Vương Nhất đến cửa công ty Áo Tân, trong đó toàn là nhân viên mặc đồng phục làm việc, đầu đội mũ bảo hộ, và cả tiếng dây chuyền sản xuất cơ giới vận hành lốc cốc lốc cốc.
Tất cả đều đâu vào đấy.
Khi đi vào văn phòng chủ tịch, Vương Nhất trùng hợp nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy mặc quần áo công sở đi ra từ bên trong.
Chính là thư ký thân cận của Lý Khinh Hồng, Tiêu Đào.
Vương Nhất cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ, một lát sau anh hỏi: “Thư ký Tiêu, cô ở đây làm gì vậy?”
“Tôi đang tiếp nhận nội dung công việc trong dự án hợp tác với nhà họ Lý sắp tới.”
Tiêu Đào cười cười, trả lời: “Thật không ngờ hiệu suất làm việc của nhà họ Lý lại cao như thế, đã làm xong hàng hóa được đặt trước mười ngày, bộ phận quản lý chất lượng sản phẩm đã kiểm tra, 90% sản phẩm đều đạt yêu cầu, Tổng giám đốc Lý rất vừa ý.”
“Vừa ý là tốt rồi.” Vương Nhất cười nói tỉnh bơ.
Một trăm ngìn nhân viên, phân bố ở những công xưởng khác nhau chế tạo cùng lúc, hiệu suất sao có thể không cao được?
Còn về phần máy móc, phần lớn là nhập từ nước ngoài, chất lượng không cần bàn cãi.
“Đợi sản phẩm mới được sản xuất với số lượng lớn là có thể đưa ra thị trường, đến lúc đó sẽ mời ngôi sao nổi tiếng Vương Thanh Hòa làm đại diện, lúc ấy sẽ mời mọi người tới chung vui.”
“Không thành vấn đề.” Vương Nhất trả lời không chút do dự, trùng hợp là anh cũng đang muốn xem học trò của Lạc Si là người thế nào.
Tiễn Tiêu Đào đi, Vương Nhất xoay người vào văn phòng, hô lên: “Ba.”
Lý Thiên Dương lập tức đứng dậy, cười nói: “Vương Nhất đến đấy à, sao không nói trước với ba một tiếng.”
“Không cần phiền vậy, con chỉ tới xem công ty vận hành thế nào thôi, con đi ngay ấy mà.”
Hai cha con ngồi đối diện nhau trò chuyện.
“Đúng rồi ba.”
Vương Nhất như nhớ ra cái gì, anh nói với Lý Thiên Dương: “Ba nghĩ thế nào về công ty Ẩn Long?”
Chuyện này anh đã giao cho La Chí Viễn đi làm, nếu không có gì bất ngờ thì lần này cả Kim Thành Vũ và Dược phẩm Thường Kỉ đều hết đường sống, một khi Kim Thành Vũ rớt đài, vị trí chủ tịch của Ẩn Long chẳng phải sẽ bị bỏ trống sao?
Nhưng hình như Lý Thiên Dương hiểu sai ý Vương Nhất, ông ta cho rằng anh muốn nương nhờ Kim Thành Vũ nên lắc đầu nói: “Vương Nhất, con đừng nói nữa, ba sẽ không tới Ẩn Long đâu.”
“Mỹ Ngọc, Mộng Đình tới Ẩn Long là lựa chọn của họ, bây giờ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, ba ở đây rất tốt.”
“Ba, ba muốn đi đâu cơ?”
Vương Nhất dở khóc dở cười, anh nói: “Ý của con không phải là bảo ba tới Ẩn Long làm việc, mà là quản lý Ẩn Long, làm chủ tịch Ẩn Long.”
Nghe anh nói thế, Lý Thiên Dương cũng sững sờ: “Làm chủ tịch Ẩn Long? Chủ tịch của Ẩn Long không phải là Kim Thành Vũ sao?”
Vương Nhất cười nói: “Công ty Ẩn Long vốn là do Kim Thúy Như cướp từ tay nhà họ Lý, cho Kim Thành Vũ quản lý như bố thí mà thôi, sao có thể ngồi mãi ở vị trí chủ tịch được?”
“Nếu, con nói là nếu thôi, nếu Kim Thành Vũ rớt đài, ba có bằng lòng về Ẩn Long, tiếp quản Ẩn Long không?”
Lý Thiên Dương im lặng.
Công ty Ẩn Long là do một tay ông gây dựng, nói không có cảm tình gì là giả.
Chỉ tiếc là sau “Sự kiện 316”, nhà họ Lý đã phá sản, công ty Ẩn Long cũng bị Kim Thúy Như dùng giá thấp hơn giá thị trường rất nhiều để mua lại, chẳng khác nào cướp trắng!
Lý Thiên Dương giận mà không dám nói, nếu có cơ hội lấy lại Ẩn Long, ông không còn gì vui hơn.
