Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 227: Thiên tử Đại Càn là cậu ruột của Đại Hạ Thập hoàng tử (1)



Trong xe ngựa.

Từ Cẩn nhìn Tô Trường Ngự chằm chằm.

Không hề mang theo ý xấu, chỉ là một loại địch ý vô hình, giữa các tình địch với nhau.

Nhưng mà Từ Cẩn không ngu, người này được ngồi chung xe ngựa với Từ Dương công chúa, nhất định không phải người bình thường.

Nếu mình vừa vào đã nhào lên nhắm vào Tô Trường Ngự, Từ Dương công chúa nhất định sẽ thấy mình không tốt.

Đến lúc đó sẽ có ấn tượng xấu với mình, vậy thì không hay.

Từ Cẩn thu mắt về, cười với Tô Trường Ngự.

"Vị đạo hữu này là?"

Hắn hỏi Tô Trường Ngự, ánh mắt hiếu kỳ.

Trong xe ngựa.

Tô Trường Ngự ngồi im lặng, Từ Cẩn vừa lên tới đã nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt còn kì quái, nhìn là biết không phải là người tốt.

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự quyết định không trả lời, mà hắn cũng không muốn trả lời.

Bầu không khí trong xe lập tức trở nên lúng túng.

Cũng may Từ Dương công chúa đã lên tiếng.

"Vị này là Tô Trường Ngự, Tô tiền bối, lần này bổn cung gặp chút chuyện, là Tô tiền bối ra tay giúp đỡ."

Từ Dương công chúa giới thiệu, giúp Từ Cẩn khỏi lúng túng.

Từ Cẩn sửng sốt, hắn không còn để tâm tới Tô Trường Ngự, vội quay qua nhìn Từ Dương công chúa.

"Công chúa, ngài gặp nguy hiểm?"

"Chuyện gì vậy?"

"Ai dám tập kích nàng?"

"Không muốn sống nữa hả? Công chúa, ta lập tức đi điều quân, báo thù cho nàng."

"Nàng có bị thương không? Có bị sợ hãi không?"

Từ Cẩn vội vã bắn một tràng, đầy quan tâm nhìn Từ Dương công chúa, mắt bốc lên lửa giận, chỉ muốn đi giết đám súc sinh kia ngay tức khắc.

Thấy Từ Cẩn như vậy, Lý Trường Thanh lại uống thêm một hớp, lòng thầm mắng, đồ nịnh bợ, chết không được tử tế.

Từ Dương công chúa khó chịu, nàng không thích bị Từ Cẩn quan tâm quá, làm người ta rất chán.

Nhưng người ta là nhi tử của Hầu gia, thuộc nhóm người tôn quý nhất của Đại Càn vương triều, hơn nữa cũng chỉ là quan tâm mình, nên Từ Dương công chúa im lặng chịu đựng.

"Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà vẫn phải đa tạ Tô tiền bối."

Từ Dương công chúa đáp cho có.

"Không có chuyện gì lớn? Vậy thì tốt, vậy thì tốt, làm ta hết hồn."

"Đa tạ Tô tiền bối ra tay giúp đỡ, ngài cứu công chúa, chẳng khác nào cứu Từ mỗ ta, ta thiếu ngài một cái ân huệ, sau này có chuyện gì, cứ đến tìm Từ Cẩn ta."

Từ Cẩn nói, thật ra, trong lòng hắn vẫn không thích Tô Trường Ngự, có lẽ vì Tô Trường Ngự đẹp trai quá, cũng có thể vì hắn mơ hồ cảm giác được, giữa Từ Dương công chúa và Tô Trường Ngự có bí mật gì đó giấu giếm mọi người.

Nhưng lời xã giao Từ Cẩn vẫn phải nói, nếu không, lỡ để lại hình tượng không tốt trong lòng Từ Dương công chúa thì sao!

Tô Trường Ngự đương nhiên không coi lời khách sáo của Từ Cẩn là thật.

Với lại, hắn là người Đại Hạ, đâu có sống ở Đại Càn, có thể gặp phải chuyện gì được?

Việc bây giờ cần làm, là phải mau mau rời khỏi Đại Càn, trở về Đại Hạ.

Hắn còn phải đi tìm Thái Thượng Huyền Cơ, ngửa bài với ông ta.

Nên, Tô Trường Ngự tiếp tục im lặng.

Thấy Tô Trường Ngự vẫn không trả lời mình, Từ Cẩn lại trở nên lúng túng.

Nói không giận, là không thể, nhưng Từ Cẩn biết, Tô Trường Ngự là ân nhân cứu mạng Từ Dương công chúa, hắn quả thật không thể nói gì.

Nghĩ nghĩ, Từ Cẩn quyết định chĩa mũi dùi vào Lý Trường Thanh.

"Trường Thanh đạo hữu, công chúa gặp nạn, ngươi lại bảo vệ không tốt, ngươi đáng phải bị tội gì?"

