Chân Linh Cửu Biến

Chương 150: Ai tới trước



Dịch giả: Titan

Sau khi đột phá đến dung huyết trung kỳ, hơn nữa đã dung hợp huyết mạch của nguyên thủy cự ngạc, thực lực của Lục Đại Quý đương nhiên là tiến bộ cực lớn, bị Lục Bình phóng ra xong liền dẫn đến sự chú ý của không ít tu sĩ.

Ngưu Đại Tráng và Chung Kiếm về thuật phi độn cũng không giỏi giang gì, liền sớm đáp xuống ở trên lưng Lục Đại Quý, tiết kiệm pháp lực. Chính vào lúc này, tuần hải đại đội tu sĩ thứ ba một trận tao động, chỉ thấy một cái đại hình thượng phẩm pháp khí phi chu đột nhiên từ chúng tu dẫn đầu chui ra trước.

Trên phi cho chính là 12 vị thuộc tuần hải đại đội tu sĩ thứ ba, trong đó có Lâm Thịnh, Lý Thành, Lý Ngọc. Một năm không gặp, Lâm Thịnh không ngờ đã đột phá đến dung huyết tầng bảy, không thẹn là khi ở Chân Linh biệt viện cùng Diêu Dũng đứng vào hàng ngũ thiên tài nhân vật.

Đại đội tuần hải thứ ba từ trong đám người dẫn đầu bay trước. Lý Ngọc ở trên phi chu nhìn mọi người bị rơi lại ở phía sau, đắc ý ha hả cười to. Lý Thành và Lâm Thịnh cũng nhịn không được, đưa ánh mắt quan sát phân đội thứ nhất, đặc biệt là Lục Bình, trong ánh mắt hiện rõ mười phần khiêu khích.

Chính vào lúc này, từ tuần hải đại đội thứ năm đột nhiên vọt ra một cỗ xe ngựa, Xe ngựa này do bốn con tuấn mã dẫn dắt. Một vị tu sĩ đứng trên xe trong vai trò điều khiển. Xe ngựa ở trên mặt biển vọt thật nhanh, tạo ra hai màn bọt sóng trắng xóa, chớp mắt một cái đã đuổi theo sau lưng phi chu. Lục Bình có vẻ tò mò nhìn bốn con tuấn mã đang chạy như bay, hiển nhiên đây không phải là yêu thú gì, mà chính là bốn con khôi lỗi thú, hơn nữa đều có dung huyết trung kỳ tu vi.

Phi chu và xe ngựa trước sau xuất hiện khiến cho tâm tình của tu sĩ bị kích thích, chỉ thấy mấy thanh chim kêu thú rống vang lên trên bầu trời, lại có thêm mấy con yêu cầm linh thú xuất hiện trên mặt biển, cũng có mấy con yêu thú đạp nước mà chạy, tổng cộng mười mấy người vượt lên phía trước. Những người còn lại đều đem bản lĩnh của mình ra, trong lúc nhất thời ở trên bầu trời và trên mặt biển của hoãn trùng hải vực diễn ra một cuộc so tài về tốc độ của các tu sĩ. Diêu Dũng quay đầu lại, cười nói:

- Xem ra chúng ta cũng phô diễn ra chút bản lĩnh rồi, không thể tự dưng để cho người ta xem thường được.

Diêu Dũng đưa ngón tay ngậm vào trong miệng "huýt" một cái, một tiếng hí dài truyền tới, một con Thông sắc liệt hỏa tảo lân mã bốn vó bốc lửa, thân thể tráng kiện xuất hiện trên mặt biển. Diêu Dũng phóng người lên trên ngựa, quát to một tiếng:

- Mỗ đi trước một bước đây!

Lân mã chân trước liền nhảy lên, phóng đi như bay, chớp mắt không còn thấy tung ảnh, trên mặt biển chỉ để lại những đốm lửa nhỏ bằng bàn tay, tùy theo mặt biển phập phồng mà từ từ lụi tắt.

Đỗ Phong "hư" lạnh một tiếng, một thanh phi kiếm khẽ "ngâm" một tiếng vang vọng trên mặt biển, thanh quang lãnh liệt lạnh lùng lóe lên, Đỗ Phong đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

- "Kim quang phá không thuật" quả nhiên bất phàm!

