“Sau khi chúng tôi họp nội bộ xong thấy tương lai của quý công ty không quá ổn.”
“Cho nên khoản vay năm mươi triệu này có lẽ không được rồi.”
Lời này vừa dứt, Dương Tiêu nhíu mày.
“Không được? Vậy sao các anh không thông báo sớm?”
Bàn xong gần một tháng rồi bỗng nhiên lại nói không cho vay nữa, chơi nhau à? Để vốn công ty người ta hoạt động thế nào?
Nếu anh sớm nói không cho vay, người ta còn có thể tính toán để mượn ngân hàng khác.
Chủ nhiệm Trần như nhìn ra Dương Tiêu đang nghĩ gì, nhếch miệng: “Thông báo hay không cũng như nhau.”
“Tôi nói thật cho các anh nhé, dù các anh tìm ngân hàng nào cũng vô ích, nhà họ Trần đã nói rồi, ai dám cho các người vay tiền thì sẽ không xong với nhà họ Trần.”
“Thử hỏi còn có ngân hàng nào chịu bỏ mối làm ăn lớn như nhà họ Trần để hợp tác với công ty nhỏ mới phất lên của các anh?”
Không ngờ là nhà họ Trần đang giở trò mèo sau lưng!
Không giống nhà họ Hàn, kẻ thù của nhà họ Hàn chỉ có Dương Tiêu, nhưng nhà họ Trần không chỉ hận Dương Tiêu mà còn cả nhà Lương Minh Trạch nữa.