Chân Ái

Chương 23



Hai người không ở cố định một nơi mà di chuyển giữa hai nhà. Nhà Hạ Tiểu Nhu gần trung tâm tiện lợi cho việc đi làm. Nhà Phương Nghị nhỏ bé nên họ lúc nào cũng dính với nhau, làm bếp đi tắm cũng đều nhìn thấy đối phương nên có lạc thú riêng. Hôm anh đem một ít quần áo sang nhà Hạ Tiểu Nhu, cô hào phóng nói “Cho anh cái tủ trong phòng em đựng đồ đó!”

“Em không dùng sao?” Anh vừa nói vừa xếp đồ vào tủ trống trơn.

“Để trang trí thôi, đồ em không đựng đủ!”

Cuộc sống của Hạ đại tiểu thư xa hoa chính là, có hẳn một căn phòng riêng đựng tất cả quần áo túi xách phụ kiện. Cũng may hàng năm cô đều đem quyên góp bớt cho quỹ từ thiện, nếu không có thuê một cái nhà kho cũng không đủ. 

Người anh em thường dân Phương Nghị à, hãy tập làm quen với việc mỗi sáng cô tốn một tiếng trang điểm sấy tóc, mỗi tối tốn một tiếng tắm rửa dưỡng da, quần là áo lượt sang trọng lộng lẫy đi. Cơ bản anh không thấy phiền một chút xíu nào, một mỹ nhân hoàn hảo như vậy chỉ thuộc về anh, anh rất tôn trọng lối sống của cô. Bởi anh biết Hạ Tiểu Nhu không phải là một cô nàng tóc vàng hoe trống rỗng, cô rất thông minh lanh lợi, lại có năng lực tự lập làm anh không khống chế được càng ngày càng yêu cô. 

Tuy nhiên hai người cũng phải có lúc chia xa, đó là khi Phương Nghị về Đài Bắc đón Tết Nguyên Đán. Hôm Tết dương lịch anh đã cố tình ở lại làm thay cho đồng nghiệp người Nhật và phương Tây để bây giờ về Đài Bắc sum họp với bố mẹ. Vé máy bay đã đặt trước từ lâu, Hạ Tiểu Nhu lại có công việc quan trọng không thể theo anh, hai người đành nuối tiếc chia tay nhau một tuần. Đêm trước ngày anh bay, họ làm tới rạng sáng đến khi cô mềm nhũn không nhấc nổi một ngón tay. Anh phải ra sân bay một mình, Hạ Tiểu Nhu em thật nhẫn tâm a!

Đài Bắc chỉ cách Tokyo một múi giờ nên hai người thường xuyên liên lạc với nhau. Thường là anh sẽ gọi cho cô sau khi biết cô đã về nhà, họ sẽ nói những câu chuyện nhạt nhẽo trong ngày cho đến khi cô phải đi ngủ để sáng đi làm. Phương Nghị cũng không giấu bố mẹ việc anh quen cô, đây là một cách anh tôn trọng bạn gái của mình. Con trai đã lớn, bố mẹ Phương không có ý kiến, chỉ bảo khi nào hai người cùng được nghỉ thì về Đài Bắc chơi một chuyến.

Một tuần chậm chạp trôi qua, Phương Nghị bay về Nhật, trở lại cuộc sống thường nhật. Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào anh còn một mình kéo vali hành lý thật to đến đây, bây giờ đã có một bóng người đứng đằng kia thấp thỏm chờ rồi. Hạ Tiểu Nhu không báo trước làm anh không đưa mắt tìm kiếm, thế nhưng bóng người nổi bật kia làm sao có thể dấu diếm. Chỉ cần là cô, anh có thể ngay lập tức tìm ra trong đám đông.

Hạ Tiểu Nhu cũng đã nhìn thấy anh, nhanh chóng chạy đến như con cá nhảy lên người anh, họ lại trao nhau nụ hôn nồng cháy. Một ngày không gặp như cách ba thu, huống gì là một tuần. Lần này hai người đã đợi hơn hai mươi năm rồi.

