Toàn bộ những tên này đều là vệ sĩ nhà họ Bạch, tuy chất lượng tổng thể không bằng những nhà giàu có như nhà họ Lương, nhà họ Thẩm, nhưng cũng không phải người mà hai cô gái yếu đuối như Phương Huệ và Vương Thanh Hòa có thể chống lại được.
Hai người các cô tức khắc lùi về sau, mặt mày trắng bệch giương mắt nhìn hai cha con Bạch Vũ: “Mọi chuyện đều là kế hoạch của ông!”
“Chính xác, hận thù giữa cậu ta và nhà họ Bạch tôi đây kéo dài đã lâu, sao tôi có thể giải hòa với cậu ta được?”
Bạch Vũ vừa uống rượu, vừa nở nụ cười dửng dưng: “Nhưng vợ cậu ta lại là Lý Khinh Hồng, dù là tôi cũng cần suy xét kỹ càng. Vì vậy, tôi đã nghĩ ra kế hoạch này, bữa tiệc khánh công lần này được tôi thiết kế riêng để trả thù Vương Nhất.”
“Ông thật đê tiện!”
Phương Huệ lộ ra biểu cảm tức giận, trừng mắt với Bạch Vũ, cả người nhích lên trước, bảo vệ chặt chẽ cho Vương Nhất ở phía sau.
“Đê tiện? Ha ha, cảm ơn đã khen!”
Bạch Vũ cười to: “Vốn định một lưới bắt luôn cả Lý Khinh Hồng, dù cô ta có lợi hãi cỡ nào thì cũng lắm cũng chỉ đứng đầu phái nữ thôi, muốn hủy hoại cô ta thật sự rất đơn giản, tiếc là cô ta không tới. nhưng vấn đề cũng không lớn, dù gì thì mục tiêu của tôi cũng chỉ có một mình Vương Nhất!”
Vương Thanh Hòa ngã phịch một cái xuống bên cạnh Phương Huệ, nhìn chằm chằm bàn tay mình, miệng lẩm bẩm: “Là tôi, đã hại anh Vương…”
“Đúng vậy, Vương Nhất rơi vào cục diện như ngày hôm nay, công lao của cô thật sự rất lớn.”
Bạch Hiển cũng bước đến trước mặt Vương Thanh Hòa, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Nếu bọn tôi mời rượu cậu ta, nhất định cậu ta sẽ đề cao cảnh giác, nhưng nếu là cô thì cậu ta sẽ không như vậy, bởi vì cậu ta nhìn trúng cô, chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng trong ly rượu kính cậu ta của cô đã bị bỏ thuốc mê.”
“Cậu ta là một tay luyện võ, để đề phòng cậu ta tỉnh lại giữa chừng, tôi còn cố tình tăng lượng thuốc lên, không đánh một giấc mười mấy tiếng chắc chắn sẽ không tỉnh lại, nên các cô đừng trông cậy vào việc cậu ta sẽ mở mắt, ha ha ha…”
Nói đến đây, Bạch Hiển há miệng cười lớn, ánh mắt không kiềm được mà chuyển sang gò má xinh đẹp của Vương Thanh Hòa và Phương Huệ, đồng thời khẽ liếm môi.
Nếu có thể ôm ấp hai người đẹp này cả đêm nay, đời này của anh ra xem như không uổng phí rồi.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Cả người Vương Thanh Hòa run rẩy không ngừng, hai tay ôm lấy mặt, liên tục nói lời xin lỗi với Phương Huệ.
“Cô Vương, chuyện này không liên quan đến cô, là do bọn họ bị điên.”
Phương Huệ vừa đứng trước che chở kín mít cho Vương Nhất, vừa an ủi Vương Thanh Hòa vài câu, sau đó, cô ta bất chợt nghiến răng nhìn về phía Bạch Vũ và Bạch Hiển: “Mấy người làm vậy không sợ sẽ gặp báo ứng sao?”
“Báo ứng? Ha ha ha…”
Bạch Hiển như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm, giọng cười càng thêm càn rỡ.
Ngay sau đó, tiếng cười ha ha tạm ngừng, sắc mặt Bạch Hiển cũng trở nên lạnh như băng: “Xin lỗi nha, tôi không tin mấy thứ này, với lại, cô cho rằng chỉ có hai cha con bọn tôi muốn cậu ta chết thôi sao?”
Vừa nghe anh ta nói vậy, trong đầu Phương Huệ và Vương Thanh Hòa như nghĩ tới chuyện gì đó, vội ngẩng mạnh đầu lên, nhìn Bạch Hiển.
