Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1616: Để anh ra tay



“Anh là ai, lại dám xông vào nhà họ Lương?”

“Còn dám phá hủy bảng hiệu nhà họ Lương, dù có mười cái mạng cũng không đủ cho anh sống!”

“Mau quỳ xuống, tự chặt tứ chi, còn có thể tha cho anh một mạng!”

“…”

Vệ sĩ nhà họ Lương nghe tiếng ùn ùn xông tới, tức giận nhìn về phía Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Lương Ý Hành thấy vậy, sắc mặt cũng biến đổi, tức giận hét lên một tiếng: “Dừng tay hết cho tôi!”

Trận trước khi Lương Nam Lĩnh còn khỏe mạnh, vệ sĩ nhà họ Lương bị Khương Nhã My phế sạch sẽ, sau khi Lương Ý Hành thượng vị, lại lập tức thuê một đám.

Do tổ chức gấp gáp, cho nên không ai biết Vương Nhất và Lãnh Nhan, hơn nữa, bất kể là tố chất tổng hợp hay thực lực, đều thua xa trước đây.

Vệ sĩ trước đây đều bị Vương Nhất và Khương Nhã My đo ván sạch sẽ, càng đừng nói tới đám ô hợp này.

Tuy nhiên, đã muộn rồi.



Đám vệ sĩ vừa mời tới nôn nóng thể hiện trước mặt Lương Ý Hành, căn bản không để Vương Nhất vào mắt, ai nấy mặt đầy phẫn nộ xông về phía Vương Nhất, chớp mắt bao vây anh và Lãnh Nhan.

Ầm ầm ầm ---

Tuy nhiên, những người này còn chưa đụng tới góc áo Vương Nhất thì đã bị một cỗ sức mạnh vô hình đánh bay.

“Cái gì?”

Lập tức, tất cả vệ sĩ nhà họ Lương đều nhìn Vương Nhất như quái vật, trước nay chưa từng thấy loại sức mạnh này.

Phía Lãnh Nhan, tay cầm chùy thủ sắc nhọn, hễ ai tới gần, cắt đứt gân tay gân chân, vô cùng tàn nhẫn.

Không bao lâu sau, phần lớn vệ sĩ đều không dám tiến về phía trước nữa, ánh mắt kinh sợ nhìn Vương Nhất.

“Hôm nay, tôi chỉ muốn lấy tính mạng Lương Ý Hành, những người không liên quan, đều lùi xuống!”

Ánh mắt Vương Nhất nhìn sang Lương Ý Hành, giọng nói vang dội, khiến lòng người chấn động.

“Vương Nhất, anh đừng hiếp người quá đáng!”

Lương Ý Hành từ nhà họ Lương bước xuống, ánh mắt âm u nhìn Vương Nhất.

“Hiếp bức anh?”

Mặt Vương Nhất lạnh lùng, căn bản không bận tâm: “Vốn nể tình Lương Nam Lĩnh thông tuệ, tha cho nhà họ Lương anh một mạng, không nghĩ tới, anh lại giết Lương Nam Lĩnh, còn vu oan cho tôi, lại sai khiến sát thủ tấn công gia đình tôi, đủ mọi tội trạng đều xác định hôm nay anh nhất định phải chết!”

Nói đến sau, giọng Vương Nhất đã trở nên ngập tràn sát khí, muốn trực tiếp nghiền Lương Ý Hành thành tro.

“Anh nói linh tinh!”

Thấy Vương Nhất lại nói ra sự thật cái chết của Lương Nam Lĩnh, sắc mặt Lương Ý Hành cũng trở nên tái nhợt, gần như điên cuồng phẫn nộ hét lên với Vương Nhất: “Hung thủ sát hại ông nội tôi như anh cũng dám lẫn lộn thật giả, đổi trắng thay đen.”

Theo câu nói này, dòng chính nhà họ Lương phía sau Lương Ý Hành cũng đều mặt đầy bi phẫn nhìn Vương Nhất, mắt ngập tràn thù hận.

Vương Nhất lại trực tiếp phớt lờ, thản nhiên nói: “Là ai đang lẫn lộn thật giả, đổi trắng thay đen, trong lòng tự biết rõ.”

Lúc nói câu này, Vương Nhất như có như không liếc mắt Lương Nhật Tân.

Lương Nhật Tân lập tức toàn thân run rẩy, chìm vào trầm tư.

Vốn dĩ, anh ta kêu Vương Nhất giết Lương Ý Hành, sau đó mình lại thượng vị, tuy nhiên, bây giờ lại là ép anh ta đứng vào đội hình.

Sau khi cân nhắc hai người, Lương Nhật Tân cũng cắn răng, đứng ra, lớn giọng nói: “Tôi làm chứng, là tên sói mắt trắng lòng lang dạ sói này đã giết ông nội!”

Soạt --

Lời này vừa nói ra, tất cả người nhà họ Lương đều sắc mặt biến đổi, thậm chí có vài người ngây ngốc nhìn sang Lương Nhật Tân.

Lời của Vương Nhất, họ đương nhiên không tin, nhưng Lương Nhật Tân đứng ra vào lúc này chỉ điểm Lương Ý Hành, điều này khiến độ tin cậy tăng lên không ít.

