Không chỉ Kim Tuân, toàn bộ con cháu đời thứ hai và thứ ba của nhà họ Kim đều biến sắc, bi thương gào lên.
Trong số đó, một người đàn ông trung niên với sắc mặt kinh hoảng vội vàng đẩy mọi người sang bên, bước tới bên cạnh Kim Thành Vũ, ra sức lay người anh ta, đó chính là ba của anh ta, Kim Đạo Lăng.
Trong thoáng chốc, bầu không khí bi thương phủ kín cả nhà họ Kim.
Những gia chủ của các gia tộc khác cũng ớn lạnh cả người, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Nhất cũng nghiêm túc hơn hẳn.
Đặc biệt là Bạch Vũ và Đồng Kiệt, tim hai người họ đập nhanh hơn bao giờ hết, lúc trước, họ chỉ cảm thấy Vương Nhất quỷ dị, nhưng chưa từng chứng kiến dáng vẻ tàn nhẫn bạo ngược này của anh.
Bạch Hiển lại sợ tới tái xanh mặt mày, ngay cả Kim Thành Vũ cũng trở nên thê thảm như vậy, vừa nghĩ tới việc bản thân còn muốn trả thù Vương Nhất, cả người anh ta lập tức run rẩy liên hồi.
Dáng vẻ của Kim Thành Vũ sao có thể dùng một chữ thảm để hình dung hết được?
Không chỉ ngũ quan bị phá hủy, toàn thân từ trên xuống dưới còn phủ kín vết đao.
Người có chuyên môn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tay nghề của người hạ đao vô cùng cao siêu, vô số nhát đao hạ xuống người Kim Thành Vũ, nhưng không nhát nào chạm tới cơ bắp của anh ta, chỉ chém đứt toàn bộ kinh mạch trong người mà thôi.
Trong số những người mà Vương Nhất quen biết, cũng chỉ có quân y đứng đầu Ẩn Vu như Khương Nhã My, mới có đao pháp cao siêu như vậy.
“Thành Vũ…”
Kim Tuân và Kim Đạo Lăng, hai người một trái một phải cúi đầu quan sát Kim Thành Vũ đã bị chặt đứt toàn bộ kinh mạch, sát ý phủ kín cả gương mặt.
Đặc biệt là Kim Đạo Lăng, ông ta giương đôi mắt lạnh lùng âm u nhìn Vương Nhất, gằn từng tiếng một: “Là mày… biến con tao thành như vầy sao?”
Tuy Kim Thành Vũ không chết, nhưng chịu thương tích nặng như vậy, cả quãng đời còn lại e là chỉ có thể trôi qua trên giường bệnh, với một người trẻ mà nói, điều này thật sự còn khó chịu hơn cả giết chết anh ta!
Vương Nhất thản nhiên gật đầu: “Chính xác.”
Mặc dù không phải anh biến Kim Thành Vũ ra thế này, nhưng anh tình nguyện gánh “xô nước bẩn” này thay Khương Nhã My.
“Mày tìm chết…”
Kim Đạo Lăng hét lớn, tiếng hét chất chứa sát ý vô tận, rồi chuẩn bị lao tới Vương Nhất như không muốn sống nữa.
Đúng lúc này, Kim Tuân kịp thời ngăn ông ta lại, lúc này, một gia chủ nhà họ Kim như ông ta trái lại rất bình tĩnh khuyên: “Đạo Lăng, không nên vọng động, cậu ta đang chọc giận con đó, mọi chuyện chờ Thúy Như tới rồi tính tiếp!”
Sau khi bị người nhà họ Kim ngăn cản, lý trí của Kim Đạo Lăng lúc này cũng dần trở lại, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sát ý.
“Vương Nhất, tao - Kim Đạo Lăng thề, đời này phải giết chết mày!”
“Trên thế giới này, có rất nhiều người muốn giết tôi, ông thì tính cái thá gì?”
Vương Nhất chẳng thèm để ý, ngược lại còn hơi khinh thường.
“Vương Nhất, mày đừng vội đắc ý!”
Lúc này, Kim Tuân hét lớn một tiếng: “Mặc kệ mày biến thành cái dạng gì cũng chẳng sửa được sự thật mày là một tên vô dụng đâu, đợi Thúy Như tới, mày sẽ tàn đời!”
Vương Nhất nhìn Kim Tuân bằng ánh mắt thương hại, lắc đầu: “Kim Thúy Như là thần của mấy người sao? Cô ta có thể cứu được các người sao? Hay đúng hơn là cô ta sẽ cứu các người sao?”
Vừa nghe thấy những lời này, mấy người trẻ tuổi trong nhà họ Kim lập tức nở nụ cười khinh miệt với Vương Nhất.