Trần Luyện lớn tiếng khen. Tiếp đó dưới chân của hắn cũng lóe lên một đoàn hồng quang. Hồng quang chớp nháy, chỉ lưu lại giọng nói trêu cợt của Trần Luyện.

- Lục sư đệ có thể vì mọi người ra chút sức lực, mấy người chúng ta đi trước một bước vậy.

Chung Kiếm và Mã Ngọc đưa mắt nhìn nhau một cái. Chung Kiếm quay đầu đối với Lục Bình cười "hắc, hắc", rồi nắm tay Mã Ngọc. Hai người pháp lực tương hỗ bổ sung, phi độn pháp khí ở dưới chân chấn động, bỏ lại một mình Lục Bình không thèm quản nữa.

- "Linh tế bĩ dực quyết”, hai người không ngờ lại luyện thành bộ pháp thuật này!

Lục Bình quả nhiên là không còn lại gì để nói. Lãnh Thiến một lời không phát, phía sau lưng đột nhiên bay ra hai cái cánh bằng băng, lắc mình hướng mọi người đi trước đuổi theo.

Sử Linh Linh thì cười khanh khách, lấy ra một ngọc phù đỏ như lửa, hướng vào trong đó thâu nhập pháp lực. Lục Bình nhìn mà khóe mắt chớp động. Vị sư tỷ này không ngờ dùng phù bảo để đi đường. Ngọc phù hồng quang chợt lóe, Sử Linh Linh đã ở đường chân trời hóa thành một đạo hồng quang.

Lục Bình nhìn mấy người còn lại bao gồm Trương Tử Thành, Hồ Lệ Lệ, Ngưu Đại Tráng và Trịnh Khiết, hai người thì có dung huyết tầng năm tu vi, ở bản thân phi độn cũng chậm, trong tay lại không có pháp khí hay linh thú dùng để phi độn nào cho nhanh chóng. Trương Tử Thành nhìn đồng bạn đều có tuyệt kỷ phi độn, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, liền định mỗi người dùng hết sức phi độn để gấp rút lên đường.

Chính vào lúc này, một tiếng kêu to lanh lảnh truyền tới, ở trên đầu chợt tối sầm lại, một con yêu cầm cực kỳ to lớn đã xuất hiện ở trên đầu của bọn họ. Không thèm để ý tới Lục Cầm xuất hiện khiến cho mọi người chấn động, Lục Bình vội vã bảo Trương Tử Thành, Trịnh Khiết và Ngưu Đại Tráng bay đến trên lưng của Lục Cầm. Một tiếng kêu to bất mãn cắt đứt giọng mời gọi của Lục Bình, không ngờ thanh loan điều kiêu ngạo không muốn ngoại trừ Lục Bình ra, còn có ai ngồi trên lưng của nó. Lục Bình bất đắc dĩ khuyên nhủ:

- Được rồi, lần này nhất định ở trong yêu tộc hải tìm cho ngươi mấy viên dung huyết châu phong hỏa chúc tính dung huyết hậu kỳ, trợ giúp cho người tiến vào dung huyết hậu kỳ, như thế nào, chịu không?

Lục Cầm cúi đầu quan sát Lục Bình, tựa hồ như đang đánh giá sự cam kết của hắn là thật hay giả. Mắt thấy vị chủ nhân Lục Bình sắp sửa không thể kiên nhẫn hơn nữa, Lục Cầm mới hài hước đập đập cánh, đồng ý phen giao dịch lần này với hắn.

Chờ cho Trương Tử Thành, Trịnh Khiết và Ngưu Đại Tráng ngồi lên trên lưng của Lục Cầm, thanh loan điểu ré dài một tiếng, hai cánh đập mạnh, trên mặt biển lập tức lõm xuống, sau đó với tốc độ cực nhanh hơn hẳn đám tu sĩ trước bay vụt về phía trước.

Lục Bình ra vẻ ưu nhã làm động tác mới thính, Hồ Lệ Lệ cười khẽ một tiếng, trên gương mặt thanh tú đột nhiên hiện hai đốm ửng hồng, nhưng vẫn hào phóng đưa bàn tay ngọc cho hắn, rồi cùng rơi trên tường vân đầu của hắn.

Lục Bình phẩy tay đem Lục Đại Quý thu vào trong linh khí đại. Tường vẫn đâu nhanh chóng bay lên trên tận mây, trong chớp mắt du nhập vào bên trong biến mất, không còn tung tích.

