Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1047: Người hầu của ba họ



Nhìn năm chữ to này, Lý Thiên Dương bối rối, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì.

Sau một lát trầm mặc, ông ta mới thầm thở dài: "Con dẫn ba tới đây làm gì?"

Vương Nhất không nói câu nào đã đi vào.

Gương mặt Lý Thiên Dương thay đổi rất lớn: "Nhất, không thể vào được..."

Ông ta biết rõ, xí nghiệp Ẩn Long tuy rằng do một tay ông ta sáng lập, nhưng lại bị nhà họ Kim cướp đi, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, xí nghiệp Ẩn Long cũng bị bán cho người khác, ông ta không có tư cách đi vào đây.

Nhưng Vương Nhất đã đi vào rồi.

Lý Thiên Dương hết cách, chỉ có thể theo sau đi vào.

Cộp cộp cộp...

Lúc này, trong công ty truyền đến một loạt tiếng bước chân, khoảng chừng có đến năm sáu mươi người từ hai bên hành lang đi ra.

Thấy một màn này, Lý Thiên Dương cũng rất sửng sốt, nghĩ rằng bọn họ đến là để đuổi người.



Vừa định kéo Vương Nhất rời đi, chỉ thấy khóe miệng Vương Nhất nhếch lên, cười nhạt nhìn một màn này.

Chỉ thấy năm sáu mươi người mặt tây trang phẳng phiu, đứng trước mặt Vương Nhất và Lý Thiên Dương, lớn tiếng nói: "Chào chủ tịch Lý!"

Lý Thiên Dương tức khắc bị câu này làm cho ngẩn người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, quay đầu vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Vương Nhất: "Nhất, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"

Vương Nhất cười hì hì, nói: "Ba, từ hôm nay trở đi, tập đoàn Ẩn Long một lần nữa lại trở về danh nghĩa của ba, tất cả mọi chuyện của công ty, đều từ ba quyết định."

"Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Lý Thiên Dương nhìn những người xếp hàng trước mặt, không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.

Nhớ tới chuyện xảy ra trong hai ngày nay, chân tướng của sự kiện 316 được đưa ra ánh sáng, Ẩn Long loạn lớn, dược phẩm Thường Kỉ sụp đổ, lại đến chuyện tập đoàn Ẩn Long về lại dưới danh nghĩa của ông ta, tức khắc, ông ta đã rõ ràng chuyện gì đó, sắc mặt cực kỳ chấn động.

"Nhất, tất cả những chuyện này đều do con làm?!"

Vương Nhất nghiêm nghị gật đầu: "Con nói rồi, xí nghiệp Ẩn Long nhất định một lần nữa trở về, nói được thì làm được!"

Nghe vậy, Lý Thiên Dương lập tức xúc động nước mắt nóng hổi đã doanh tròng, nắm chặt tay Vương Nhất: "Nhất, con thật sự hoàn thành giấc mộng của ba..."

Vương Nhất hơi mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Dương.

Xí nghiệp Ẩn Long là do một tay ba sáng lập, như con ruột vậy, mất mà tìm lại, sao có thể không xúc động chứ?

Nhưng rất nhanh, ông ta bình tĩnh lại thở dài một tiếng: "Nhất, xí nghiệp Ẩn Long là con mua sao, vì sao lại muốn trả lại danh nghĩa của ba?"

Vương Nhất lắc lắc đầu: "Ba, xí nghiệp Ẩn Long vốn chính là tâm huyết của ba, con để lại cho ba, là chuyện hiển nhiên, hơn nữa, con chỉ tham gia quân ngũ, làm sao biết quản lý công ty, nên xí nghiệp Ẩn Long này, còn cần ba đến quản lý."

"Mặt khác, công ty Áo Tân và tất cả các dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh đều do ba quyết định."

Lý Thiên Dương cười khổ một tiếng: "Con đây thật sự là tính làm một ông chủ nhàn hạ."

Vương Nhất chỉ vào những người này nói: "Đây tất cả đều là nhân viên cũ của ba, trước đó xí nghiệp Ẩn Long bị nhà họ Kim thu mua, bọn họ là những người đau lòng nhất."

Ánh mắt Lý Thiên Dương nhìn qua nhìn lại đám nhân viên này, bọn họ nghiêm trang đứng thẳng, hai mắt cũng đỏ bừng nhìn ông ta.

Hít sâu một hơi, Lý Thiên Dương chậm rãi nói: "Nếu xí nghiệp Ẩn Long mất mà tìm lại, tôi nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng, tôi sẽ dẫn dắt Ẩn Long, một lần nữa đi về phía huy hoàng!"

Vương Nhất vừa lòng gật gật đầu, lại móc ra một danh sách, đưa cho Lý Thiên Dương: "Ba, danh sách này tất cả đều là thân tín của Kim Thành Vũ, muốn sa thải hay giữ lại, là tùy ba quyết định."

Tia lạnh lẽo trong mắt Lý Thiên Dương chợt lóe lên, nói: "Thân tín của Kim Thành Vũ, sao có thể để lại?"

"Nhưng hiện tại xí nghiệp Ẩn Long đang trong thời kỳ rối loạn, không thích hợp giảm biên chế số lượng lớn..."

Nhưng rất nhanh, Lý Thiên Dương nhăn lại hàng mày.

