Sau khi tạm thời rời khỏi mẹ con Lý Khinh Hồng, đây chính là nơi Vương Nhất tạm trú.
Sáng sớm, sau khi Vương Nhất mình đầy mồ hôi kết thúc luyện tập và chuẩn bị đi tắm cho mát thì điện thoại anh bỗng rung lên.
Là Lý Khinh Hồng gọi video tới.
Vương Nhất không còn quan tâm tắm hay rửa nữa, anh vội vàng nghe máy.
Tuy trong khoảng thời gian này, Vương Nhất đã rời đi nhưng mỗi ngày Lý Khinh Hồng đều gọi video cho anh.
Vương Nhất biết người nhớ anh không phải là Lý Khinh Hồng, mà là…con gái anh.
Phần lớn thời gian call video đều là Vương Nhất và Vương Tử Lam tương tác với nhau, còn Lý Khinh Hồng thì đứng một bên nhìn với vẻ mặt đầy phức tạp và tội lỗi.
“Ba ơi!”
Video vừa kết nối, giọng nói trong trẻo đầy kích động của Vương Tử Lam đã truyền tới.
Con bé này mới ngủ dậy thôi, trên người còn mặc bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng phấn, đáng yêu chết đi được.
“Ba đây.” Vương Nhất vội trả lời, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi.
Có một đứa con gái như thiên thần khiến tim Vương Nhất mềm xèo.
“Ba ơi, khi nào ba mới quay về? Con nhớ ba lắm….”
Vương Tử Lam nhìn anh bằng đôi mắt long lanh rồi dùng chất giọng non nớt hỏi.
Lời vừa dứt, tim Vương Nhất cũng giật dữ dội, như vạn mũi xuyên tim, như bị nghìn đao cắt.
Sâu trong lòng anh, một cỗ oán khí bùng lên.
Nếu không bị vương tộc ở Yến Đô uy hiếp thì sao Lý Khinh Hồng lại bị ép tới mức này?
Vương Nhất thì không sao, anh có thể vượt qua 5 năm đau khổ thì sợ gì mấy thứ này chứ?
Anh chỉ lo cho con!
Lý Khinh Hồng đứng bên cạnh cũng trầm mặc, cô cắn chặt môi tự trách.
“Không sao, anh không trách em.”
Vương Nhất nhìn cô và dịu dàng nói.
Sau đó, anh ngừng một lúc rồi nói với Vương Tử Lam: “Tử Lam ngoan, mấy ngày nữa ba sẽ về nhà.”
“Mấy ngày là bao lâu?”
“……”
Hai người lại trầm mặc.
Trẻ con ngây thơ vô tội nhưng lúc nào cũng có thể chạm vào chỗ mềm yếu trong lòng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
“Nửa tháng!” bỗng nhiên, Lý Khinh Hồng lên tiếng.
Vương Nhất sững sờ nhìn cô.
Vương Tử Lam lập tức vui vẻ: “Vâng, vậy nửa tháng sau ba phải về đó.”
“Được….”
Vương Nhất đờ đẫn trả lời, anh kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng.
“Con đi rửa mặt đi.”
“Ừm!”
Vương Tử Lam ngoan ngoãn đáp lời, sau đó lưu luyến vẫy tay với Vương Nhất: “Tạm biệt ba.”
Sau khi tiễn con gái đi, Lý Khinh Hồng mới quay lại nhìn Vương Nhất, trong mắt cô tràn đầy quyết tâm: “Trong vòng nửa tháng, nếu vương tộc không phái người tới thì anh quay về đi!”
“Nếu bên Yến Kinh phái người tới thì sao?”
Lý Khinh Hồng lại im lặng, một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất rồi nhje giọng nói:
“Anh có thể bảo vệ mẹ con em đúng chứ?”
Vương Nhất sửng sốt, sau đó anh vội nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần có anh, không ai có thể làm hại một sợi lông của mẹ con em!”
“Được!”
Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất thật sâu, sau đó cúp máy.
Vương Nhất cầm điện thoại lên, ánh mắt anh cực kỳ nghiêm túc, anh ấn một số điện thoại.
