Lưu Nhược Lam đứng bên cạnh giường, một tay đặt lên vai ả:
"Cô có thể làm mọi thứ mà cô muốn."
"Tôi không còn phải trốn chạy nữa, chấp nhận hi sinh để mang gương mặt của kẻ thù vì muốn chờ đợi đến ngày này."
Lưu Nhược Lam hơi bấu vào bả vai ả, suỵt một tiếng. Cô ta nháy mắt với vị bác sĩ, ông ta gật nhẹ đầu cùng y tá đi ra ngoài, còn lại hai người trong phòng.
"Cô phải cẩn thận chứ! Lúc nãy nếu không có tôi thì mọi chuyện bị bại lộ rồi." Cô ta buông ả ra, tay nắm sau gáy xoay cổ qua lại, ngồi phịch xuống giường.