Từ lúc xem thời sự xong tâm trạng Hải Tam Nhi cứ ủ ê suốt, trời vừa xẩm tối là cậu đi lên tầng 2 luôn.
Trông thế này chắc tối nay Hải Tam Nhi không về biển, Lục Huề cũng đóng cửa tiệm leo lên tầng tìm cá.
Bước vào phòng, Lục Huề trông thấy ngay Hải Tam Nhi đang nằm trên giường quay lưng về phía mình, hắn tiện tay đóng cửa phòng lại rồi đi tới cạnh giường, "Ngủ rồi à?"
Hải Tam Nhi ậm ừ đáp một tiếng "Chưa ngủ", cảm nhận thấy Lục Huề nằm xuống bên cạnh, lúc này cậu mới trở mình, rúc cả người vào vòng tay Lục Huề, vóc dáng cậu cao to, muốn chui được vào lòng Lục Huề sẽ tương đối kì công, cánh tay Lục Huề bị cậu đùn đẩy đã phải nhấc hẳn lên cho xong.
"Ê ê ê." Ngoài miệng thì than phiền song Lục Huề không hề ngăn cản động tác của Hải Tam Nhi, "Cậu tưởng cậu nhỏ xinh lắm à? Lớn bằng nào rồi, ôm ấp cái gì?"
Hải Tam Nhi gối đầu lên cơ ngực của Lục Huề, cất tiếng với giọng xót xa: "Lục Huề, em không muốn có cá bị thương, cũng không muốn có người bị thương đâu."
Bản tin trên tivi buổi sáng vẫn cứ ảnh hưởng tới Hải Tam Nhi, Lục Huề chẳng biết an ủi người khác là mấy, chớ nói chi là phải an ủi một con cá, hắn cũng không thể lừa Hải Tam Nhi kiểu bảo sẽ không có ai bị thương đâu, thế giới này tàn nhẫn như thế đấy, họ không thể nào can thiệp được việc chiến tranh xảy ra hay ngừng lại.
"Không ai đủ sức đảm bảo tất cả mọi người đều không bị thương đâu, cậu chỉ cần chăm lo bản thân cho tốt là được rồi."
Hải Tam Nhi bấu vào lồng ngực Lục Huề, "Không thể ạ?"
Suy nghĩ của nhân ngư hãy còn ngây thơ lắm, Lục Huề kiên nhẫn nói tiếp: "Cậu cũng đâu thể dẫn hết tất cả mọi người rời khỏi vùng này được đúng không? Cùng lắm thì mình lo cho cái thân mình thôi, nếu đánh nhau thật thì chỉ có cách bỏ xứ mà đi."
Nhắc đến việc bỏ xứ mà đi khiến Lục Huề khựng lại, nếu mình phải đi thì Hải Tam Nhi sẽ ra sao đây? Kiểu gì kiểu không thể để Hải Tam Nhi lại được, còn cả ngọc trai kia kìa, Hải Tam Nhi còn chẳng tự chăm sóc bản thân được nữa là, liệu có lo được cho ngọc trai hẳn hoi không? Nhỡ đâu Hải Tam Nhi bị người ta phát hiện, nhỡ đâu bị đưa tới phòng thí nghiệm.
Lục Huề nghĩ ngợi vô vàn, hắn chỉ quên mất đúng một điều, ấy là ý định ban đầu của hắn khi nuôi chăm Hải Tam Nhi.
Lời Lục Huề nói lại vô tình nhắc nhở cả Hải Tam Nhi, nếu một ngày nọ có đánh nhau thật, cậu chỉ cần phải dẫn tất cả đàn cá rời đi, tới nơi nào an toàn sống tạm một thời gian đã, chờ bao giờ bình an rồi quay về.
Hải Tam Nhi ngẩng đầu, chạm phải gương mặt Lục Huề, vậy Lục Huề thì sao, Lục Huề không sống trong nước lâu giống cá được, làm sao để mình dẫn ảnh đi cùng được đây?
Con đường phía trước mịt mờ chưa tỏ, Hải Tam Nhi vừa hoang mang vừa não nề, giờ phút này đây, dường như chỉ có ôm lấy Lục Huề trong lòng mình thật chặt mới giúp cậu tìm được xíu xiu cảm giác an toàn hiếm hoi, cánh tay đang bám lấy Lục Huề của cậu vô thức ghì siết, bàn tay đang đặt trên lồng ngực Lục Huề cũng ra sức níu mạnh hơn.