“Hiển à, cũng tới lúc rồi đó, nên mời các “vị khách” xuất hiện thôi.”
Bạch Vũ một hơi uống cạn rượu trong ly, bật cười ha ha nói: “Có lẽ bọn họ cũng không chờ nổi nữa rồi.”
“Vâng, thưa Ba.”
Bạch Hiển ứng tiếng đáp lại, sau đó bước ra khỏi sảnh tiệc.
Mười phút sau, anh ta dẫn theo một nhóm người, hùng hổ trở về.
Nhìn thấy những gương mặt đó, sắc mặt Phương Huệ và Vương Thanh Hòa trắng bệch hết cả, cơ thể cũng run lên kịch liệt hơn trước.
Tất cả bọn họ rõ ràng đều là kẻ địch từng kết thù hận với Vương Nhất lúc trước!
Phương Huệ và Vương Thanh Hòa không nhận ra được tất cả, nhưng có hai người họ biết rất rõ.
Đó chính là hai cậu chủ của nhà họ Thường đã bị Vương Nhất giết cả nhà, Thường Dĩnh và Thường Lâm!
Thường Dĩnh chống gậy, tư thế đi đường trông rất quái dị, bởi vì anh ta đã từng bị một đá của Lãnh Nhan đạp gãy thứ bên dưới.
Còn Thường Lâm càng thê thảm hơn, cả người dặt dẹo, hệt như bị lóc mất xương trong người, chỉ có thể uốn éo bám víu như một con sâu lông chứ không thể bước đi.
Anh ta từng có ý định bắt cóc Lý Khinh Hồng, nhưng bởi vì nhận tình báo sai mà bắt nhầm Lý Tuyết Nhi, cuối cùng bị Vương Nhất gõ nát xương trong người, đặc biệt là cột sống, dẫn tới cả đời không thể đi lại, chỉ có thể bò như con kiến.
Những người còn lại, tuy Phương Huệ và Vương Thanh Hòa không nhận ra, những các cô biết, nhất định họ cũng đến để trả thù Vương Nhất.
“Để tôi giới thiệu cho các cô những vị khách quan trọng này!”
Tâm trạng Bạch Vũ rất tốt, ông ta chỉ tay vào đám người đứng sau Bạch Hiển, nói: “Hai cậu chủ nhà họ Thường hẳn các cô đã biết rồi, tôi không giới thiệu lại nữa, bắt đầu từ ông cụ Trần vậy…”
Ông ta chỉ vào ông già lớn tuổi nhất với mái tóc hoa râm trong đám người kia: “Đây là gia chủ nhà họ Trần ở Thượng Thành, ông cụ Trần, sau khi biết về kế hoạch này, ông ấy đã đồng ý gia nhập mà chẳng chút do dự.”
“Nhà họ Trần ở Thượng Thành?!”
Phương Huệ trố mắt, kinh hoảng nhìn Trần Thiên Thành, cô ta từng nghe về nhà họ Trần, đó là một gia tộc đứng đầu của Thiên An, không ngờ lại bị hủy dưới tay Vương Nhất.
“Tên đó đã giết hại không ít người nhà họ Trần của tôi, còn hại tôi tự tay bắn chết cháu trai duy nhất của mình, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu ta!”
Mái tóc bạc của Trần Thiên Thành phất phơ trong gió, ánh mắt đong đầy sự oán hận và độc ác, ông ta nhìn chằm chằm Vương Nhất nằm phía sau Phương Huệ, cất giọng lạnh lẽo như băng.
“Kế tiếp là Văn Đào của nhà họ Văn, Đồng Hiểu Sinh của nhà họ Đồng, còn có… Liễu Mộng.”
Bạch Vũ giới thiệu liền một lúc ba người.
Tuy Văn Đào, Đồng Hiểu Sinh, và cả Liễu Mộng không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng u oán của họ cũng đủ biết sát ý nồng nặc cỡ nào.
Trong số ba người này, kẻ hận Vương Nhất nhất chính là Liễu Mộng, cô ta bị Lãnh Nhan đánh, nhưng nhà họ Đồng chẳng những không báo thù cho cô ta, trái lại còn hy sinh cô ta, bắt cô ta đích thân đến nhà họ Lý, dập đầu tạ tội.
Kế đó là Văn Đào.
Người nhà họ Văn đã chết dưới tay Vương Nhất, giờ anh ta chẳng khác nào chó nhà có tang, ngay cả việc muốn sống ấm no cũng là vấn đề lớn.