Phương Nghị một tay kéo vali, một tay nắm lấy cô. Cho vali vào thùng xe xong xuôi, họ lái xe về nhà. Sau khi xác định quan hệ, hầu hết anh sẽ là người cầm lái, cho dù là xe vẫn là của cô. Anh hay đùa, nói không dám giao tính mạng mình cho tài xế như Hạ Tiểu Nhu làm cô đấm ngực anh thùm thụp. Thấy trời đã tối, hai người ăn bữa tối gọn nhẹ bên ngoài rồi mới về.

Vừa tắt máy xe, anh tháo dây an toàn quay sang ôm cô hôn ngấu nghiến. Không đợi Hạ Tiểu Nhu phản ứng, anh tháo luôn dây an toàn của cô, bế cô ngồi trên đùi mình. Cô mặc một chiếc váy ôm trên gối cùng với tất da ngang đùi, vì tư thế này mà váy kéo lên tận eo, chỉ còn chiếc mông căng tròn chạm với quần của anh. Vải quần lạnh lẽo khiến cô hơi rụt người lại.

“ Anh cảm thấy chúng ta rất có duyên với bãi giữ xe!”

Lần đầu tiên họ gặp nhau và lúc cãi nhau kịch liệt nhất cũng đều ở bãi xe. Liệu đây có gọi là duyên phận?

Hạ Tiểu Nhu vừa nhìn đã biết anh muốn gì nhưng ráng nhịn cười “Ừ!”

“Cả hầm giữ xe của Evergreen lẫn Bách Hợp đều có kỉ niệm của chúng ta. Em nói xem lần nãy ở bãi giữ xe nhà em chúng ta nên làm gì?” Anh siết eo cô chặt hơn, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Bãi giữ xe không phải chỉ để đậu xe hay sao, còn có thể làm gì?” Lửa nóng bên dưới đâm vào bụng Hạ Tiểu Nhu, cô vẫn thản nhiên tiếp chuyện với anh. Đôi khi tán tỉnh trêu chọc nhau cũng là một loại tình thú.

Phương Nghị biết thừa cô chỉ đang giả vờ nhưng vẫn lưu manh “Làm một số chuyện để em thoải mái, ví dụ như thế này!”

Vừa dứt lời, anh đã vạch đáy quần lót sang một bên. Tư thế dạng hai chân này chặn không cho anh cởi toàn bộ quần lót, lại làm cô thêm phần dâm mỹ. Phương Nghị chơi đùa tiểu hạch một chút, ngắt nhẹ, xoa nắn, xoay vần, bày hết kĩ xảo ra làm hài lòng cô. Chờ nụ hoa ẩm ướt, ngón tay anh chui vào trong không chút khó khăn.

Hạ Tiểu Nhu ôm cổ anh, gục đầu vào hõm vai như con mèo hít lấy mùi hương quen thuộc rồi thì thầm “Nhớ anh, rất nhớ anh!”

Yêu nhau không bao lâu, cô đã bắt đầu nghiện mùi hương nam tính của anh. Là một quản lý khách sạn chuẩn mực, khi đi làm anh vẫn dùng nước hoa dịu nhẹ, chỉ có lúc ở nhà mới để bản thân tự nhiên. Một ngày đường dài trở về mệt mỏi đổ mồ hôi cũng không ít, vậy mà cô vô cùng tham luyến mùi vị ấy. Chỉ có cô mới có đặc quyền này, nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.

Tay Phương Nghị vừa đũa bỡn hoa kính dẫn ra bao nhiêu nước xuân, vừa vòng tay xoa lưng cô an ủi “Anh cũng rất nhớ em!”

Anh dùng má cọ vào mặt cô, âu yếm hôn khắp gương mặt trắng noãn. Thật vô cùng nhớ nhung cảm giác mềm trơn như đậu hũ này, Hạ Tiểu Nhu là trân bảo của anh!