Ở hải vực giao giới giữa hoãn trùng hải vực và yêu tộc hải, 18 vị dung huyết hậu kỳ chánh, phó lĩnh đội tu sĩ của Chân Linh phái đang dừng lại ở trên không chờ đợi những tu sĩ khác đang đuổi theo sau.

- Không biết đám thỏ con chết bằm này ai sẽ đuổi theo tới trước.

- Đám tiểu tử này ngày thường luôn ỷ vào tốc độ tu luyện nhanh chóng mà giễu võ giương oai. Hôm nay sẽ cho bọn chúng một bài học. Không phải là tốc độ luyện mau thì có ý nghĩa là thực lực mạnh, mấu chốt chính là căn cơ có thâm hậu hay không. Nếu căn cơ không tốt thì tu luyện có mau đi chăng nữa, quay đầu nhìn lại cũng vô ích mà thôi.

- Đúng là như thế! Ha ha. Lần này đã khiến chư vị thất vọng rồi. Chúng ta tuần hải đại đội thứ ba, có Lý Thành trong tay có một đại hình thượng cấp pháp khí phi chu. Nếu là những đội viên khác của tuần hải đại đội tuần hải thứ ba chịu liên hiệp giá ngự phi chu này, tốc độ nhất định sẽ không chênh lệch với bọn ta bao nhiêu.

Mọi người rốt rít nhìn về phía người nói, thì ra là phó lãnh đội của tuần hải đại đội thứ ba, tu vi đã đạt tới dung huyết tầng tám Lý Tử Minh. Tuần hải đại đội thứ ba Chương tiện trưởng nhìn không ưa về giương giương đắc ý của Lý Tử Minh, lạnh lùng nói:

- Thượng cấp phi chu sao? Cái đó cũng không là gì, phân đội của ta có Viêm Chiêm nghe nói có một thượng cấp khôi lỗi pháp khí, thắng bại còn chưa chắc...

Lưu Tử Viễn không để ý đến mồm miệng của mọi người, ngẩng đầu hướng bầu trời phương xa nhìn một cái, nói:

- Đã tới rồi.

Các vị tiên trường đang tranh luận nghe vậy rối rít đưa mắt nhìn ra mặt biển nơi xa, mơ hồ thấy một điểm đen ở từ xa đang bay tới. Mọi người còn đang suy đoán đó là phi chu hay là khối lõi mã xa, thì một tiếng chim hót trong trẻo truyền tới.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Điểm đen nhỏ từ xa trong nháy mắt đã phóng đại một trận cuồng phong ào tới, một con yêu cầm to lớn đã ở trên đỉnh đầu của mọi người bay qua, cuồng phong đập vào mặt khiến cho quần áo của mọi người bay phần phật.

Lý Tứ Minh mặt liền biến sắc, quát to một tiếng:

- Không xong. Có yêu thú tấn công.

Lý Tử Minh vừa quát vừa đem một pháp khí hình dạng như dây thừng ném ra ngoài. Dây thừng bay lượn trên không trung lập tức hóa thành một loại giống như linh và hướng hai cánh của yêu cầm quấn tới. Chỉ cần hai cánh của yêu cầm bị trói, thì con yêu cầm này có thể coi như mặc cho người ta làm thịt.

- Yêu cầm nhìn có vẻ cực lớn ở trên không nhưng lại linh xảo dị thường, chỉ thấy nó đang lúc phi hành thế mà lách người qua một bên, nhất thời tránh khỏi bị dây thừng quấn quanh. Yêu cầm đồng thời phóng ra hai cái vuốt to lớn, chộp bắt dây thừng, thuận thế kéo một cái khiến cho cái trung cấp pháp khí thằng tác này bị kéo đứt làm hai đoạn. Lý Tử Minh đau lòng quát to một tiếng, nói:

- Nghiệt súc, dám làm như thế. Chư vị đạo hữu, con yêu cầm này rất khó giải quyết, mau mau giúp ta bắt trói nó lại.

Lý Tử Minh hô xong một câu, trong tay lại phóng ra một món thượng phẩm pháp khí đang muốn tế lên, lại thấy mọi người ai nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai ngắm phong cảnh thì vẫn đang ngắm phong cảnh, có người tâm tính tốt còn nhắc nhở y điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn là ngượng ngùng không nói ra, chẳng qua là ánh mắt nhìn y có vẻ rất cổ quái.