“Lương Nhật Tân, cậu đang nói linh tinh gì đó?”

Lương Ý Hành cũng không nhịn được con ngươi co rụt, nhưng rất nhanh, lại khôi phục sự trấn định của gia chủ, lạnh lùng nhìn sang Lương Nhật Tân.

“Tôi không nói linh tinh, hôm đó tôi cũng có mặt, đã xảy ra chuyện gì, tôi vô cùng rõ ràng!”

Lương Nhật Tân lúc này đã bất chấp rồi, cười lạnh một tiếng: “Ông nội sợ hãi thủ đoạn của anh Vương, không để nhà họ Lương làm kẻ địch với anh Vương nữa, mà anh lại vì tư thù cá nhân, kéo cả nhà họ Lương xuống nước, còn giết ông nội, tự mình ngồi lên vị trí gia chủ, thực sự là dã tâm lang sói, vong ân phụ nghĩa!”

“Lương Nhật Tân, cậu ---”

Lương Ý Hành phẫn nộ trợn mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Anh ta không nghĩ tới, em họ luôn bị anh ta xem thường lại là người đâm một đao cuối cùng vào tim anh ta.

Lúc này, cả nhà họ Lương đã hoàn toàn hỗn loạn, tất cả dòng chính đều mặt mày ngây ngốc nhìn Lương Ý Hành, tràn đầy không thể tin nỗi.

Dù Lương Ý Hành có giải thích thế nào, cũng không thể khiến mọi người tiếp nhận.

“Tôi ủng hộ anh Vương giết Lương Ý Hành!”

Sắc mặt Lương Nhật Tân trầm xuống, cầm đầu cao giọng nói.

“Nếu lời Nhật Tân nói là thật, tôi cũng ủng hộ!”

“Ông nội xem trọng anh như vậy, anh lại lấy oán báo ân, sát hại ông nội, tôi phải báo thù cho ông!”

“Anh Vương, xin hãy giết anh ta! Từ đây nhà họ Lương tôi nguyện làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn trung thành anh Vương!”

Lương Nhật Tân vành mắt đỏ bừng, phịch một tiếng, quỳ trước mặt Vương Nhất, dập đầu vang dội.

Phịch…

Phịch…

Sau khi Lương Nhật Tân quỳ xuống, dòng chính nhà họ Lương khác cũng đều quỳ tới Vương Nhất, vang giọng hô to.

“Anh Vương, xin hãy giết anh ta ---”

Ánh mắt Vương Nhất nguy hiểm híp lại, nhìn Lương Nhật Tân thật sâu một cái, đánh giá trong lòng về anh ta lại tăng thêm một bậc.

Anh ta ngoại trừ hiểu được tinh túy của chữ “nhẫn”, càng biết nắm bắt tâm lý người khác.

Những người khác nhà họ Lương thật sự muốn báo thù hung thủ đã giết chết Lương Nam Lĩnh sao?

Đó là chắc chắn.

Nhưng đây chỉ là một mặt, nhiều hơn là suy nghĩ vì bản thân.

Có mặt ở đây đều là người thông minh, không thể nào không rõ bầu trời của nhà họ Lương đã thay đổi rồi, họ tất phải lựa chọn một trong Lương Nhật Tân và Lương Ý Hành.

Thắng làm vua thua làm giặc, biến cố gì cũng không thể rời đội.

Tình thế trước mắt rõ ràng là Lương Nhật Tân chiếm ưu thế, lựa chọn ai không cần nói nhiều.

Lương Nhật Tân chỉ là trên tay không có vốn liếng tốt, nếu không, không chừng lại là một Kim Thúy Như, thành tựu còn cao hơn Lương Ý Hành, đó là chắc chắn.

“Không, tôi là gia chủ nhà họ Lương, các người không thể làm vậy với tôi --- các người thế này là làm phản!”

Thấy tiếng hô giết chết anh ta ngày càng cao, sắc mặt Lương Ý Hành cũng trở nên tái nhợt.

“Lương Ý Hành, anh chính là hung thủ giết giết ông nội, nợ máu trả bằng máu, xuống địa ngục thỉnh tội với ông nội đi!”

Lương Nhật Tân phẫn nộ hét lên, lại nói với Vương Nhất: “Anh Vương, anh ta đã mất đi đại thế, mau chóng ra tay.”

Vương Nhất lại cười quái gở, không chỉ không ra tay, ngược lại lạnh lùng nhìn anh ta: “Lương Nhật Tân, anh muốn tôi giết Lương Ý Hành như vậy, là muốn mượn tay tôi giết Lương Ý Hành, sau đó bản thân anh vinh quang lên vị trí gia chủ, một bước lên mây, đúng chứ?”

Sắc mặt Lương Nhật Tân biến đổi, vội nói: “Anh Vương, tôi thật lòng thật dạ suy nghĩ cho anh mà!”

“Tốt như vậy, vậy thì để anh ra tay, giết Lương Ý Hành.”

Vương Nhất cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu.

Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, vứt chuỷ thủ đến trước mặt Lương Nhật Tân như bố thí.

Lập tức, sắc mặt Lương Nhật Tân trở nên trắng bệch.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.