Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1412: Cường tộc hội tụ



Chỉ là một cái động tác đứng dậy đơn giản, mà mang theo uy áp mạnh mẽ của cường giả, dọa đến Bạch Vũ, Bạch Hiển, Văn Đào, Đồng Hiểu Sinh liên tục lui về phía sau.

Tôn Kiều cùng với Liễu Mộng hai người phụ nữ này càng là bất lực, phù phù một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, một sắc mặt kinh hoàng.

Các cô lại bị khí thế của Vương Nhất dọa đến không kiềm chế được!

Nhưng mà, không ai cười nhạo hai người bọn họ, tất cả mọi người rất rõ ràng một đạo lý, Vương Nhất không chết, như vậy chết chính là bọn họ!

“Một lưới bắt hết, khẩu khí thật lớn!”

Bạch Vũ dừng bước chân lui về phía sau, lau mồ hôi lạnh trên đầu, vẫn càn rỡ như cũ nhìn Vương Nhất: "Cậu có giỏi hơn nữa, cũng là một con người thôi, mà nơi này, là địa bàn của nhà họ Bạch tôi!"

Bạch Vũ vừa nói như vậy, Bạch Hiển cũng lập tức có sức mạnh: "Ba nói không sai, huống hồ, chúng ta còn có súng, anh có giỏi giang hơn nữa, có thể ghê gớm hơn đạn sao?"

Vương Nhất bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Về phần bốn phía vệ sĩ nhà họ Bạch đang cầm súng lục, Vương Nhất ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái.

Thấy thế, đám người Văn Đào, Trần Thiên Thành, Đồng Hiểu Sinh đều nhẹ nhàng thở ra, nhao nhao mắng to.

“Vương Nhất, đêm nay anh hẳn phải chết!”

“Còn cậu, Lương Nhật Tân, cậu cũng phải chết theo anh ta!”



Phương Huệ cùng với Vương Thanh Hòa sẽ trở thành đồ chơi của chúng tôi, chúng tôi sẽ không lập tức giết chết, mà là để cho cậu nhìn xem chúng ta chơi hai người phụ nữ này như thế nào, sau đó giết cậu!”

“….”

Mặc dù Vương Nhất không có việc gì, Lương Nhật Tân, Phương Huệ, Vương Thanh Hòa rất vui mừng, nhưng nhìn thấy nhiều súng như vậy, tâm thần bọn họ vẫn run rẩy, không dám nhúc nhích.

Vương Nhất bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phương Huệ và Vương Thanh Hòa: "Hai người đi trước đi."

Phương Huệ và Vương Thanh Hòa nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, lập tức đứng dậy rời đi.

Các cô hiểu được, ở lại, sẽ chỉ trói buộc của Vương Nhất.

“Ngăn họ lại!” Bạch Hiển lập tức hô to.

Bọn vệ sĩ lập tức chặn đường các cô, nhưng mới đi được một bước, phía sau liền truyền đến hai tiếng xé gió dồn dập.

Vút vút…

Vương Nhất ném ra hai chiếc đũa, trực tiếp xỏ xuyên qua cổ họng hai bảo tiêu.

Nhất thời, máu tươi vẩy ra, hai gã vệ sĩ mất mạng tại chỗ.

“Ai tiến lên một bước nữa, chết!”

Giọng nói Vương Nhất lạnh lẽo thấu xương, trấn trụ tất cả mọi người, thật đúng là không ai dám tiến lên nửa bước.

Lúc này Phương Huệ và Vương Thanh Hòa mới an toàn chạy ra khỏi khách sạn.

Trong mắt Bạch Vũ sát ý tung hoành, phẫn nộ đến cực điểm: "Vương Nhất, cậu thật sự cho rằng không dám nổ súng bắn chết các cậu phải không?"

Lương Nhật Tân cả người run rẩy đứng ở bên người Vương Nhất, bị nhiều súng như vậy chỉ vào đầu, nói không sợ là không có khả năng.

Nhưng dù vậy, anh ta cũng không lùi một bước.

