Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 766



Chương 766

 

Về chuyện của cô gái kia, Quách Cao Minh không thể nói bất cứ điều gì về nó.

 

Có nhất thiết phải đi tìm cô, bắt cô giải thích về chuyện xảy ra ngày thứ bảy hôm đó, nghĩ sao cũng đều cảm thấy chuyện này thật buồn cười. Anh không muốn nhận được lời giải thích của cô.

 

Một lúc sau, quản gia cũng gọi điện đến cho anh, cung kính hỏi: “Cậu Cao Minh, có phải cậu vẫn còn ở lại trong nước không?”

 

“ Cậu ở bên ngoài khi nào cần trở về, tôi sẽ sắp xếp người qua đó đón cậu.”

 

Người bên đó đại khái sợ anh không nói lời nào mà lại biến mất, trực tiếp quay lại nước ngoài.

 

“Không biết.”

 

Quách Cao Minh kỳ lạ mà trả lời lại, giọng điệu có chút cáu kỉnh, như thể anh thực sự không xác định được chính xác hành trình của mình.

 

Trong lòng lão quản gia có một tia lo lắng, ông ta đối với cậu chủ của mình hiểu rất rõ, có chút không chắc chắn, cho nên muốn hỏi thêm một câu, “Cậu Cao Minh, bên kia có gặp phải khó khăn gì không…

 

Dường như đã nói đúng tâm sự trong lòng Quách Cao Minh, ánh mắt của anh dần tối đi, cũng không còn nhẫn nại, trực tiếp cúp máy.

 

Quách Cao Minh sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh bị cô gái kia khiến cho tâm trí không yên, nhưng kẻ chủ mưu thì vẫn hoàn toàn thờ ơ, cô thực sự đã quên mất anh!

 

Quách Cao Minh cũng không thể nói rõ lòng tự trọng có bao nhiêu đả kích, càng nghĩ lại càng cảm thấy phiền não.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh không ngừng rung lên, một trong những tin nhắn văn bản trên điện thoại di động khiến anh xem qua, nội dung rất đơn giản, “tôi đã trở về nước”

 

Nếu lúc trước chỉ nhìn lướt qua những nội dung tầm thường này, có thể là đêm qua anh không ngủ, bị cô gái làm cho xao xuyến, thật ra anh cảm thấy những lời nói đơn giản này đã nói lên một lời tