Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1242: Hồng phật tái hiện



Vương Nhất thính tai, đương nhiên cũng nghe thấy câu nói này, sắc mặt lúc này cũng hơi thay đổi.

Ba chỉ có một người vợ.

Câu này lúc đầu nghe thì không vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ lại, lại đáng để suy ngẫm.

Nếu là Ngụy Thương Kiều, Lý Thế Nhân không thể vô tình như vậy, vậy thì chỉ có một người.

Mẹ của Lý Khinh Hồng, đệ nhất mỹ nữ Yên Kinh trước kia.

Chỉ là, điều Vương Nhất không hiểu là nếu ba vợ đến bây giờ vẫn yêu mẹ của Lý Khinh Hồng, tại sao lại đồng ý ly hôn?

Rồi tại sao lại cưới một tiểu tam?

Lạc Thanh Thủy cũng dường như phát giác điều Vương Nhất nghĩ trong lòng, nhỏ giọng nói: “Đến bây giờ dì cũng không rõ trong lòng anh ta nghĩ thế nào, đàn ông các cháu, không có ai tốt lành.”

Vương Nhất bỗng chốc cười khổ, vì chị gái mà cảm thấy bất công, tại sao còn dính tới anh?

Sau đó, anh nhìn sang ba vợ đứng ở bên ngoài đình viện hút thuốc.

Cơ thể vẫn thẳng tắp hiên ngang, chỉ là dưới sự chói rọi của ánh trăng, lại có thêm một phần cô độc xa cách thế giới.



Đối với một người ba vợ như vậy, Vương Nhất có hận cũng không hận được.

Do dự một lát, anh vẫn đi tới bên cạnh Lý Thế Nhân, ngẩng đầu nhìn trăng cùng với ông ta.

“Trăng hôm nay thật tròn...” Vương Nhất cảm thán rồi nói.

Lý Thế Nhân liếc nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng, không lên tiếng.

Vương Nhất cũng không để bụng, tiếp tục cười rồi nói: “Bác trai, cảm ơn bác không có nhúng tay vào chuyện giữa cháu và bác gái.”

Lý Thế Nhân nhả ra một vòng khói, bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn tôi, dù sao cũng không phải vì cậu.”

“Cháu biết, đều giống nhau.”

Vương Nhất mỉm cười, anh hiểu, Lý Thế Nhân không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn ra vợ của ông ta muốn mượn tay của Vương Nhất tới sỉ nhục con gái lớn của ông ta, lạnh lùng quan sát là nhất định, chỉ có điều, là vì Lý Khinh Hồng.

Lý Thế Nhân cười lạnh một tiếng: “Phản kích tối nay của cậu rất đặc sắc, nhưng vẫn không thể thay đổi ấn tượng của cậu ở trong lòng tôi, nhiều nhất, chỉ có chút thông minh vặt mà thôi.”

Vương Nhất cũng không để tâm, nhìn mặt trăng rồi nói: “Ngày tháng còn dài, sẽ có một ngày, bác trai bác sẽ chấp nhận cháu.”

Ý cười lạnh trên mặt Lý Thế Nhân càng sâu: “Cậu còn có ngày sau ư?”

Câu nói này ẩn chứa sự uy hiếp, Vương Nhất lại mỉm cười, hoàn toàn không để tâm, còn chỉ vào pháo hoa bắn ở đằng xa rồi nói: “Lát nữa chúng cháu muốn quay về bắn pháo hoa, bác trai, cùng nhau không?”

Lý Thế Nhân không nói gì, nhìn pháo hoa bắn cách đó không xa tới thất thần.

“Không đi thì thôi vậy.”

Vương Nhất mỉm cười, xoay người rời đi.

Không lâu sau, anh cùng với Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Thủy đi ra khỏi biệt thự.

Trong mắt của Lý Thế Nhân, pháo hoa màu sắc ở đằng xa dần dần biến thành một gương mặt giống Lý Khinh Hồng 70%, cuối cùng ông ta không trầm mặc nữa, gọi Vương Nhất.

“Đợi đã, tôi cũng đi cùng.”

Ba người đều sững người, sau đó Vương Nhất nở nụ cười, Lý Khinh Hồng lại đanh mặt lại, vẻ mặt rất ghét bỏ, nhưng cũng không nói gì.

“Đi xe của tôi đi.”

Rất nhanh, một chiếc xe rộng rãi chạy tới, chạy về phía lâu đài.

Cùng lúc này, tầng ba của biệt thự, rèm cửa kéo ra.

Ngụy Thương Kiều mặt mày lạnh lùng, nhìn chiếc xe chạy đi xa, vẻ mặt vô cùng oán độc.

Nửa tiếng sau, chiếc xe từ từ chạy vào lâu đài rộng lớn.

Lý Tuyết Nhi đang hướng dẫn Vương Tử Lam phân loại chủng loại hoa, nhìn thấy đám người Vương Nhất xuống xe, lập tức vẫy tay.

