Văn Cung Hiển ngồi trên bãi cỏ, hai tay ôm ngực thở gấp.
Tất cả con cháu nhà họ Văn đều biến sắc, bọn họ cũng bị sốc như Văn Cung Hiển.
Văn Bội Cầm sững sờ, tai họa đến quá nhanh khiến bà nhất thời không phản ứng kịp.
Khoảnh khắc tiếp theo, bà đột nhiên quay người lại nhìn Vương Nhất trên sân khấu.
Lúc trước, bà đã đề nghị dùng người hầu thay Lý Mộng Đình kết hôn nhưng bị Vương Nhất từ chối. Lúc đó bà ta còn nghi ngờ Vương Nhất chỉ có một mình thì làm sao cứu được Lý Mộng Đình.
Hiện giờ xem ra, anh không cần chạy trốn đến chân trời góc bể, bởi vì anh có năng lực tiêu diệt nhà họ Văn.
"Cậu ta rốt cuộc là ai..."
Không chỉ mọi người trong nhà họ Văn bị sốc, mà tất cả gia tộc có mặt ở đây đều khiếp sợ.
Đột nhiên nhà họ Văn bị báo thù, đây là trùng hợp sao?
Mọi người ở đây đều là những cao thủ bày mưu, họ sẽ không bao giờ ngây thơ mà nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc tranh chấp thương mại đơn giản.
Mà là báo thù!
Vương Nhất hờ hững nhìn người nhà họ Văn như đang nhìn từng cỗ thi thể
Họ tưởng rằng Lý Khinh Hồng là chống lưng của anh, nhưng họ không nhận ra rằng bản thân anh mới là chỗ dựa lớn nhất.
Tim Kim Thành Phong sôi sục máu nóng, anh ta thầm vui mừng vì ban đầu đã quy phục Vương Nhất.
Năm năm trước, chị họ Kim Thuý Như của anh ta đã từng nói một điều rất ngông cuồng.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Bây giờ xem ra, Vương Nhất càng thích hợp với câu này hơn - tất cả người thân, bạn bè và thuộc hạ của Vương Nhất đều sống tốt, trong khi kẻ thù của Vương Nhất đều chết rất thê thảm!
"Đừng hoảng loạn, ông chủ của tất cả các công ty hợp tác đều có mặt tại hiện trường, đi hỏi rõ ràng!"
Văn Cung Hiển không vì chuyện này mà hoảng loạn, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh.
Văn Thái kết hôn, nhà họ Văn cũng mời tất cả các đối tác làm ăn, tất cả các ông chủ công ty đã thỏa thuận trước đó đều được mời.
Văn Cung Hiển và Văn Thái mang theo một nhóm người của nhà họ Văn tiến tới chỗ những ông chủ đó.
"Các vị ở đây đã uống rượu với Văn Cung Hiển này rồi. Gọi một tiếng huynh đệ cũng không ngoa. Chẳng lẽ tôi đã đắc tội? “Văn Cung Hiển lạnh lùng hỏi.
“Không đắc tội.” Tất cả các ông chủ đều lắc đầu.
“Vậy thì tại sao lại rút vốn đột ngột khiến nhà họ Văn gặp nguy hiểm!” Văn Cung Hiển hét lên.
Tất cả các ông chủ đều cười giễu, họ không chút sợ hãi đáp: "Chuyện này phải hỏi ngài Văn mới đúng, nghĩ xem ngài có đắc tội tới ai không thể đắc tội không.”
"Người không thể đắc tội?”
Văn Cung Hiển cùng Văn Thái nhìn nhau, để tiến vào thị trường Thiên Ân, họ đã hạ mình rất nhiều, sao có thể xúc phạm người khác?
Nếu nói ra thì chỉ có tên Vương Nhất bị nhà họ Lý đuổi ra ngoài, hiện tại có ý định cướp cô dâu này thôi.
Nhưng cho dù Vương Nhất kết hôn với Lý Khinh Hồng, chỉ dựa vào tập đoàn Lệ Tinh cũng không thể làm gì bọn họ chứ?
Đúng lúc này, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và một nhóm thành viên của thương hội Hồng Ưng đi tới.
Tất cả các thế lực tại Thiên Ân đều sửng sốt. Chuyện gì mà khiến nhiều thành viên của thương hội Hồng Ưng tề tựu như vậy?
"Lão Văn, ngày đại hôn của con trai ngài, tôi đến uống một ly rượu mừng cũng không sao chứ?
Hồ Hoàng Việt tự rót cho mình một ly rượu rồi cười lạnh.
"Hồ Hoàng Việt, là ông!"
Văn Cung Hiển dường như nhớ tới cái gì, ánh mắt ông ta sầm xuống rồi chỉ vào Hồ Hoàng Việt quát lớn.
Hồ Hoàng Việt cười cười: "Ông nghĩ nhiều rồi, tôi không có quyền lớn như vậy đâu.”
Văn Cung Hiển nhíu mày, ông ta nói đúng, mặc dù Hồ Hoàng Việt là người giàu nhất Thiên An nhưng vẫn chỉ là thành viên sơ cấp trong thương hội, còn Văn Cung Hiển sắp được thăng thành thành viên trung cấp.
Xét về địa vị, Hồ Hoàng Việt không bằng mình.
"Vậy thì là ai?"
