Tân không tin.
Nếu Thẩm Tử Kiện vẫn không thể thoát ra từ trong nhận thức này, vậy thì sẽ có một ngày, anh ta cũng sẽ nối gót theo những người này.
Ngày này sẽ không quá lâu.
“Tôi chỉ đợi một ngày.”
Thẩm Tử Kiện đưa ra một ngón tay, nhìn Vương Nhất nói: “Trong một ngày, đem tất cả sản nghiệp của nhà họ Lương đã thần phục anh đưa tới phủ đệ của nhà họ Thẩm, nếu không thì đợi nhà tan cửa nát đi!”
Nói xong thì anh ta lên xe rời đi.
Lương Nhật Tân từ trên đất đứng dậy, mặt mày u ám: “Anh Vương, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Vương Nhất lắc đầu: “Anh không cần lo lắng về nhà họ Thẩm, cố gắng làm chức gia chủ của nhà họ Lương của anh, những sản nghiệp mà nhà họ Thẩm thôn tính, vài ngày nữa, cũng sẽ trả lại nguyên vẹn, đến lúc đó có việc cho anh làm.”
“Anh Vương, ý của anh là---”
Lương Nhật Tân mặt mày kích động nhìn Vương Nhất, thái độ thong dong như vậy thì anh ta biết, Vương Nhất căn bản không để nhà họ Thẩm vào mắt.
Vương Nhất không có giải thích, chỉ lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Anh chỉ cần nhớ một câu, sống chết của nhà họ Thẩm, vẫn nằm trong tay tôi là được rồi.”
“Được!”
Lương Nhật Tân vội gật đầu, sau khi nhà họ Lương xảy ra biến cố thì có rất nhiều việc chờ làm, tiếp theo sẽ có việc anh ta làm.
Trên đường trở về, Vương Nhất bỗng nhiên hỏi: “Những sát thủ đó, khi nào có thể tới Thiên An.”
Lãnh Nhan xem ngày: “Hành trình từ đô thị Quốc tế đến Thiên An vào khoảng từ 3-8 tiếng, hôm nay chắc có thể tới nhóm sát thủ đầu tiên.”
“Rất tốt!”
Vương Nhất gật đầu: “Vậy tôi yên lặng chờ tin tốt.”
Cùng lúc này, chiếc xe của Thẩm Tử Kiện thong thả chạy trên đường.
Suy nghĩ một chút, anh ta gọi điện cho Thẩm Thiên Sơn.
“Ông nội, Lương Ý Hành cháu không thể bảo vệ được, nhưng nhà họ Lương đã thần phục Vương Nhất, cháu cho Vương Nhất thời gian 1 ngày để suy nghĩ, trước hoàng hôn ngày mai, giao ra sản nghiệp của nhà họ Lương cho nhà họ Thẩm.”
Kết quả này Thẩm Thiên Sơn nhất định là không hài lòng, nhưng ông ta trầm ngâm một lát, vẫn nói: “Cũng được, nhà họ Thẩm chúng ta đợi thêm một ngày, nếu trước hoàng hôn ngày mai, Vương Nhất không xuất hiện thì lập tức ra tay với tập đoàn Lệ Tinh, không tiếc mọi giá hủy hoại nó!”
“Vâng.”
Trên mặt Thẩm Tử Kiện hiện vẻ tàn ác, anh ta đã hạ quyết tâm, bất luận Vương Nhất có giao sản nghiệp của nhà họ Lương ra không, hoàng hôn ngày mai, anh ta đều sẽ ra tay với tập đoàn Lệ Tinh.
“Như vậy, bá nghiệp của nhà họ Thẩm chúng ta có thể thành rồi...”
Giọng nói của Thẩm Thiên Sơn mang theo sự an ủi, khi Thẩm Tử Kiện cũng đang muốn nói lời chắc chắn gì đó, đột nhiên trong điện thoại truyền tới tiếng kêu thảm thiết của ông nội.
“Á--- Cậu là ai, vậy mà dám xông vào nhà họ Thẩm của tôi!”
“Người đâu, người đâu---”
Giọng nói của Thẩm Thiên Sơn lập tức trở nên rất hoảng hốt, mang theo sự kinh hãi.
Thẩm Tử Kiện cũng thay đổi sắc mặt: “Ông nội, xảy ra chuyện gì rồi!”
“Tút tút tút---”
Tuy nhiên, cuộc gọi đã tắt một cách quỷ dị.
Thẩm Tử Kiện lòng nóng như lửa đốt, vội vàng nói với tài xế: “Mau về nhà họ Thẩm, ông nội xảy ra chuyện rồi!”
Chiếc xe lao nhanh, nhìn cảnh vật lùi lại ở hai bên, Thẩm Tử Kiện không khỏi rơi vào trầm tư.
Anh ta nghĩ không ra, nhà họ Thẩm đã là hào môn đứng đầu ở Thiên An, rốt cuộc là ai to gan như vậy, thế mà dám tới nhà họ Thẩm gây sự.
Vào lúc chiếc xe sắp chạy tới nhà họ Thẩm, điện thoại lại đổ chuông.
“Cậu cả, chạy mau, tuyệt đối đừng về nhà họ Thẩm!”
Là giọng của quản gia – người trung thành nhất ở bên cạnh ông nội, trái tim của Thẩm Tử Kiện lập tức treo ngược lên, truy hỏi: “Chú Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Câu trả lời của chú Dương lại kiến trái tim của anh ta lập tức tối đi.