“Chị, anh rể, dì út, còn cả ba---”

Đặc biệt là một tiếng cuối cùng, càng bất ngờ, cô ta không ngờ ba luôn lạnh lùng cũng sẽ tới bắn pháo hoa.

“Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn.”

Trên gương mặt cương nghị bình tĩnh của Lý Thế Nhân, cũng hiếm khi xuất hiện ý cười.

“Mọi người bắn đi.”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có hơi kháng cự, rất để bụng sự có mặt của Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân lập tức rất phiền muộn, có lòng muốn nói cái gì đó, lại không thể mở miệng.

Vương Nhất nhìn thấy, khẽ nói: “Tết trung thu một năm chỉ có một lần, đi bắn pháo hoa đi.”

Lý Khinh Hồng đâu có không hiểu ý của Vương Nhất, trầm mặc một lúc, liếc nhìn Lý Thế Nhân, vẫn miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi.”

Lý Thế Nhân lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt vậy mà có hơi kích động.

Đồng thời, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất không còn tràn ngập địch ý như trước, mà gật đầu với anh, coi như cảm ơn.

Lâu nay, quan hệ của ông ta và con gái lớn đều vô cùng tệ, Vương Nhất dẫn mối ở trong, mới khiến ông ta có cơ hội cùng nhau bắn pháo hoa với con gái lớn.

Cho dù không thích Vương Nhất, cũng sẽ bày tỏ sự cảm ơn.

Lý Tuyết Nhi phát cho một người một cây pháo hoa, trong tay Lý Thế Nhân cũng có một cây.

Vương Nhất dùng bật lửa đốt pháo ở trong tay Lý Khinh Hồng, rồi đốt cho mình, rất nhanh, pháo hoa bắn lên trời, nổ ở trong bầu trời đêm.

Bùm bùm bùm---

Một chùm phóng lên, một chùm rơi xuống, khiến cho gương mặt của Lý Khinh Hồng lúc sáng lúc tối.

Nhìn những pháo hoa này, Lý Khinh Hồng cũng dần dần thả lỏng, trên mặt nở nụ cười.

“Mọi người chơi.”

Vương Nhất bắn xong một cây thì không bắn nữa, đi tới trước mặt Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân cũng như vậy, hai người đàn ông đều nhìn về cùng một hướng.

Lý Khinh Hồng.

Pháo hoa càng lúc càng nhiều, sự lạnh lùng trên mặt cô cũng hòa tan, cười một cách rạng rỡ.

Chỉ là nụ cười này, trở thành một thứ mà hai người đàn ông bảo vệ cả đời.

Chỉ có điều, phương thức khác nhau.

“Nếu cậu có thể khiến Khinh Hồng không còn hận tôi nữa, tôi thừa nhận cậu.”

Trong bóng tối, Lý Thế Nhân bỗng mở miệng.

Vương Nhất chợt sững người, sau đó mỉm cười hờ hững, không nói gì.

Bắn xong pháo hoa, Lý Thế Nhân cũng không nán lại mà rời khỏi đây, Lý Khinh Hồng đã đặt xong vé máy bay 9 giờ sáng, đang muốn đi vào nhà thì lại phát hiện Vương Nhất vẫn đứng đó.

“Anh sao không đi vào?”

Vương Nhất mỉm cười: “Em dỗ Tử Lam ngủ trước, anh còn có chút việc.”

Nói xong, cũng rảo bước đi ra khỏi cửa lớn.

Lý Khinh Hồng lộ vẻ lo lắng, bởi vì cô phát hiện, khi nói lời này, trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia rét lạnh.

...

Từ sau khi rời khỏi Lý Thị, Tần Hồng Long không có quay về Tần Thị, mà kêu tài xế lái xe tới khu ngoại ô cách đó không xa.

Trăng mờ gió lớn, gió rét khí lạnh.

Tần Hồng Long chống gậy, mặt mày u ám nhìn xung quanh không có ai, bỗng nói: “Tôi biết cô ở đây, còn không mau đi ra!”

Vù vù ---

Gió bỗng nổi lên, thổi tới tiếng xào xạc của bóng cây xung quanh.

Đột nhiên truyền tới một tiếng cười trẻ con giống như chuông kêu.

“Khì khì, anh đêm hôm không ở nhà, đến chỗ tôi làm gì?”

Trong rừng cây tối đen đột nhiên xuất hiện một bóng người thấp bé.

Đầu tròn, mắt to, trên chân có một đôi giày thêu hoa màu đỏ.

Trừ áo khoác ngũ độc trên người, trên cổ còn đeo một chiếc khóa trường mệnh.

Nếu Vương Nhất ở đây, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì cô bé này chỉ có chiều cao 1m2, chính là sát thủ dùng cổ, Hồng Phật.

Tần Hồng Long lại không có tâm trạng đùa với cô ta, sắc mặt cực kỳ u ám: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”

Nghe vậy, gương mặt nhỏ xinh xắn của Hồng Phật từng chút trở nên nghiêm nghị: “Không thể nào, hoa miệng của tôi giết người vô hình, không thể thất bại.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.