Lý Tử Minh rốt cuộc cảm thấy có điều gì không ổn, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy con yêu cầm kia cũng không còn cách xa, ở trên đỉnh đầu mọi người quanh quân, cũng không tiếp tục công kích mọi người nữa.

Lý Tử Minh lúc này tỉnh ngộ, đem thần thức tin mác ra, phát hiện trên lưng yêu cầm có tu sĩ đang ngồi ngay ngắn ở trên đó.

Đấy là một con tọa kỵ!

Lý Tử Minh nhất thời cảm giác thấy trên mặt nóng lên hừng hực.

- Lý sư huynh tuổi cũng đủ rồi, tu vi cũng đủ rồi. Theo lý mà nói thì lịch duyệt cũng coi như là đủ, kiến thức phải hơn người nhiều, thế mà ngay cả một con linh thú hay là yêu thú cũng không phân biệt được rõ ràng.

Trên một đám mây trắng trên bầu trời đột nhiên có một đám mây nhỏ hơn đáp xuống, một giọng nói hài hước từ đám mây truyền ra. Chính là lời nói của Lục Bình châm chọc Lý Tử Minh năm đó.

Lý Tử Minh nhìn thấy từ trên đám mây đi xuống một đôi thanh niên nam nữ, trên mặt lập tức tái xanh rồi đỏ ửng. Những năm gần đây Lý Tử Minh nhất mực trấn giữ Hoàng Ly đảo, tu vi tuy là tăng trưởng đến dung huyết tầng tám nhưng không có kinh nghiệm thực chiến cùng yêu thú bao nhiêu. Lúc nãy mới vừa nhìn thấy thanh loan điều cũng không dùng thần thức quan sát, cho nên mới hô to gọi nhỏ phát khởi công kích. Mới vừa rồi Lục Bình dùng lời nhạo báng y, chính là lời mà năm xưa Lý Tử Minh dùng để giễu cợt Lục Bình. Bây giờ coi như là Lục Bình mang trả lại.

Lục Bình cùng Hồ Lệ Lệ không hề để ý tới Lý Tử Minh đỏ mặt tía tai ở bên cạnh, mà cùng Lưu Tử Viễn, Đỗ Tử Thắng, Phương Tử Ngôn ba vị tiên trưởng chào hỏi xong, rồi đứng ở phía sau lưng ba người. Lúc này Sử Linh Linh cười nắc nẻ liên hồi từ trên không trung đáp xuống. Nàng vừa đáp xuống là coi như chỗ không người, đối với Lục Bình tức tức trách trách, hỏi:

- Lục Bình sư đệ, người bắt ở đâu con chim lớn đó vậy? Quá đẹp đi thôi! Lần sau ta cũng bắt một con để chơi.

Thì ra là Lục Bình cùng mọi người đuổi theo, Sử Linh Linh đã dùng hết linh lực một lần của phù bảo. Con linh thú yêu cầm cực lớn của Lục Bình bị Sử Linh Linh nhìn thấy, đương nhiên là không muốn sử dụng phù bảo ở trong tay lần nữa, đáp cái thuận phong xa này của Lục Bình mà quá giang xe thuận chiều của Lục Bình.

Đông đảo dung huyết hậu kỳ tiện trưởng đều tỏ vẻ kinh dị nhìn Lục Bình. Mọi người vốn cho rằng con thanh loan điểu do Sử Linh Linh điều khiển là do trưởng bối của nàng cấp cho nàng để cưỡi. Không ngờ con chim thanh loan điểu lại là linh thú của vị dung huyết trung kỳ đệ tử ở trước mặt. Điều này làm sao có thể chứ?!

Cần phải biết con thanh loan điều này linh tính mười phần, yêu lực hùng hậu, nếu mà là dung huyết hậu kỳ tu sĩ ở tại tràng cũng không nắm chắc có thể bắt sống được nó. Chẳng lẽ nói thực lực của Lục Bình còn thắng được những dung huyết hậu kỳ tu sĩ hay sao?! Có tu sĩ đã nghe nói Lục Bình là luyện đan sư và hắn đã là thân truyền nhập thất đệ tử của Liễu Huyền Linh chân nhân. Cái thân phận ghê ghớm này khiến mọi người chợt hiểu ra:

“Khó trách có một vị sư phụ đại danh đỉnh đỉnh như thế....!”