“Bây giờ chị Thúy Như là gia chủ nhà họ Kim, chủ tịch của tập đoàn Kim thị, chị ấy giết mày chỉ như bóp chết một con kiến!”
“Những gì mày đã làm với nhà họ Kim, chị Thúy Như sẽ trả lại nguyên vẹn cho mày!”
“…”
Mấy người trẻ nhanh mồm nhanh miệng phản bác, chỉ có Kim Tuân và Kim Đạo Lăng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Thằng nhóc này… phát hiện chuyện gì rồi sao?
Như nhìn thấy sự chột dạ của họ, Vương Nhất thầm cười mỉa một tiếng trong lòng, cùng nhờ có một Kim Thúy Như mà nhà họ Kim mới có thể chen chân vào giới thượng lưu của Thiên An, không có Kim Thúy Như, bọn họ chẳng là gì cả.
Vương Nhất không rõ quan hệ giữa nhà họ Kim và Kim Thúy Như ra sao, nhưng người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, từ hành động của Kim Thúy Như, Vương Nhất có thể đoán được đại khái tâm tư của cô ta.
Lấy đại hội thương nghiệp đêm nay làm ví dụ, thân là chủ tịch tập đoàn Kim thị, tại sao Kim Thúy Như lại chọn sân vườn của nhà họ Kim làm nơi tổ chức mà không phải phòng họp của tập đoàn Kim thị chứ?
Chỉ có duy nhất một khả năng: đó là địa vị gia chủ nhà họ Kim của cô ta còn chưa vững chắc, người không phục cô ta vẫn còn rất nhiều.
Nên chuyện tổ chức hội nghị ở nhà họ Kim chính là để ra oai với đám người Kim Tuân và Kim Đạo Lăng rằng tôi mới là gia chủ nhà họ Kim!
Cộp cộp…
Đúng lúc này, ngoài cửa nhà họ Kim bỗng truyền tới một chuỗi tiếng bước chân.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào sảnh tiệc nhà họ Kim.
“Sư thúc! “
Nhìn thấy người đó, Đồng Thiên Tường lập tức để lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, vui vẻ vẫy tay với ông ta.
Ông ta lập tức đi về phía Đồng Thiên Tường: “Thiên Tường, người ở đâu?”
Đồng Thiên Tường lập tức chỉ tay vào Vương Nhất, nói: “Chính là anh ta, mọi người đến đúng lúc lắm, mau đánh gãy chân anh ta đi!”
Sau đó anh ta dừng lại, quay sang ân cần nói với Kim Tuân: “Ông nội Kim, ông không cần lo đâu ạ, cháu đã mời sư thúc của hiệp hội võ đạo tới, ông ấy là cao thủ thành danh đã lâu, muốn bắt một tên phế vật chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Tốt! “
Hai mắt Kim Tuân tỏa sáng lấp lánh, nói với Đồng Thiên Tường: “Chỉ cần cháu giúp ông giết chết tên phế vật kia, về sau nhà họ Kim và nhà họ Đồng sẽ đời đời thân thiết!”
“Cảm ơn ông nội Kim!”
Đồng Thiên Tường lập tức nói lời cảm tạ, nếu nhà họ Đồng có thể leo lên nhà họ Kim, nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ!
Ở một bàn nào đó trong sảnh tiệc, biểu cảm trên mặt Đồng Kiệt cũng không lạc quan như bọn họ, nếu giải quyết được thì rất tốt, chỉ sợ không giải quyết nổi Vương Nhất…
Những gia chủ các gia tộc khác muốn xem phản ứng của Vương Nhất thế nào, nhưng sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí còn nở nụ cười trào phúng.
“Đừng nói là mấy người tưởng rằng mời được người của hiệp hội võ đạo tới thì đã nắm chắc phần thắng rồi đó chứ?”
Tất cả mọi người thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Nhất thì lại cảm thấy không chắc chắn, người thường khi nghe thấy tên tuổi của hiệp hội võ đạo, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi sao? Nhưng Vương Nhất và Lãnh Nhan vẫn ung dung như cũ, còn nhàn nhã uống trà nữa.
“Sư thúc cẩn thận, thằng nhóc này có hơi quỷ dị, mặt của Mã Cung là bị anh ta cắt nát.” Lúc này, Đồng Thiên Tường đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Gì cơ, là cậu ta sao?”
Người này tên Dương Bất Bại, sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Đồng Thiên Tường, sát ý lập tức vờn quanh người ông ta.
“Mặt của Mã Cung là do mày làm?”
“Đúng vậy.”
Vương Nhất không phủ nhận, vừa cười ha hả vừa nhấp một ngụm trà: “Lúc trở về ông nên đuổi anh ta đi đi, họ không xứng làm võ giả.”
“Làm càn!”
