Chân Linh Cửu Biến

Chương 220: Như từng quen biết



Dịch giả: Titan

Hai ngày sau, ba đại gia tộc bao gồm Vương gia trong đó đã đạt thành hiệp nghị, quyết định cùng chung đuổi Thủy Tinh cung tu sĩ thối lui ra Tam gia đảo. Đồng thời Tất chân nhân chờ ba vị chân nhân đại biểu Bắc Minh tuyên bố thế lực Thủy Tinh cung ở phạm vi Bắc Minh không được hoan nghênh, yêu cầu Thủy Tinh cung tu sĩ lập tức trở về môn phái của mình.

Đội Thủy Tinh cung tu sĩ này gồm ba mươi sáu người toàn bộ là từ dung huyết hậu kỳ tu sĩ tạo thành đội ngũ. Mặc dù thực lực không kém, cũng không có chứng cớ xác thực chứng minh Thủy Tinh cung tu sĩ có liên quan đến chuyện giao dịch hội, nhưng họ không dám vi phạm hiệp nghị của mấy vị đoán đan chân nhân Tam gia đảo. Mặc dù những tu sĩ này lần nữa cường điệu chuyện giao dịch hội không liên quan đến Thủy Tinh cung, nhưng cũng kéo chiêu bài cường ngạnh của Thủy Tinh cung ra. Bây giờ Tam gia đảo tu sĩ hiển nhiên đã nhận định Thủy Tinh cung tu sĩ ở trên Tam gia đảo mưu đồ bất chính, Thủy Tinh cung tu sĩ bất đắc dĩ chỉ đành phải thối lui ra Tam gia đảo, trở về môn phái của mình.

Sau khi Thủy Tinh cung rút đi, cùng rời đi còn có Vương gia đại công tử Vương Nhất Sơn. Nghe nói người này được đề cử đến Thủy Tinh cung làm đệ tử thân truyền của một vị chân nhân.

Thế cục Tam gia đảo biến đổi, ngoài mặt thì Vương gia bị đàn áp, Bắc Minh tuyên bố địa vị chủ quyền, nhưng Thủy Tinh cung cuối cùng cũng thông qua Vương gia cài vào nội bộ Bắc Minh một con cờ nằm vùng, đem thế lực nhà mình đưa vào phạm vi thế lực của Bắc Minh bằng một loại phương thức khác.

Đồng thời, thực lực của Vương gia tuy nói hơi kém hơn so với Trương gia, nhưng Trương gia dưới sự ủng hộ của Bắc Minh muốn chiếm cứ địa vị tuyệt đối tại Tam gia đảo cũng không dễ dàng. Vì vậy, Lý gia trở thành đối tượng được Trương gia lôi kéo, đồng thời Bắc Minh cũng có lời hứa hẹn với Lý gia. Lý gia ngoài mặt thì vẫn như thường lệ giữ vững sự trung lập ở Tam gia thành, nhưng cùng Vương gia lại bắt đầu đường ai nấy đi, bí mật cùng Trương gia bắt đầu đầu mày cuối mắt, địa vị lúng túng lúc trước ở Tam gia thành cũng được hóa giải không ít.

Tam gia thành phong vẫn biến ảo nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến Lục Bình đang đang chuẩn bị luyện chế Thất bộ văn đan.

Khi Lục Bình chuẩn bị bế quan luyện đan, lại nhận được Lý Mậu Lâm lần nữa mời.

Lúc Lục Bình lần nữa đi tới phòng tiếp khách của Lý gia, trừ hai cha con Lý Mậu Lâm ra, nơi này còn có một nữ tu. Vị nữ tu này cầm chơi một khối ngọc bội trong tay, ánh mắt có một chút thẩm thị nhìn Lục Bình đang đi tới.

Lý Mậu Lâm chỉ nữ tu xa lạ này, gương mặt tươi cười giới thiệu:

- Lục Cửu huynh đệ, đây là con gái của một vị hảo hữu của lão phu năm xưa, tên gọi là Sở Đình. Mấy chục năm không gặp, cháu gái của lão phu năm xưa cũng từng có duyên được truyền thừa của một vị đan sư. Hiện giờ không ngờ cũng có thể luyện chế nữa bước đoán đan kỳ đan dược. Lão hữu có con gái như vậy, lão phu trong bụng rất an ủi a.