“Thiếu chủ.”
Lãnh Nhan cung kính trả lời.
“Truyền khẩu lệnh của tôi, bảo thập đại binh vương dẫn theo 10 vạn quân đến bên ngoài thành phố Thiên An nhận lệnh trong vòng nửa tháng.”
Giọng Vương Nhất vô cùng lạnh lùng: “Nếu trong nửa tháng, mẹ con Lý Khinh Hồng bình yên vô sợ thì tự động rút quân, còn nếu họ bị thương dù chỉ một chút….”
“Toàn quân tiến về phía Nam, san bằng vương tộc Yến Đô!”
Ầm----
Lời vừa dứt, tim Lãnh Nhan run rẩy kịch liệt, thậm chí cô ta còn cảm nhận được một luồng sát khí khủng khiếp dù chỉ qua điện thoại.
“Vâng!”
Vương Nhất cầm điện thoại, ánh mắt anh rất sâu. Hai tay chắp ra sau lưng, trong mắt tràn ngập sự lạnh lẽo vô tận.
“Vương tộc Yến Đô, nếu mấy người dám tới thì tôi cũng không ngại xoá xổ một hoàng tộc đâu…..”
Sau đó, Vương Nhất đi tới toà nhà Quốc Tế. Dưới sự điều hành của Lý Thiên Dương, công ty Ân Long càng ngày càng phát triển và nhận được rất nhiều đơn hàng lớn.
“Anh rể-----“
Bỗng nhiên, sau lưng anh truyền tới một giọng nói lanh lảnh quen thuộc.
Vương Nhất quay đầu lại thì thấy Lý Tuyết Nhi đang đứng ở cổng toà nhà Quốc Tế và cười hihi với anh.
“Tuyết Nhi? Sao em lại ở đây?”
Vương Nhất kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười đi tới.
“Em đi thực tập.”
Lý Tuyết Nhi cười đáp lời, lúc này Vương Nhất mới chú ý tới một thân vest công sở trên người cô.
Trong phút chốc, ánh mắt Vương Nhất hơi loạn, Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi giống nhau phải tới 80%, lúc trước có thể phân biệt bằng khí chất và cách ăn mặc.
Lý Tuyết Nhi trẻ trung năng động, quần áo cũng vô cùng sặc sỡ đa dạng, còn Lý Khinh Hồng quanh năm mặc đồ công sở, khí chất cũng rất mạnh.
Bây giờ Lý Tuyết Nhi cũng mặc đồ công sở, nếu chỉ nhìn sơ qua thì hai người trông giống hệt nhau như được đúc ra từ một khuôn.
Vương Nhất gật đầu hỏi: “Em cũng thực tập ở đây sao?”
Lý Tuyết Nhi bất mãn bĩu môi oán trách: “Chuyên ngành của em là y khoa, đáng lẽ nơi thực tập cũng phải là bệnh viện hay gì đó, kết quả trường lại phân em đến một công ty thẩm mỹ ở gần toà nhà Quốc Tế, đây chẳng phải là râu ông nọ cắm cằm bà kia sao?”
“May mà gần nơi anh rể làm việc nên em mới tới thăm anh.”
Nói rồi, Lý Tuyết Nhi lại vui vẻ bật cười.
“Thì ra là vậy.”
Vương Nhất cũng nở nụ cười: “Nếu chỉ đến chào anh mà không đi thăm chị em thì em không sợ chị sẽ đau lòng sao?”
“Chị em bận lắm.”
Lý Tuyết Nhi bĩu môi: “Hơn nữa nếu chị biết em đi thực tập thì không chừng sẽ dạy bảo em thế này thế kia nữa, em không tự hành xác đâu.”
“A----thôi không nói nữa, em sắp trễ rồi!”
Lý Tuyết Nhi nhìn đồng hồ rồi vội vàng rời đi, chạy mà còn không quên quay đầu nhìn anh: “Anh rể, lát nữa tan làm nhớ mời em đi ăn tối!”
“Con nhóc này….”