Vương Nhất cười ha ha: "Điểm này thì không cần lo, quyết sách hợp tác của công ty Áo Tân với tập đoàn Lệ Tinh cũng do ba quyết định, những nòng cốt tinh anh bị mang đi đó, mấy ngày nữa lại đến nhậm chức."

Loạn Ẩn Long, vốn là do anh bày mưu đặt kế, chỉ vì đuổi Kim Thành Vũ ra khỏi Ẩn Long mà thôi.

"Một khi đã như vậy, thì sa thải tất cả đi."

Nghe Vương Nhất nói như vậy, Lý Thiên Dương không hề do dự, nhìn kỹ danh sách một lượt, liền nhìn thấy được một cái tên.

"Tên bán chủ cầu vinh người hầu của ba họ này, vậy mà còn mặt mũi ở lại Ẩn Long?!"

Vương Nhất liếc nhìn thư ký một cái, thư ký lập tức hiểu ra, lập tức gọi Tôn Lập lên văn phòng chủ tịch.

Trước khi bước vào, Tôn Lập còn mang vẻ mặt kích động, ai cũng chưa biết chủ tịch mới nhậm chức là ai, bây giờ cho gọi mình, có thể là chuyện đề bạt hay không?

Nhưng vừa vào cửa, Tôn Lập liền thấy được Lý Thiên Dương ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tịch và Vương Nhất ngồi trên sô pha.

Gương mặt nháy mắt dại ra, rất nhanh, sắc mặt Tôn Lập lập tức tái đi, buột miệng thốt ra.

"Lý Thiên Dương, Vương Nhất?! Hai người làm gì ở đây?"

Vừa dứt lời, anh ta đã hối hận.

Vừa rồi thư ký nói cho mình, chủ tịch mới có việc tìm mình, trong văn phòng này chỉ có hai người Lý Thiên Dương và Vương Bác, chủ tịch mới là ai, kẻ ngốc đều đoán ra được!

Nghĩ đến tất cả những việc mình đã làm trước đây, Tôn Lập lập tức sợ đến nỗi hồn phi phách tán, cả khuôn mặt trắng bệch một màu.

"Chủ, chủ tịch Lý..."

Giọng nói của anh ta run rẩy, cúi đầu, căn bản không dám ngẩng lên chút nào.

"Tôi ở đây làm gì, chẳng lẽ anh còn không đoán ra sao?"

Ngồi trên ghế chủ tịch, giọng nói của Lý Thiên Dương lạnh lẽo, đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lùng đánh giá anh ta.

Vì thế, cơ thể Tôn Lập càng run rẩy hơn.

Khi anh ta nhìn thấy vị trí chủ tịch chính là Lý Thiên Dương, anh ta đã rõ ràng kết cục của bản thân mình ra sao.

Thình thịch!

Anh ta quỳ rạp xuống trước mặt Lý Thiên Dương, liên tục dập đầu.

"Chủ tịch Lý, mong ngài tha lỗi cho tôi, tôi biết những chuyện xấu mà tôi làm trước đây, nhưng mong ngài tha cho tôi!"

Ánh mắt Lý Thiên Dương lạnh lẽo, giọng nói cũng lành lạnh.

"Tôn Lập, tôi có lòng đề bạt anh, anh lại bán chủ cầu vinh, tiết lộ bí mật của công ty cho người ngoài, anh có biết là vì anh, nhà họ Lý chúng tôi phải lưu lạc đến nông nỗi nào không?!"

Bụp!

Tôn Lập sợ tới mức cả người run lên, vừa tự tát mạnh vào mặt mình, vừa không quên xin tha thứ.

"Chủ tịch Lý, tôi cũng chỉ vì tin vào lời gièm pha của Lý Thiên Dương, mới làm như vậy, tôi còn phải phụng dưỡng cha mẹ già, không thể mất công việc này được!"

"Hừ, nô lệ của ba nhà, có lần một sẽ có lần thứ hai, loại như anh thì nên cho chó gặm, giữ lại làm gi chứ?!"

Lý Thiên Dương căm tức nhìn Tôn Lập, tức giận quát, khi thế trên người khiến Tôn Lập tức khắc run bần bật.

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất không nói tiếng nào, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.

Dưới ánh mắt lạnh như băng của hai người, Tôn Lập cuối cùng hỏng mất rồi, thất tha thất thểu bước ra khỏi văn phòng.

Tiếp đó, Lý Thiên Dương lại đao to búa lớn sa thải tất cả thân tín của Kim Thành Vũ, không hề do dự chút nào.

Người ba này từng một tay đưa xí nghiệp Ẩn Long đi vào quỹ đạo, đã trở về rồi!

"Chủ tịch, đại hội chủ tịch tiền nhiệm đã sắp bắt đầu rồi."

Lúc này, thư ký lại bước đến, báo lại: "Tất cả cổ đông của công ty, đều đã có mặt đông đủ."

Lý Thiên Dương gật đầu: "Được, tôi sẽ đến ngay."

Vương Nhất và Lý Thiên Dương đứng dậy, đi đến phòng hội nghị.

Đinh...

Cửa thang máy mở ra, đám người Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa đều giật mình khi thấy Vương Nhất và Lý Thiên Dương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.