Lục Bình ngẩn người, khẽ khom người, nói:

- Tại hạ Lục Cửu, ra mắt Sở tiểu thư.

Sở Đình theo lễ phép, từ chỗ ngồi đứng dậy cùng Lục Bình làm lễ ra mắt. Hai người vừa ngồi xuống, Lý Mậu Lâm muốn nói điều gì, Sở Đình lại giành trước một bước, hỏi:

- Không ngờ rằng Lục huynh vừa mới đạt tới dung huyết hậu kỳ tu vi liền có thể luyện chế bán bộ đoán đan kỳ đan dược. Thật khiến cho người ta khâm phục!

Lục Bình nghe vị Sở tiểu thư này nói mặc dù khách khí, nhưng giọng nói vẫn chứa đựng một chút ngạo mạn trời sanh, xem ra lại là một vị tu sĩ có xuất thân cao quý. Lục Bình liền bình tĩnh đáp:

- Tại hạ chẳng qua là may mắn thôi, không đáng nhắc tới.

Sở Đình hiển nhiên đối với sự giả lả của Lục Bình cũng không thèm để ý, tiếp tục hỏi:

- Xin hỏi Lục huynh đã từng luyện chế qua loại bán bộ đoán đan kỳ đan dược nào chưa?

Thật là cũng là có chút đường đột, Lục Bình nhìn nàng một cái, cũng không trả lời.

Lý Mậu Lâm vội vàng nói:

- Thất bộ văn đan luyện chế có độ khó không hề dưới đoán đan kỳ đan dược tầm thường chút nào. Hơn nữa linh thảo cần thiết dùng để luyện chế Thất bộ văn đan cực kỳ khó tìm. Lý gia ta thu tập mấy năm, tuy vậy cũng miễn cưỡng quyên góp đủ bốn lò mà thôi. Chuyện liên quan đến tiểu nữ có thể thuận lợi lên cấp đoán đan kỳ hay không, lão phu không thể không cẩn thận. Bốn lò đan dược này Lục huynh đệ luyện chế hai lò, Sở Đình chất nữ luyện chế hai lò khác. Hai vị mỗi người chỉ cần luyện chế ra một viên Thất bộ văn đan là được. Hai vị cảm thấy như thế nào?

Lục Bình đương nhiên biết Lý gia đối với mình cũng có phần không tín nhiệm. Dù sao Lý gia mời mình tới trước, bằng vào suy đoán của Lục Bình, so với mình, cháu gái của vị lão hữu Lý Mậu Lâm này đương nhiên là đáng tin cậy hơn.

Lục Bình thân là luyện đan sư, tự nhiên có ngạo khí, lẳng lặng đứng dậy, nói:

- Nếu như Lý gia chủ tín nhiệm, nhưng lại mời được cao minh đan sư, vậy chuyện luyện chế đan dược này tại hạ xin thối lui. Chẳng qua là Thất bộ văn đan đan phương đã ghi tạc trong đầu óc của tại hạ, xin thứ cho tại hạ không thể hoàn trả.

Lục Bình lời nói rất nặng, nhất thời làm cho Lý Mậu Lâm có chút bối rối. Tuy nhiên, dù sao cũng là một vị chân nhân, Lý Mậu Lâm lập tức liền suy tính lợi hại trong đó, chuyện hôm nay một khi truyền ra, sau này sợ rằng sẽ không có một vị luyện đan sư nào đến với Lý gia nữa.

Luyện đan sư ai ai cũng là kẻ cao ngạo muốn chết, đồng thời lại là một quần thể bảo thủ, cực kỳ cố chấp. Lục Bình hôm nay nếu như bị Sở Đình trực tiếp đuổi đi, ở trong mắt luyện đan sư, Lục Bình bởi vì tài nghệ không bằng người, đáng đời mất mặt. Nhưng nếu vì Lý gia mời đan sư cao minh hơn mà chê luyện đan thuật của Lục Bình, như vậy chẳng những Lý gia sẽ bị luyện đan sư địch thị, mà ngay cả Sở Đình cũng sẽ bị luyện đan sư cô lập.