Vương Nhất nhìn anh ta một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, khẽ cười nói: "Thả lỏng, mạng của anh là tôi, trừ tôi ra, ai có thể giết anh?"

Lời này cuồng ngạo vô cùng, hoàn toàn không để nhà họ Bạch kia vào mắt, lại có một loại ma lực đặc thù, xua tan nội tâm sợ hãi của Lương Nhật Tân.

“Ha ha ha…”

Đám người Bạch Vũ, Bạch Hiển cũng không nhịn được cười ha hả.

“Cậu đây phải uống rượu uống đến choáng váng rồi chứ, chúng tôi dù gì còn có súng, cậu sống hay chết, do chúng tôi quyết định!”

Trong trận doanh địch cũ, Thường Dĩnh vẻ mặt tàn nhẫn nở nụ cười.

Vương Nhất lắc đầu một cái, cũng không nóng nảy động thủ, mà là rất có hứng thú nhìn anh ta: "Các người không mai danh ẩn tích co đầu rút cổ, lại còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi?"

“Còn có Trần Thiên Thành.”

Anh lại nhìn về phía Trần Thiên Thành tóc trắng xoá: "Lúc trước tôi nhân từ, niệm tình ông tự tay giết cháu trai của ông, tha cho nhà họ Trần các người một con đường sống, ông không mang theo người nhà của ông rời khỏi Thiên An, tìm một con đường sống khác, cũng xuất hiện ở trước mặt tôi, phải nói là ông dũng cảm hay là nói ông ngu ngốc đây?"

“Cậu còn đám nhắc chuyện đấy!”

Trần Thiên Thành hai mắt trong nháy mắt đỏ tươi, giận không kềm được: "Nếu như không phải cậu, tôi làm sao có thể tự tay giết cháu trai của tôi, còn có Trần Cảnh cũng chết ở trong tay người của cậu, nhà họ Trần chúng tôi có thù không đội trời chung với cậu, làm sao có thể sống một mình?"

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, cũng không để ý tới, lại nhìn về phía Tôn Kiều và Đồng Hiểu Sinh, vẻ mặt trêu tức.

“Hai người mấy người xuất hiện ở đây, Tôn Chính Vũ và Đồng Kiệt có biết không?”

Đồng Hiểu Sinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ngược lại Tôn Kiều, cũng giống như bị kích thích lớn lao, giọng nói oán độc.

“Bởi vì anh, tôi mới bị ba đuổi ra khỏi nhà họ Tôn!”

“Thì ra cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn rồi sao, chẳng trách lại có mặt ở nơi này.”

Vương Nhất cười khẽ, Tôn Kiều lại nghe ra trào phúng trong lời nói của anh, lập tức bị tức giận làm đầu óc choáng váng: "Anh còn dám cười?"

Bạch Vũ lập tức ngăn cản Tôn Kiều đang kích động: “Cô Tôn, không cần lo lắng, anh ta lập tức sẽ thành một cái xác thôi."

“Vậy sao?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng: "Cậu gọi những con gà đất chó kiểng này tới, cộng thêm đống đồng nát sắt vụn này, cho là có thể lấy tính mạng của tôi?"

“Không lẽ vẫn chưa đủ sao?”

Bạch Vũ vẻ mặt cười lạnh: "Nơi này tổng cộng có mười sáu khẩu súng, mỗi một khẩu đều có thể một súng bắn nát đầu cậu, huống chi, khách sạn Huy Hoàng này còn có những người khác của nhà họ Bạch tôi, cậu và Lương Nhật Tân hai người, lấy cái gì đấu với tôi?"

“Không không không….”

Vương Nhất lại liên tục lắc đầu, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm: "Muốn đấu với nhà họ Bạch ông, cũng không phải tôi, mà là người khác."

Bạch Vũ ngẩn ra, sau đó cười to ra tiếng: "Có người khác? Chẳng lẽ cậu cảm thấy, còn có người tới cứu cậu sao?"