Ông ta tự lẩm bẩm, vốn dĩ ông ta cho rằng đại nhân vật bí ẩn đứng sau nhà họ Lý chính là Hồ Hoàng Việt, nhưng xem ra là không phải rồi.
"Anh Vương, cô Lý!"
Đúng lúc này, La Chí Viễn đến trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng rồi kính cẩn chào hỏi.
Khi nhìn thấy cảnh này, Văn Cung Hiển cực kỳ sốc, người đứng đầu thương hội Hồng Ưng lại đích thân tới đây.
Khi ông ta định đi tới chào hỏi thì thấy Vương Nhất vỗ đầu con gái mình và nói: "Tiểu Lam, chào ông La."
"Năm nay tôi mới 50 tuổi—"
La Chí Viễn đầy ngượng ngùng, vừa định giải thích thì Vương Tử Lam đã ngoan ngoãn nói: "Chào ông La!"
"……Ừ!"
La Chí Viễn chỉ có thể đáp lại, nhưng gặp được Vương Tử Lam ngoan ngoan đáng yêu khiến ông ta rất vui vẻ trong lòng.
Văn Cung Hiển sững sờ, tổng phụ trách lại có quan hệ tốt với Vương Nhất như vậy. Trong khi trước giờ, La Chí Viễn chưa từng cười với một thành viên thương hội như ông!
"Nhất định là bởi vì người phụ nữ Lý Khinh Hồng đó!”
Văn Cung Hiển đoán thầm, ông ta cũng biết một số chuyện bên trong, Hội trưởng La rất tán thưởng tài năng của Lý Khinh Hồng, cũng mời cô gia nhập thương hội, nhưng bị từ chối.
Bất kể như thế nào, hiện tại chỉ có La Chí Viễn mới cứu được nhà họ văn.
"Hội trưởng La!"
Văn Cung Hiển vội vàng đi tới, cung kính chào hỏi.
"Có chuyện gì không?"
La Chí Viễn rất thích Vương Tử Lam, đang chơi với cô bé mà bị Văn Cung Hiển làm phiền khiến ông ta cực kỳ không hài lòng.
"Hội trưởng La, Hồ Hoàng Việt đã không tuân theo ước định của thương hội và lật lọng.”
Văn Cung Hiển chỉ vào Hồ Hoàng Việt rồi nghiến răng nghiến lợi.
Hồ Hoàng Việt không phản bác, ông ta chỉ bình tĩnh uống rượu giống như đang xem một vở kịch hay.
"Ồ? Không tuân theo ước định thế nào? Và lật lọng thế nào?”
La Chí Viễn lạnh lùng nói.
"Ông ta không chỉ trói buộc các bên để ngăn cản tôi tiến vào thị trường Thiên Ân mà còn lừa dối tôi. Rõ ràng đã ký hợp đồng rồi, hạng mục đều đã bắt đầu tiến hành, thế mà lại rút vốn.”
“Đó là do tôi chỉ thị, có vấn đề gì không?” La Chí Viễn lạnh lùng nói.
"Cái gì?!"
Lời vừa dứt, không chỉ lòng Văn Cung Hiển run lên, mà Văn Thái và những người khác cũng sững sờ. Mọi người im lặng không thốt lên được lời nào.
"Hôm nay tôi tới đây cũng vì chuyện này.”
Khi tức của La Chí Viễn vô cùng mạnh mẽ, ông dừng lại và lạnh lùng nói với Văn Cung Hiển: "Bây giờ tôi sẽ chính thức thông báo với ông rằng ông đã bị tước thân phận thành viên thương hội Hồng Ưng, đồng thời thu hồi toàn hộ công ty được hỗ trợ bởi thương hội dưới trướng nhà họ Văn.”
Bùm ----
Trời đất rung chuyển.
Văn Cung Hiển trợn hai mắt nhìn La Chí Viễn, Văn Thái cũng run lên, sắc mặt anh ta tái nhợt và tuyệt vọng đến cực điểm.
Một lúc lâu sau, Văn Cung Hiển gượng cười nói với La Chí Viễn: "Hội trưởng La, đừng đùa nữa, 90% tài sản nhà họ Văn là do thương hội hỗ trợ. Nếu như bị tước hết thì ai sẽ lo liệu đây?”
"Ông cho rằng tôi đang nói đùa sao?"
La Chí Viễn cười lạnh nói: "Tất cả các ngành nghề do thương hội hỗ trợ đều giao cho Hồ Hoàng Việt. Ông ta sẽ kế thừa thân phận của ông và được thăng thành thành viên trung cấp."
Những lời này đã hoàn toàn chặt đứt hy vọng cuối cùng của Văn Cung Hiển. Hai mắt Văn Thái cũng đờ ra, anh ta cảm giác cái chết sắp đến với mình..
"Chúc mừng ngài Hồ đã được thăng lên thành viên trung cấp."
"Ngài Hồ, tôi là Hạ Phi Long, người nhà họ Hạ ở Thành phố Giang."
"Tôi là Lục Kiệu, người nhà họ Lục ở Thành phố Giang."
"..."
Các gia tộc lớn ở Thành phố Giang lần lượt tiến lên chúc mừng Hồ Hoàng Việt và tạo quan hệ.
Không ai nhìn sang nhà họ Văn cả, bởi vì họ biết rằng nhà họ Văn đã tiêu tùng rồi.