Sở Đình hiển nhiên chưa quen thuộc đối với những quy tắc ngầm trong luyện đan sư. Lý Mậu Lâm tuy không phải là đan sư, nhưng mấy trăm năm lịch duyệt hiển nhiên đối với chuyện này có nghe thấy nhiều, vội vàng đứng dậy, ngăn Lục Bình lại, nói:

- Lục huynh đệ bớt giận. Không phải là lão phu không tín nhiệm huynh đệ, chẳng qua là tiểu nữ có thể lên cấp đoán đan kỳ hay không quan hệ rất trọng đại. Lục huynh đệ mấy ngày nay xem ra đối với tình huống của Tam gia đảo cũng có hiểu biết, Lý gia thế yếu, nếu không thể có thêm một vị chân nhân, e rằng không thể có đất đặt chân ở Tam gia đảo.

Lục Bình thấy Lý Mậu Lâm như vậy, biết một vị chân nhân có thể làm được đến mức như thế này cũng coi là đã đủ cho mình nở mặt. Huống chi mình còn đang cầm giữ Thất bộ văn đan đan phương của người ta, vì vậy rời đi cũng có chút không trường nghĩa. Vì vậy hắn mượn dịp xuống đài, nói:

- Nếu Lý gia chủ nói như thế, dầu gì vãn bối cũng không phải là kẻ không biết điều, tự nhiên sẽ cố hết súc.

Lý Mậu Lâm mừng rỡ, vội vàng dặn dò người ở đưa Lục Bình đến phòng luyện đan, đồng thời đem linh thảo luyện chế hai lò Thất bộ văn đan đưa qua cho hắn.

Sau khi Lục Bình rời đi, Lý Tu Trúc có phần không hiểu, hỏi:

- Phụ thân, nếu như Sở sư tỷ đã đến, luyện đan thuật của Lục Cửu bọn ta chẳng qua là suy đoán chứ chưa từng trông thấy. Hắn muốn đi thì cứ để cho hắn đi, phụ thân cần gì phải ngăn hắn lại. Lỡ khi người này chẳng qua là hạng người khi thể mượn danh, luyện hỏng linh thảo của hai lò kia chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?

Lý Mậu Lâm lắc đầu một cái, đem một số quy củ liên quan tới luyện đan sư lần lượt giảng giải cho nàng biết. Tuy nói là hướng Lý Tu Trúc giải thích, nhưng thật ra là muốn cho Sở Đình nghe.

Sở Đình sau khi nghe xong, đem ngọc bội trong tay đeo ở bên hông, lẩm bẩm nói:

- Khó trách lão sư trước khi đi nhiều lần dặn dò điệt nữ nếu gặp phải luyện đan sư, bất luận thuật luyện đan cao thấp tốt xấu ra sao, đều phải cùng giao hảo. Cháu gái vốn không để tâm, thì ra là sự ảo diệu nằm ở chỗ này.

Lý Mậu Lâm lắc đầu một cái, nói:

- Người này thuật luyện đan cũng chưa chắc không tinh. Từ khi người này đi tới Tam gia đảo, tán tu trong phường thị thường cầm một ít linh thảo hướng hắn thỉnh giáo, hắn đều nhất nhất giải đáp. Cho tới bây giờ, không có loại linh thảo nào mà hắn không biết. Có thể thấy được cơ sở luyện đan của người này là tương đối vững chắc.

Sở Đình suy nghĩ một chút, nói:

- Tam gia đảo chỉ là một khu vực nhỏ thôi, chỉ sợ cũng khó có linh thảo quý hiếm xuất hiện, có thể nhận biết toàn bộ cũng không khó khăn lắm.

Sở Đình tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn ít đi một chút ngạo khí, tăng thêm một chút nghiêm túc.

Lý Mậu Lâm cũng không để ý tới lời của Sở Đình, tiếp tục nói:

- Hơn nữa người này mười phần thần bí. Ta không ngờ nhìn không thấu. Người này nhất định phải mang trên người bí thuật ẩn tàng, có thể đem tự thân khí tức và tu vi hoàn toàn cải biến. Hơn nữa người này tu vị chưa chắc cơ ở dung huyết tầng bảy. Trúc nhi, sợ rằng con chưa chắc là đối thủ của hắn.

Lý Tu Trúc nghe được lời của phụ thân, có chỗ không tin, hỏi:

- Tại sao có thể?! Đây chẳng phải là nói người này là đoán đan kỳ tu sĩ sao?