Lục Bình không hề để ý tới ánh mắt của các vị tiên trưởng mà lại qua loa ứng phó với Sử Linh Linh hai ba câu. Ở bên cạnh, Hồ Lệ Lệ biết tính cách khiêm tốn của Lục Bình, biết là hắn không muốn chọc cho người ta quan chú, nên kéo Sử Linh Linh qua một bên cùng với Trịnh Khiết mới vừa leo xuống từ trên lưng thanh loan điều. Chẳng mấy chốc, ba nữ tử liên trò chuyện rôm rả như đang diễn một khí đài.

Hồ Lệ Lệ thiện giải nhân ý, Lục Bình rất cảm kích nhìn nàng, trong lòng phảng phất như có một tia xúc cảm cùng hiện lên vậy, “tâm hữu linh tế” a! Hồ Lệ Lệ vừa khéo quay đầu nhìn lại phía hắn. Hai người lòng hiểu nhau mỉm cười, từ ánh mắt của đối phương đọc được ý của mỗi người.

Ở chân trời có một trận ồn ào cùng tiếng pháp lực va chạm nhau truyền tới. Một pháp khí hình con thuyền cực lớn cưỡi gió lướt sóng đi tới. Bên cạnh nó, một cái khôi lỗi mã xa đang vai sánh vai với phi chu. Chính vào lúc này, từ phía sau phi chu đột nhiên lách ra một con hỏa lân mã, kỵ sĩ ngồi trên ngựa hò hét vang trời. Không phải Diêu Dũng thì còn là ai. Khi đến gần trước mặt các vị tiên trưởng, chúng ta mới đua nhau từ phi chu, mã xa bước xuống tranh luận xem pháp khí của mình, ai đến trước một bước, dọc đường đã vượt xa bao nhiêu.

- Lục sư đệ, các ngươi từ khi nào mà đến trước mặt chúng ta vậy?

Diêu Dũng kinh ngạc kêu lên, khiến cho hai đại đội tuần hải đang tranh cãi nhau lập tức im tiếng. Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là chuyện không thể nào xảy ra, tuy nhiên điều khiến mọi người thất vọng chính là người đứng ở phía sau ba vị lãnh đội tiên trưởng chẳng phải là mấy người nhóm của Lục Bình thì còn là ai.

- Ha ha! Tiểu đệ có một con linh thú am hiểu phi hành.

Lục Bình không để ý đến ánh mắt kinh nghi của mọi người, thuận miệng giải thích.

Lục Cầm sớm đã sớm được Lục Bình thu vào trong linh thú đại. Nếu như đã có người giành tới trước, như vậy mọi người tranh cãi xem ai nhanh hơn ai không còn ý nghĩa gì nữa. Do đó họ cảm thấy không còn hứng thú nữa, trở về đội ngũ của mình.

Đám người Lý Ngọc bị Lục Bình thưởng đoạt cơ hội nở mặt nở mày liền thâm hận không ít, Lục Bình không đem bọn họ để ở trong lòng nhưng một người bước xuống từ trên khôi lỗi mã xa đã khiến cho Lục Bình chú ý. Người này từ trên xe ngựa đi ra, trước sau chỉ nhìn Lục Bình một cái nhưng ánh mắt này lại dẫn tới sự chú ý của hắn, bởi vì ánh mắt này không lộ vẻ tật hận rõ ràng như những người khác, cũng không biểu lộ vẻ hâm mộ, kính nể hay là ganh ghét mà nó thâm thúy như một hồ nước sâu giống như đem ý nghĩ của mình ẩn tàng thâm sâu ở dưới vậy. Ánh mắt của Lục Bình sáng lên, nhớ ra rồi. Người này tên là Viên Chiêm, năm đó ở trong cuộc tỷ thí ở. Chân Linh biệt viện đã đại bại dưới tay của Lục Bình, không ngờ hắn cũng đến Hoàng Ly đảo.

Lục Bình nhìn Viên Chiêm tu vi dung huyết sáu tầng, mặt không biểu tình bước đến tuần hải đại đội thứ ba. Hắn dù sao cũng cảm thấy tên Viên Chiêm này trong ánh mắt cất giấu điều gì đó nhưng không thể nào nói rõ ra, hắn chỉ có thể âm thầm đem chuyện này chôn trong lòng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.