"Đừng bấu nữa." Lục Huề đè ngón tay ở ngực mình lại, hắn cực kì muốn gào lên mắng mỏ cái con cá háo sắc này, không biết điều yên thân gì hết, bấu đỏ cả cơ ngực người ta rồi, song khi chạm phải ánh mắt đáng thương tha thiết của Hải Tam Nhi chủ yếu Lục Huề vẫn phải bất lực, "Chưa đến lúc nguy nan sống chết, không cần phải vắt óc khổ sở thế đâu."
Lời Lục Huề nói vẫn đủ an ủi Hải Tam Nhi, cậu chống tay nhỏm người dậy phía trên Lục Huề, "Lục Huề, em muốn thơm anh."
Đột ngột dữ vậy, bản năng của đàn ông khiến Lục Huề kháng cự, hắn giơ tay bịt ngay cái miệng Hải Tam Nhi lại đề phòng Hải Tam Nhi tấn công bất ngờ, nhưng điều nằm ngoài dự liệu là Hải Tam Nhi cứ cúi người áp sát, thong thả nhẹ nhàng bóc tay mình ra, mình cứ bụm vào là cậu ta lại tách, mãi cho đến khi môi đã kề bên môi.
"Em hôn anh nha."
Lúc cất lên câu này là Hải Tam Nhi sà vào gần Lục Huề lắm rồi, nghe còn hơi lè nhè lao xao, Lục Huề chưa đáp lời thì cậu đã ập tới với nụ hôn trọn vẹn.
Cậu vẫn chẳng biết hôn hít là bao, nhỏm dậy tách Lục Huề ra một lát rồi sau đó lại cúi xuống hôn tiếp, lặp đi lặp lại mấy lần, hôn mãi xong Lục Huề mặt không biểu cảm cũng phải phì cười luôn.
"Đủ rồi đấy nhé, cậu đang đóng dấu chắc?"
Cứ hôn Lục Huề là Hải Tam Nhi lại thấy tim mình đập nhanh, máu toàn thân đảo chiều chảy ngược, cả xương cốt cũng tê dại theo, cậu muốn làm nũng với Lục Huề nhưng tiếc là giờ cậu đang không có đuôi, chỉ có thể duỗi hai chân đạp vào mu bàn chân Lục Huề theo thói quen, rục rịch cọ sát thân mình với Lục Huề.
Sao Lục Huề không biết cái con cá khiêu dâm Hải Tam Nhi này đang nghĩ gì trong đầu cơ chứ, đảm bảo là lại nhăm nhe vài việc bí ẩn khó nói cho mà xem.
"Được rồi, đi ngủ đi, thức khuya lắm vào là về sau tóc cậu rụng hết đấy."
Hải Tam Nhi vừa nãy còn đang hôn hít mê mệt thì giờ cả người đã hóa đá, cậu vớt mái tóc dài của mình lên như đang nâng niu đôi mắt, mặt mũi kinh hoàng, kiểu gặp phải cú sốc chưa từng có trong đời, cậu sắp nứt ra rồi, suýt thì cậu bị chẻ thành hai nửa ngay trên giường luôn.
"Sẽ... rụng hết..."
Lục Huề hãy còn đang hù dọa hăng say miễn trừ trách nhiệm, "Đúng rồi, rụng trụi lủi luôn, biến thành con cá hói đầu."
Cá... cá hói đầu...
Hải Tam Nhi không chịu để Lục Huề nói thêm gì nữa mà nằm xuống ngay tắp lự, dáng nằm ngay ngắn nghiêm chỉnh, trước giờ cậu lèm bèm lắm mồm thế, hôm nay còn chẳng kì kèo tán dóc với Lục Huề nữa luôn, hai mắt nhắm tịt, cầu nguyện cho mình thiếp đi sơm sớm.
Trông cái điệu bộ Hải Tam Nhi tự dưng Lục Huề buồn cười vô cớ, càng đùa càng nghiện, hắn khẽ ẩy tay Hải Tam Nhi, "Ấy, sao mà đã ngủ rồi thế này?"
Hải Tam Nhi bị Lục Huề xô đẩy cánh tay mà không dám hé mắt, đành phải trở người xoay lưng lại với Lục Huề, Lục Huề vẫn dai dẳng chưa thôi.