Phương Nghị kéo khóa quần, cự long lập tức nhảy ra đánh vào múi thịt ướt sũng của Hạ Tiểu Nhu. Hai vật vừa chạm nhau như phát ra tia lửa điện, côn thịt trướng lớn mấy vòng, hoa tâm lại trào thêm nước. Dục hỏa bộc phát, anh nhanh chóng nhồi cây gậy vào u huyệt quen thuộc. Nhớ em đến phát điên rồi!

Tuy Hạ Tiểu Nhu thích ngồi trên anh nhưng bây giờ trong xe chật hẹp thật khó di chuyển. Cô làm nũng với anh “Anh, ra ghế sau đổi tư thế đi. Em khó động lắm!”

Anh không nói gì, chỉ bất chợt cầm eo cô lắc thật mạnh. Năm căn nhảy loạn bên trong tàn phá hoa kính mềm mại, Phương Nghị gian xảo nói “Ừ, nếu em đi được!”

Rõ ràng là khi dễ người ta mà! Làm sao Hạ Tiểu Nhu còn sức chống đỡ, cô gấp đến mồ hôi đầy đầu, điểm sâu nhất trong hoa huyệt cũng bị anh đâm tới dữ dội, chỉ biết ôm vai anh rên từng hồi dâm đãng.

Phương Nghị ngừng lại một chút, kéo lưng ghế ngả xuống để cô ngồi dễ chịu hơn. Anh cũng không động nữa, nhàn nhã chờ cô “Nếu chúng ta ra sau rồi anh nắm quyền chủ động, sáng mai cả tòa nhà em sẽ náo loạn vì một chiếc xe rung.”

Căn bản Hạ Tiểu Nhu không thể đấu lại với anh về tài ăn nói mà. Lưu manh thì cứ nhận là lưu manh, lúc nào cũng trêu chọc cô nhưng lại ra vẻ lương thiện. Hừ, được lắm, anh dám làm khó em phải không!

Cô cũng không vội di chuyển mạnh, chỉ dùng cơ thịt bên trong cắn thật chặt cự long. Làm trong xe thế này quả thật kích thích, không thể làm quá mạnh để người khác biết, chỉ có thể nhẹ nhàng nhưng thật sâu, thật quyến luyến.

Hai người làm ra vẻ thản nhiên nhưng thực chất bên trong đang từng chút từng chút quyến rũ đối phương. Hạ Tiểu Nhu liên tục hút chặt như muốn cắn đứt côn thịt của anh. Phương Nghị cũng không động quyết liệt mà chỉ kéo ra chậm chạp rồi dùi một nhát thật mạnh vào hoa tâm. Mỗi khi anh rút ra, u huyệt lại níu chặt không cho anh rời, đến khi đâm vào, cô lại ngả người ra sau rên lên một tiếng động lòng người. Điểm trí mạng hết chịu cảnh ghẻ lạnh đến bất thình lình ép chặt vào, sưng lên không chịu nổi. Cứ như thế này sẽ bị anh phá hỏng mất thôi!

Một lúc sau, Hạ Tiểu Nhu rất muốn đạt cao trào nhưng anh cứ chậm chạp đùa giỡn làm cô không thể tới. Cô níu áo anh, hai mắt mở to ngập nước, hông lại uốn éo đòi hỏi “Phương Nghị, để em tới đi!” 

“Em chắc là mình sẽ không làm ướt xe? Em nói xem nếu đem đến hãng xe, người ta thấy một vũng nước trên ghế sẽ nghĩ thế nào?”

“Anh…anh…xấu xa…! Nurrr…. Ahhhh…..”

Hạ Tiểu Nhu bị anh làm đến hư rồi, bây giờ cô không những dễ đạt cao trào mà còn bắn không ít dâm thủy lầy lội. Bình thường ở nhà có thể trải thêm khăn hoặc thay trải giường, đệm xe khó làm khô rất phiền phức. Cô rất muốn giải phóng nhưng vẫn còn ngại, gương mặt vì nín nhịn khổ sở nên đỏ hồng lên như quả táo.