Nhưng mà...
“Haiz...”
Lý Thiên Dương thở dài nói: “Nói thì dễ, làm mới khó. Kim Thành Vũ là con cả nhà họ Kim, là anh Kim Thúy Như, có nhà họ Kim chống lưng, dù cậu ta có làm chuyện xấu cũng sẽ bị lấp liếm rất nhanh, huống chi chính cậu ta cũng là một nhà tư bản, muốn lật đổ cậu ta là chuyện gần như không thể.”
Vương Nhất vẫn cười nhạt uống một ngụm nước.
“Không cần quan tâm có khả năng hay không, ba, ba chỉ cần nói ba có muốn làm hay không là được.”
“Công ty Ẩn Long là do một tay ba gây dựng, tâm huyết nửa đời của ba đều đặt vào nó, con không thể mở to mắt nhìn Ẩn Long rơi vào tay kẻ khác.”
“Nhiều nhất là một tuần, Kim Thành Vũ sẽ ngã ngựa! Nhà họ Kim cũng cứu không nổi!”
Ánh mắt Lý Thiên Dương hơi thay đổi, ông ta cảm thấy khí chất của Vương Nhất dần thay đổi.
Nếu nói khí thế trước kia của Vương Nhất là nội liễm như một thanh kiếm còn trong vỏ, thì bây giờ thanh kiếm ấy đã ra khỏi vỏ, khí thế bức người.
Sau một hồi im lặng, ánh mắt Lý Thiên Dương dần trở nên kiên định, nói: “Được, Vương Nhất, ba tin con!”
“Chỉ cần lấy lại Ẩn Long, ba nhất định sẽ về Ẩn Long nhậm chức!”
Lúc này Vương Nhất mới cười tươi: “Vậy mới đúng chứ.”
Cha con hai người lấy trà thay rượu, cùng cụng một ly.
Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, khí thế hung hăng, người đến không có ý tốt.
Vương Nhất quay đầu nhìn thử, anh lập tức nheo mắt.
Kim Thành Vũ dẫn một đám người đi vào văn phòng, mà đám người này lại là những người cầm đầu dòng chính nhà họ Lý như Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Lý Xung...
Cạnh họ còn có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, chính là Thường Kỉ - chủ tịch của Dược phẩm Thường Kỉ.
Lý Thiên Dương lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn Kim Thành Vũ: “Cậu tới đây làm gì?”
Kim Thành Vũ không trả lời mà lại nhìn lướt qua cửa sổ bên ngoài, công nhân trong phân xưởng đang làm việc hăng say.
Nụ cười trên mặt anh ta càng tươi: “Lý Thiên Dương, xem ra ông xử lý công ty cũng tốt chứ, đâu ra đấy hết.”
Châu Mỹ Ngọc không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của Lý Thiên Dương, bà ta hỏi: “Chủ tịch Kim, cậu cảm thấy thế nào.”
“Ừm, rất tốt, nhiều người như thế, cộng thêm thiết bị tiên tiến, với cả đơn đặt hàng của tập đoàn Lệ Tinh, nhìn là biết có thể kiếm tiền rồi.”
Kim Thành Vũ gật đầu hài lòng.
Trong lòng Lý Thiên Dương dâng nên dự cảm không lành, ông ta trầm giọng hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Không ý gì cả, tôi chỉ thấy thương cho ông, khó khăn lắm mới đưa công ty đi vào quỹ đạo, nhưng lại sắp bị đá đi nữa rồi.”
Kim Thành Vũ cười ha ha, anh ta quay đầu nhìn đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, hỏi: “Các người nói xem có phải câu đời người vô thường rất có lý không?”
“Đúng thế, nhủ tịch Kim nói đúng lắm.”
“Công ty Áo Tân dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Kim và chủ tịch Thường nhất định sẽ ngày càng huy hoàng.”
Đám người Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình, Lý Xung đều nhao nhao hùa theo.
Ánh mắt Vương Nhất hoàn toàn lạnh đi, nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng đợi tình hình.
Nỗi bất an trong lòng ngày càng nồng đậm, Lý Thiên Dương hỏi Kim Thành Vũ: “Cậu lại đang mưu tính gì?”
Nụ cười trên mặt Kim Thành Vũ chợt tắt, đập tờ hợp đồng đã ký tên cái rầm xuống trước mặt Lý Thiên Dương, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vợ ông đã đồng ý bán công ty Áo Tân cho tôi, tôi dùng 10% cổ phần mua lại công ty Áo Tân, nên bây giờ công ty Áo Tân đã là của tôi rồi, bao gồm tất cả mọi nghiệp vụ hiện nay của công ty Áo Tân đều thuộc về tôi!”
“Ký tên vào đây là ông có thể cút khỏi công ty Áo Tân rồi!”