Vương Nhất nhìn theo bóng lưng vội vàng của Lý Tuyết Nhi mà bất lực lắc đầu.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nhưng không ai phát hiện, ở ngã tư cách đó không xa, có bốn cặp mắt đang quan sát bọn họ.
Một người trong đó lấy ra một tấm ảnh rồi cẩn thận quan sát.
Người trên ảnh chính là Lý Khinh Hồng!
Người đó xoa cằm, biểu cảm rất quái dị: “Là cô ta à?”
“Chắc chắn luôn.”
Người đàn ông với làn da đen sì, hàm răng vàng ô bên cạnh cười đáp.
“Sao tao cứ thấy gì đó khác khác nhỉ?”
Người đàn ông đứng đầu nghi hoặc: “Con nhỏ trong ảnh vừa nhìn là biết nữ cường nhân, khí chất của ả lúc nãy kém nhiều quá.”
“Đại ca, lão đại cũng nói rồi, ả trong ảnh và thằng vừa nãy là một cặp, làm gì có con đàn bà nào đứng trước mặt bạn trái mà trưng ra bộ mặt này chứ?” một tên nhỏ người tự cho mình là thông minh.
Nghe thế, tên thủ lĩnh không còn nghi ngờ nữa: “Vậy thì hành động thôi….”
Buổi tối, vào thời gian tan ca cao điểm.
Sau khi kết thúc công việc, Lý Tuyết Nhi bước ra khỏi toà nhà của công ty rồi đi về phía toà nhà Quốc Tế.
Nhưng mới đi được nửa đường thì bỗng nhiên có bốn người xuất hiện sau lưng Lý Tuyết Nhi, bịt kín miệng cô ta và kéo cô ta vào bụi cây bên đường.
“Ưm----“
Đồng tử của Lý Tuyết Nhi co lại, cô vùng vẫy kịch liệt, thậm chí còn đá bay cả giày cao gót dưới chân.
Nhưng một cô gái yếu ớt sao có thể là đối thủ của bốn tên đàn ông cao to được chứ? Cô ta nhanh chóng bị khống chế và bị lôi mạnh vào bụi cây.
Trong cơn tuyệt vọng, Lý Tuyết Nhi cắn mạnh lên cổ tay của một tên đàn ông.
Máu lập tức tuôn ra.
“A-----“
Hắn đau đớn gào lên.
Lý Tuyết Nhi hít lấy ô xi, sắc mặt cô ta tái nhợt, kinh hãi nhìn bốn tên đàn ông.
“Mấy người là ai? Mấy người muốn làm gì?”
“Con đĩ, khá cứng đấy chứ, xem ông đây đánh chết mày----“
Tên bị cắn vừa hút máu trên vết thương, vừa sải bước về phía Lý Tuyết Nhi, hắn ta nói rồi giơ tay lên chuẩn bị cho Lý Tuyết Nhi một bạt.
Nhưng tên nhỏ con bên cạnh đã ngăn hắn lại: “Đại ca, anh quên lão đại đã nói gì sao, phải bắt sống, hơn nữa trên người còn không được có chút vết thương…..”
Lúc này hắn mới hạ tay xuống rồi nhổ nước bọt: “Phi, xem như mày gặp may, nhưng mày cứ đợi đấy, lão đại chơi chán thì tới phiên anh em bọn tao sướng.”
“Cứu…cứu với!”
Cuối cùng Lý Tuyết Nhi cũng hiểu ra tình hình, cô ta vội vàng chạy về phía toà nhà Quốc Tế.
Vừa chạy vừa lấy điện thoại gọi cho chị mình.
Nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì cô ta đã bị bắt lại.
“Còn muốn báo cảnh sát?”
Tên mập lấy một cái túi ra rồi trùm lên đầu Lý Khinh Hồng.
Trước mắt cô ta tối sầm, điện thoại trong tay cũng trượt xuống rồi rơi trên cỏ.
“Mau đưa nó đi!”
Bốn tên đàn ông nhét Lý Tuyết Nhi vào túi rồi bước lên một chiếc xe thùng.