Lý Mậu Lâm nghe vậy nghiêm mặt nói:

- Nói bậy, Trúc nhi! Chẳng lẽ ngươi cho là mình ở trong dung huyết kỳ tu sĩ đã không có địch thủ sao? Ngươi sợ rằng ngay cả Sở sư tỷ còn chưa phải là đối thủ nữa?

Lý Tu Trúc biết mình nói sai, nhưng vẫn còn có chút không phục. Lại nghe Sở Đình như có điều suy nghĩ, nói:

- Đúng vậy, Lý sử muội xem ra còn nhớ tu sĩ số 57 trong giao dịch hội chứ? Người này thực lực cao siêu, sợ rằng ngay cả ta cũng không phải là đối thủ. Vốn là sư tỷ ta cho rằng người nọ nhất định là đoán đan chân nhân phong ấn tự thân tu vi. Bây giờ nhớ tới, cảm giác người nọ cùng Lục Cửu có chút giống nhau. Khó trách khi trông thấy người này, ta có cảm giác như đã từng quen biết.

Nghe nói như vậy, tất cả đều giật mình, không hẹn mà cùng hỏi:

- Thật như vậy sao?

Sở Đình lắc đầu một cái, nói:

- Không thể xác định! Chẳng qua là có cảm giác có chút giống. Ngày đó người nọ cực kỳ giảo hoạt, một mực không có để lại chút sơ hở nào liên quan tới mình, ngay cả thần niệm lạc ấn cũng có thể phá giải. Hơn nữa người nọ ắt còn am hiểu một loại ẩn tàng thuật chuyên hạ thấp tự thân tu vi. Điều này lại một lần nữa làm cho ta càng hoài nghi hắn là đoán đan chân nhân.

Lý Mậu Lâm nói:

- Đáng tiếc lúc ấy không thể cùng Sở sư điệt đối mặt. Nếu không nhất định sẽ không để cho người nọ thừa dịp loạn lẫn vào trong số tu sĩ còn sống. Sư điệt có thể xác định thân phận của cháu không có bị người nọ phát giác không?

Sở Đình hồi tưởng một chút, nói:

- Ứng ra là không, trong lúc đấu bồng vừa bể tan tành, cháu đã dùng vẫn sa che khí tức và dung mạo, xem ra người nọ cũng không phát giác được.

Phòng luyện đan của Lý gia.

Lục Bình đã quyết định chủ ý, vô luận Thất bộ văn đan luyện chế thành công hay không, hắn đều phải mau chóng rời khỏi Lý gia. Lục Bình không ngờ tới, người tham dự tập kích địa hạ giao dịch hội lại là Lý gia, mà vị tu sĩ số 72 mới cùng Lục Bình giao thủ chính là Sở Đình lúc nãy.

Hôm đó Lục Bình cùng tu sĩ số 72 trước sau hai lần giao thủ, Lục Bình mặc dù dùng Thanh Hàm kiếm cắt rách đấu bồng của y, nhưng phản ứng của đối phương cũng rất nhanh chóng, trong chốc lát liền dùng một tầng sa y che dung mạo, khiến cho Lục Bình biết được người này là một cô gái.

Ngay tại lúc Lục Bình nhìn thấy Sở Đình, đã thấy nàng đem món ngọc bội đó cầm chơi trong tay, ngọc bội này so với ngọc bội do tu sĩ số 72 ngày đó cầm hoàn toàn giống nhau. Hơn nữa, Lục Bình còn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng xa xa.

Loại hương thơm này hết sức quen thuộc với Lục Bình. Đây là sau khi tu sĩ phục dùng Bách Hoa đan mới có một loại mùi thơm rất là nhã trí này. Mặc dù mùi thơm của Bách Hoa đan có thể thay đổi tùy theo tâm trạng của tu sĩ, nhưng đã là một luyện đan sư, mùi thơm đó có phải là đến từ Bách Hoa đan hay không, dĩ nhiên chỉ vừa ngửi là đã biết ngay. Huống chi, mùi thơm của Sở Đình cũng không biến đổi, cùng mùi thơm trên người tu sĩ số 72 hôm đó tán phát ra giống nhau như đúc.

Già vẫn sa che đậy dung mạo, che lấp hơi thở, lại không thể che lấp mùi thơm cơ thể của tu sĩ, đây đại khái hợp với cái câu nghe mùi hương là có thể nhận biết nữ nhân!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.