Cuối cùng là Đồng Hiểu Sinh.
Bởi vì trước kia ra mặt giúp Văn Đào mà anh ta đã bị Đồng Yên Nhiên do Vương Nhất mời tới mắng cho một trận, địa vị của anh ta ở nhà họ Đồng cũng vì vậy mà trượt dốc không phanh.
“Những người này là cao thủ của hiệp hội võ đạo.”
Bạch Vũ lại chỉ tay về phía mấy người mặc đồng phục của hiệp hội võ đạo, nói.
Kẻ cầm đầu với gương mặt quấn đầy băng gạc chính là Mã Cung, người đã bị Vương Nhất dùng khăn giấy cắt nát mặt.
Những người còn lại tuy không bị thương nặng như Mã Cung, nhưng không gãy tay thì cũng gãy chân.
“Còn vị này, hẳn rất quen thuộc với giám đốc Phương nhỉ.”
Chợt, giọng điệu của Bạch Vũ thay đổi, tay chỉ vào một người phụ nữ mà gương mặt được ẩn sau một lớp vải thật dày.
“Cô là?”
Bởi vì không nhìn thấy mặt mũi ra sao nên Phương Huệ cũng không nhận ra cô ta.
“Phương Huệ, con tiện tỳ nhà mày, ngay cả tao mà cũng không nhận ra sao.”
Giọng nữ oán độc, lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Phương Huệ lập tức thay đổi: “Tôn Kiều, là cô?!”
Người phụ nữ này chính là người đảm nhận vị trí ph giám đốc như cô lúc trước, Tôn Kiều, chỉ là vì hạng mục xây dựng thành phố mà đã bị Lý Khinh Hồng cách chức.
Sau đó trong yến hội nhà họ Kim, cô ta lại bị Lãnh Nhan hủy dung.
“Là tao, Phương Huệ, có nằm mơ tao cũng muốn mày phải chết!”
Giọng nói của Tôn Kiều thê lương tựa ác quỷ: “Nếu không phải mày, tao sẽ không đánh mất cái chức phó giám đốc, càng sẽ không bị tên khốn Vương Nhất kia hủy dung, và chắc chắn sẽ không bị chính ba mình đuổi khỏi nhà họ Tôn! Mày phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Trong mắt Phương Huệ dấy lên sự sợ hãi và khiếp đảm dày đặc, nhất thời không nói nên lời.
Khác với những người còn lại, Tôn Kiều đã đổ toàn bộ nỗi thống khổ mà Vương Nhất gây ra cho mình lên người Phương Huệ.
“Có rất nhiều người hy vọng Vương Nhất chết như vậy, thế nên, nó đã trở thành mục đích chung của chúng tôi!”
Ánh mắt Bạch Vũ nhìn Vương Thanh Hòa và Phương Huệ trở nên sắc lạnh: “Mang mấy ả đi trước, nhốt vào phòng, khi nào giải quyết xong Vương Nhất, thì tới lượt mấy ả!”
“Vâng!”
Đám vệ sĩ nhà họ Bạch lập tức đi về phía Phương Huệ và Vương Thanh Hòa.
“Mấy người tính làm gì!”
Vương Thanh Hòa và Phương Huệ lập tức tản ra hai bên trái phải, bảo vệ cho Vương Nhất, trên mặt cả hai hiện rõ vẻ sợ hãi.
“Làm gì?”
Bạch Hiển cười mỉa: “Đương nhiên là giết cậu ta trước, sau đó hưởng dụng hai người đẹp các cô rồi!”
“Cậu Bạch, Phương Huệ cứ giao cho tôi dạy dỗ, bảo đảm sẽ dạy cô ta thật ngoan.”
Ánh mắt Tôn Kiều bị oán độc lấp đầy, âm u nói.
“Vậy nhờ cô, cô Tôn.”
Bạch Hiển lập tức liếc đám vệ sĩ: “Bắt mấy ả lại cho tôi!”
Phương Huệ và Vương Thanh Hòa tức khắc nhắm chặt hai mắt, đồng thời ôm chặt lấy Vương Nhất.
“Tất cả dừng tay!”
Đúng lúc này, khi đám vệ sĩ nhà họ Bạch đang định vươn tay bắt lấy hai cô, một giọng nói trầm thấp bỗng cất lên, tiếng quát vang dội cả gian nhà.
Vừa nghe thấy tiếng quát này, tất cả mọi người tức khắc đứng sững tại chỗ, sau đó híp mắt lại đầu nguy hiểm.