Anh nhìn vẻ mặt quyến rũ của cô cảm thấy mình thật giống câu chết dưới hoa mẫu đơn cũng làm quỷ phong lưu! Không đùa dai nữa, Phương Nghị nhấc người Hạ Tiểu Nhu lên, biến ra một chiếc khăn lông đặt dưới mông cô. Sắp xếp xong xuôi, anh nhắm đúng côn thịt thả cô xuống, điểm trí mạng bị đâm thật sâu liền lập tức phun nước, cô lắc lư trên người anh hưởng thụ dư vị cao trào.

Trò chơi này thật tốn sức, cô cứ nghĩ hôm nay người mệt mỏi là anh, vậy mà bây giờ cô lại đầu hàng trước, vẫn chưa thể một lần lên mặt với anh được! Sau đó, Phương Nghị lại làm cô lên đỉnh một lần nữa rồi mới thỏa mãn phóng ra. Thể lực Hạ Tiểu Nhu không kém nhưng mỗi lần điên loạn giao triền với người đàn ông này, cô luôn không thể đấu lại anh. 

Cô chưa đến nỗi không nhấc được ngón tay nhưng nửa hờn anh đùa dai ban nãy, nửa muốn anh yêu thương chăm sóc nên gục trên người Phương Nghị để anh thu dọn tàn cuộc. Quần áo hai người vẫn chưa cởi nhưng không còn phẳng phiu nữa. Anh rút khăn giấy lau sạch cho cô, chỉnh trang lại y phục cho hai người, gấp gọn lại chiếc khăn rồi cầm lên nhà. Một tay ôm Hạ Tiểu Nhu, một tay kéo vali vào thang máy, bây giờ hai người không thể tách rời một giây phút nào.

“Anh giấu chiếc khăn lúc nào mà em không biết?” Hạ Tiểu Nhu hỏi anh lúc hai người cùng hưởng thụ nước ấm trong bồn tắm.

“Bí mật!” Anh cười, kéo cô xoay người lại cầm bông tắm chà lưng cho cô.

Tuy có chút vô sỉ nhưng cô không thấy chán ghét chút nào, lại cảm thấy lòng như được ngâm vào hũ mật, loại tình thú này chỉ có những người đang yêu nhau mới hiểu. Hạ Tiểu Nhu luôn bị những trò bất ngờ của anh làm tim đập nhanh không thể kiểm soát. Từng tuổi này mới biết thế nào gọi là tình yêu đích thực, cô tan chảy bởi sự chu đáo tinh tế của anh. 

Có lúc cô nghĩ anh làm tất cả vì thói quen nghề nghiệp, đối với ai cũng tận tâm. Đúng là Phương Nghị quen để tâm quan sát làm mọi người hài lòng, nhưng đối với cô, anh lại đặc biệt để mười phần tình cảm của mình vào. Anh hiểu cô đến mức chỉ bằng những cái nhíu mày nhấc tay, anh đã biết cô muốn gì. Đôi khi Hạ Tiểu Nhu nghĩ trên đời này sẽ không tìm ra người thứ hai hiểu mình như anh. 

Tình yêu của Phương Nghị lý trí như cách cô yêu anh, anh nuông chiều yêu thương cô nhưng những lúc cần cứng rắn, anh vẫn bản lĩnh không xiêu lòng. Khi cô thỉnh giáo anh một số công việc, anh thắng thắn chỉ ra khuyết điểm, hướng dẫn cô nên cải thiện thế nào. Anh chính là kiểu người đàn ông mà cô muốn!

Hai người tắm rửa xong lên giường ôm nhau nghỉ ngơi. Sau một ngày dài mệt mỏi, đây là khoảng thời gian họ mong đợi nhất. Phương Nghị kể cho cô những món quà anh đem về, toàn bộ là đặc sản Đài Loan cô thích nhất. Hạ Tiểu Nhu phấn khởi không thôi, kéo anh dậy đi mở quà. Anh không cho cô hành động, lập tức đè cô xuống giường “Quà còn đó không mất đâu! Chi bằng anh ăn em trước!”

Tiểu biệt thắng tân hôn, chính là như vậy!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.