Ánh mắt Dương Bất Bại trở nên lạnh lùng, cũng không kiềm nổi sát ý nữa, nháy mắt cả người đã biến mất ngay tại chỗ.
Lãnh Nhan ngang nhiên đứng dậy, trong tay nhiều thêm một con dao găm nhỏ bé, sắc bén.
Vương Nhất phủi tay, mỉm cười nói: “Để tôi.”
Cả người Lãnh Nhan rung lên, đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên nhìn về phía thiếu chủ, cô ta không ngờ thiếu chủ sẽ đích thân ra tay.
“Cao thủ của hiệp hội võ đạo cũng tới rồi, rốt cuộc cậu ta đã đắc tội bao nhiêu người vậy…”
“Dù thế nào, nếu sư phụ Dương của hiệp hội võ đạo đã ra tay, chắc chắn cậu ta sẽ không có lấy nửa phần thắng!”
Không ít người trong gia tộc xì xào bàn tán với nhau, người của hiệp hội võ đạo đã ra mặt, vở hài kịch này hẳn cũng đến lúc kết thúc rồi.
Hai mắt Kim Tuân phủ đầy sự âm độc: “Đi lính vài năm thì thế nào, đứng trước cao thủ chân chính, mày chẳng là cái thá gì cả!”
“Không biết tự lượng sức mình! “
Vương Nhất cười lạnh một tiếng, tốc độ của Dương Bất Bại đúng là không tệ, nhưng trong mắt anh lại chỉ chậm chạp như rùa mà thôi.
Sau khi xuất hiện trước mặt Vương Nhất, năm ngón tay của người đó khum lại, mạnh vươn ra.
Vương Nhất ung dung đứng dậy, thậm chí còn không cần di chuyển lấy một bước, tức khắc nhấc chân tung cước.
Ầm…. truyen bac chien
Một cước và một chưởng va chạm mãnh liệt, ngay khi hai bên chạm vào nhau, Dương Bất Bại lập tức bay thẳng ra ngoài.
Ầm…
Ông ta đập người vào vách tường, một bức tường trong sảnh tiệc lập tức chia năm xẻ bảy.
Đồng thời, mặt mày Dương Bất Bại cũng trở nên trắng bệch, miệng điên cuồng phun máu.
Chỉ một cước thôi mà sư phụ Dương của hiệp hội võ đạo đã lập tức tan tác rồi.
Cả sảnh tiệc chìm trong im lặng, tất cả mọi người trợn to hai mắt, không thể tin nổi những gì vừa thấy, Đồng Thiên Tường và Kim Tuân kinh ngạc tới nỗi há hốc mồm, cảm giác sợ hãi khôn cùng lan rộng toàn thân.
Năm năm trôi qua, tên phế vật năm xưa đã trở nên mạnh mẽ tới vậy!
“Nếu nhà họ Kim các ông tình nguyện chịu thua, cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, tôi sẽ suy xét đến chuyện thả cho nhà họ Kim một đường sống.”
Giọng nói lạnh nhạt truyền tới lần hai, khiến tất cả người nhà họ Kim có mặt ở đây không rét mà run: “Nhưng bây giờ, biểu hiện của các người khiến tôi rất thất vọng.”
Sát khí trở nên mãnh liệt, nồng đậm như biển cả, Kim Tuân cảm thấy đại sự không ổn, quát lớn: “Vương Nhất, mày muốn làm gì?”
Lập tức, toàn bộ vệ sĩ trong nhà họ Kim lập tức bao vây quanh Vương Nhất và Lãnh Nhan.
“Cháu trai của ông dám mơ ước vợ tôi, định bắt cóc cô ấy, nhưng lại bắt nhầm em vợ của tôi.”
Ngay cả nhìn những gã vệ sĩ kia một cái Vương Nhất cũng chẳng thèm làm, anh nói với Kim Tuân bằng giọng lạnh lùng: “Vốn dĩ, nếu mấy người thành tâm hối cải, tôi sẽ không lan lửa giận sang chỗ mấy người, tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng chính các người lại không biết quý trọng.”
“Nếu đã như vậy, sau đêm nay, sẽ không còn nhà họ Kim trên đời nữa!”
Ầm!
Sát ý ngút trời khóa chặt lấy Kim Tuân, khiến mặt mày ông ta biến sắc.
“Nổ súng, nổ súng cho tôi!”
Xoẹt…
Trên người mỗi một tên vệ sĩ của nhà họ Kim đều đeo một cây súng, lúc này họ đồng loạt rút súng chỉa vào Vương Nhất và Lãnh Nhan.
Trong nhất thời, không khí ở hiện trường trở nên vô cùng khẩn trương, phải nói là căng như dây đàn.
“Cô chủ tới!”
Bỗng, ngoài của lớn của nhà họ Kim truyền tới tiếng hét vang dội.