Hải Tam Nhi tưởng loài người nhắm mắt vào nghĩa là ngủ rồi, chỉ cần cậu không mở mắt ra tức là cậu đang ngủ, thế là cậu vẫn nhắm chặt đôi mắt đáp lời Lục Huề, "Anh đáng ghét quá đi thôi, chả phải anh bảo em đi ngủ còn gì? Với cả em ngủ rồi nhé, anh còn cứ bắt em phải nói chuyện."
Lục Huề chống người dậy ngó sang nhìn mặt Hải Tam Nhi, gương mặt tinh xảo nay đã nhăn nhúm hết ngũ quan vào với nhau do ra sức nhắm mắt quá mạnh, "Nhắm mắt vào đã gọi là ngủ á? Với tư cách con người, tôi nói cho cậu biết nhé, cậu như này chưa phải là ngủ đâu, cậu còn đang nói chuyện với tôi đấy còn gì, cậu chưa ngủ là sẽ rụng tóc nhá, rụng hói cả đầu luôn."
Kể cả thế thì Hải Tam Nhi vẫn không dám mở mắt, cậu lẩm nhẩm với Lục Huề, giọng đã bắt đầu nức nở, "Thế anh... thế anh đừng... đừng bắt chuyện với em nữa mà..."
"Bây giờ lại chê tôi lắm lời à? Bình thường lúc cậu quấy rầy tôi cậu có thấy bản thân mình nói nhiều không?" Lục Huề xấu xa vô cùng luôn, hắn còn duỗi tay lật thử mí mắt Hải Tam Nhi lên, làm Hải Tam Nhi sợ quá trợn trắng mắt.
Hải Tam Nhi sụp đổ òa khóc, "Oa... anh đừng động vào em, em còn phải đi ngủ..."
"Giờ đã ngủ ngay á? Để tôi xem nào." Lục Huề cưỡng chế lật con cá lại.
"Anh đáng ghét quá đi mất." Hải Tam Nhi hãi hùng kinh khiếp vì chiếc đầu hói, mãi đầu óc mới hoạt động được để phát hiện ra điểm bất hợp lí, "Nếu anh không ngủ thì anh cũng hói đầu, anh mau đi ngủ đi."
Tiếc là cậu hãy còn hơi non, Lục Huề hoàn toàn ngó lơ, "Tôi chả sợ hói đầu, tóc tôi mà rụng thì tranh thủ cạo trọc luôn càng tốt."
Đầu... đầu trọc...
Hải Tam Nhi thử tưởng tượng hình ảnh Lục Huề đầu trọc trong não mình, xong vừa khóc vừa cười, "Em không... em không muốn trọc đầu, em cũng không muốn anh trọc đầu đâu... huhu... haha..."
Hai người cười đùa nhốn nháo trên giường, chẳng ai chú ý tới chiếc bể cá đang đặt bên cửa sổ, tinh linh đáy biển đã hé vỏ ra mấy lần, tiếc là chiếc vỏ vẫn chưa mở hẳn ra được, chỉ có tia sáng mờ nhạt chiếu xuyên qua kẽ hở nhỏ, từng chiếc bong bóng khí cũng đang nối nhau chui từ khe vỏ sò ra, trôi lửng lơ lên mặt nước rồi vỡ tan.
Màu trăng trong veo, ánh sáng bàng bạc rọi vào cánh cửa sổ, căn phòng yên tĩnh im ắng, một cái chân của Hải Tam Nhi gác lên đùi Lục Huề, một người một cá đã say giấc khò khò.
Một tiếng lách cách vang lên, tinh linh đáy biển lộn ngược nơi đáy nước, vỏ sò hơi hơi hé mở, chẳng hề thấy ngọc trai rơi ra ngoài mà chỉ có ánh sáng chói lóa hơn, còn lờ mờ trông thấy một bóng hình nho nhỏ thấp thoáng trong ấy.
Hải Tam Nhi nằm mơ một giấc mơ siêu đáng sợ, cậu mơ thấy mình đầu hói và Lục Huề đầu trọc, cậu khóc tèm lem nước mắt nước mũi trong mơ, cuối cùng khóc mãi phải thức giấc luôn, cậu dụi mắt, vừa gạt lệ vừa lên án Lục Huề.
"Huhu Lục Huề ơi... em nằm mơ thấy cả hai bọn mình đều không còn tóc nữa..."