“Ông nói sai hai điều rồi.”

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh nhạt, trừng mắt lạnh lùng: "Thứ nhất, tôi không cần người cứu, thứ hai, cởi chuông còn cần người buộc chuông, ông liên lụy nhiều thế lực đối phó tôi như vậy, tôi tất nhiên cũng muốn tìm người có thể xử lí bọn họ."

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bạch Vũ lập tức biến đổi, ánh mắt đám người Tôn Kiều, Đồng Hiểu Sinh, Liễu Mộng cũng trở nên kinh hãi.

……

Gió lạnh gào thét, xe cộ tấp nập.

Phương Huệ và Vương Thanh Hòa đứng dưới lầu khách sạn Huy Hoàng, vẻ mặt lo lắng.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

Vương Thanh Hòa trong lòng cực kì lo lắng, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn lên tầng cao nhất của khách sạn Huy Hoàng.

Vì cứu các cô, Vương Nhất và Lương Nhật Tân còn ở lại tầng cao nhất, cũng không biết bây giờ bọn họ có an toàn hay không.

Vẫn là Phương Huệ gặp nguy không sợ, bình tĩnh nói: "Bây giờ chúng ta lập tức báo cảnh sát, nhà họ Bạch đã phạm pháp nghiêm trọng, một mình mang theo súng ống!"

Nói xong, đang muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Đột nhiên, một tiếng leng keng vang lên, một bảng tin mới đã thu hút sự chú ý của cô ta.

Nhiều con đường ở Thiên An, kinh ngạc phát hiện mấy trăm chiếc xe sang trọng vượt đèn đỏ!

Mở ra còn có một cái video.

Trong video, từng chiếc xe sang trọng đâm thẳng vào nhau, tốc độ xe tăng vọt đến cực hạn, liên tục vượt qua từng chiếc đèn đỏ.

Hơn nữa, không phải một con đường xuất hiện cảnh tượng như vậy!

Tất cả người đi đường, xe cộ, rối rít nhường đường cho bọn họ.

Ánh mắt Phương Huệ chấn động: "Đêm nay rốt cuộc Thiên An đã xảy ra chuyện gì, lấy đâu ra nhiều xe sang như vậy?"

“Phương tổng, cô xem nơi đó…”

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của Vương Thanh Hòa.

Phương Huệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Vương Thanh Hòa đang ngây ngốc nhìn về một hướng.

“Brum…”

Từng chiếc xe sang trọng chạy qua bên cạnh các nàng, mang theo khí lưu mãnh liệt, thổi loạn tóc dài của các cô, cùng với làn váy dài.

“Mẹ nó, biển số xe này, ZA00000, không phải là xe của gia chủ nhà họ Tôn sao?

“Còn có chiếc Ferrari này, ZA33333, là con gái của nhà họ Đồng, xe yêu thích của Đồng Yên Nhiên!”

“ZA99999, Hồng Kỳ số lượng có hạn, ghế ngồi của đại sư Bao của hiệp hội võ đạo!”

“Chiếc xe này ghê gớm hơn, trực tiếp không biển số, xe của thương hội Hồng Ưng!”

“….”

Dưới lầu khách sạn Huy Hoàng, hơn một trăm chiếc xe sang trọng đỗ lộn xộn, dẫn tới vô số người qua đường kinh ngạc.

Ầm ầm ầm......

Cửa xe mở ra, một đám người hùng hổ đi xuống, thần sắc lạnh lùng, mang theo sát khí lành lạnh, đi ở phía sau gia chủ của mình.

Tổng cộng có bốn nhóm người, tổng cộng hơn trăm người, từ bên người Phương Huệ và Vương Thanh Hòa đi qua, trùng trùng điệp điệp đi thẳng vào khách sạn Huy Hoàng.

Dẫn đầu, chính là gia chủ nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ, con gái đầu của nhà họ Đồng, Đồng Yên Nhiên, cao tầng hiệp hội võ đạo Bao đại sư, cùng với Tăng Quốc Vinh!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.