Từ Cẩn nhìn Lý Trường Thanh đang ngồi một bên xem trò vui, giọng khiển trách.

Lý Trường Thanh chững lại.

Ngươi nói qua nói lại, sao một hồi lại nói lan tới ta?

Ngươi thấy ta dễ bị ăn hiếp hả?

Lý Trường Thanh nhìn Từ Cẩn, lạnh lùng đáp trả.

"Công chúa còn không trách tội ta, ngươi có tư cách gì đòi trách tội ta? Từ Cẩn, ngươi chỉ là nhi tử của vương hầu, còn chưa phải là vương hầu của Đại Càn đâu."

Lý Trường Thanh hơi bực.

Dù hắn không phải là nhi tử của vương hầu, nhưng phụ thân hắn cũng là đại thần trong triều, hắn chưa tới mức phải nể mặt Từ Cẩn.

Từ Cẩn cứng họng.

Người này không chọc được, người kia cũng không chọc được, hắn càng thêm lúng túng.

"Được rồi, nói cho cùng cũng chỉ là một chuyện nhỏ, đừng có căng thẳng với nhau, dù sao bổn cung cũng không bị gì cả."

"Tiểu Hầu gia vào đây ngồi đi."

Thấy bầu không khí lúng túng, Từ Dương công chúa liền lên tiếng giải vây.

Từ Dương công chúa đã mở miệng, Từ Cẩn cũng không nói nữa, đi qua ngồi cạnh Lý Trường Thanh, da mặt cực dày.

Vào ngồi rồi.

Từ Dương công chúa còn chưa kịp nói tiếp, Từ Cẩn đã lại nói trước.

"Công chúa, ta thấy Tô tiền bối này hình như là mặc trang phục của hoàng thất Đại Hạ, vị này là hoàng tử của Đại Hạ hả?"

Từ Cẩn tò mò nhìn Tô Trường Ngự.

"Cái này..."

Từ Dương công chúa á khẩu, không trả lời được.

Hai người nói chuyện không nhiều, Từ Dương công chúa chỉ biết tên người ta là Tô Trường Ngự, chứ không biết hắn có phải người của hoàng thất Đại Hạ hay không.

Thấy Từ Dương công chúa ấp úng.

Từ Cẩn cau mày.

"Công chúa, không phải ngay cả ân nhân cứu mạng của mình từ đâu tới ngài cũng không biết đó chứ?"

Từ Cẩn kinh ngạc, quay qua nhìn Tô Trường Ngự.

"Dám hỏi Tô tiền bối, có phải là người của hoàng thất Đại Hạ hay không?"

Từ Cẩn hỏi.

Tô Trường Ngự thấy kì. Thường thì người ta nói chuyện với người khác hai ba lần mà không được đáp lại thì sẽ thôi, không cố nói nữa để khỏi bị mắc cỡ.

Sao Từ Cẩn này lại cứ hỏi hoài vậy?

Tên này thích hỏi tới vậy à?

Ngươi ham nhan sắc của ta phải không?

Tô Trường Ngự có cảm giác kỳ quái, nhưng mà không nói ra được nó kỳ quái chỗ nào.

Hắn vốn không định trả lời, nhưng mà nghĩ lại, người ta đã hỏi mình liên tục ba lần, nếu mình vẫn không đáp lại, thì có hơi thiếu thân thiện quá.

Dù gì mình cũng đang ở Đại Càn vương triều.

Nghĩ xong, Tô Trường Ngự quyết định trả lời.

Hắn đáp.

"Không phải."

Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng càng làm nổi bật phong phạm cao thủ.

Từ Cẩn vô thức thấy thất vọng, Từ Dương công chúa thì nhẹ cả người, Lý Trường Thanh thì vô cùng bình tĩnh.

"Vậy à? Thế sao lại mặc trang phục chuyên dụng của hoàng thất?"

Từ Cẩn hỏi tiếp, tiện tay rót cho mình một ly rượu.

Tô Trường Ngự bình thản nhìn Từ Cẩn, ánh mắt hắn bình thản quá, làm Từ Cẩn tự nhiên thấy chột dạ.

"Có phải người hoàng thất Đại Hạ hay không quan trọng lắm à?"

Tô Trường Ngự mở miệng, hắn cũng rất là thắc mắc.

Sao cứ truy hỏi mình mãi có phải người hoàng thất Đại Hạ hay không để làm gì.

Phải thì sao?

Mà không phải thì sao?

Sao cái người này lắm lời thế nhỉ!

Tô Trường Ngự buồn bực, hiện giờ hắn không muốn nói chuyện, cũng không muốn trả lời câu hỏi của người khác.

Thứ nhất là hắn thấy không có ý nghĩa, thứ hai là sợ mình lại phát bệnh, nói năng lung tung.

Nên tận lực nói càng ít càng tốt.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.