Hải Tam Nhi sụt sịt hồi lâu vẫn không nghe thấy Lục Huề đáp lời cậu, cậu thử quay đầu, Lục Huề tối qua nằm ngủ cạnh cậu giờ đang ngồi xổm trước cửa sổ, Hải Tam Nhi hít nước mũi hỏi: "Lục Huề... anh đang làm gì đó..."
Lục Huề chậm chạp ngoái lại, biểu cảm trên gương mặt vừa mừng rỡ vừa thảng thốt, hắn chỉ vào bể cá dưới sàn, nói năng cũng lắp bắp theo, "Ôi... nhân... nhân ngư bé... ra rồi này..."
Hải Tam Nhi nhìn sang theo vị trí Lục Huề đã nghiêng người tránh ra, trông thấy bể cá ở dưới sàn, một bóng hình nho nhỏ đang nằm nhoài trên thành bể, mái tóc xoăn màu bạc chỉ vừa đến tai, gương mặt bé xíu núng nính mềm mại, vây đuôi lấp lánh lạ lùng, nó đang tò mò quan sát đánh giá mọi thứ xung quanh bằng đôi mắt màu xanh nước biển nhạt.
Bé cưng!
Hải Tam Nhi nhanh nhẹn nhảy ngay xuống giường, chen vào bên Lục Huề, cậu chọc vào má bé nhân ngư qua lớp kính bể cá, bé nhân ngư cứ như con cún con, cạ cái má mình vào thành bể, "Ra ngoài nhanh thế cơ đó."
Lục Huề phấn khích hoa tay múa chân, bé nhân ngư hơi bị bé quá, mình nói to tí thôi cũng sợ sẽ làm nó giật mình, Lục Huề cố hạ thấp giọng lại, "Sao nó bé tí thế này?"
"Bé á? Hồi nhỏ nhân ngư chỉ bé xíu vậy thôi mà."
Lục Huề tưởng là người cá sẽ giống giống loài người cơ, ít nhất thì bé nhân ngư cũng phải có kích thước bằng loài người giai đoạn sơ sinh chứ, hóa ra bé nhân ngư chỉ bằng lòng bàn tay, to hơn con cá con bên cạnh có tí tẹo thôi ấy, thảo nào Hải Tam Nhi bảo sau khi ra đời nhân ngư nhỏ còn phải phát triển thêm một thời gian dưới sự che chở của tinh linh đáy biển.
"Anh thử sờ vào con đi."
Lục Huề nuốt nước bọt như điên, được Hải Tam Nhi dịu dàng chỉ dẫn, hắn thò tay vào trong bể cá, duỗi đầu ngón tay khẽ gõ vào đầu bé nhân ngư một tí, bé nhân ngư rụt cổ lại ôm chầm lấy ngón tay hắn, rõ ràng nhỏ nhắn vậy thôi mà lại chân thực đến thế.
"Bé cưng, đây là ba con." Hải Tam Nhi giới thiệu với bé nhân ngư.
Ánh mắt Lục Huề toát ra vẻ phấn khởi, hắn cứ nhìn hết bé nhân ngư lại nhìn sang Hải Tam Nhi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi Hải Tam Nhi, "Nó có biết nói không?"
"Con nó mới là em bé nhân ngư thôi, dĩ nhiên không biết nói á."
"Thế sao cậu lại biết nói thế?"
"Em phải học lâu lắm đó nha." Hải Tam Nhi chỉ vào tinh linh đáy biển, nói với bé nhân ngư, "Bé cưng, con vào đó đi."
Bé nhân ngư bơi cực kì nhanh, người có một nắm thôi mà cái đuôi lại đặc biệt khỏe, thoáng cái đã về lại vỏ sò.
"Anh nói con cũng sẽ hiểu mà, con chỉ bé quá nên chưa biết nói thôi." Hải Tam Nhi vừa nói vừa vớt tinh linh đáy biển trong bể nước ra, cậu đưa mắt ra hiệu cho Lục Huề.
Đùng cái Lục Huề đã căng thẳng tới độ lông măng dựng đứng, hắn chùi qua hai tay vào người rồi mới rón rén cẩn thận xòe tay ra với Hải Tam Nhi, vết nước trên vỏ tinh linh đáy biển chưa khô hẳn, khi đặt vào lòng bàn tay Lục Huề vẫn ướt nhẹp, bên trong chiếc vỏ, bé nhân ngư đang quẫy cái vây đuôi, ngoẹo đầu đưa mắt nhìn Lục Huề.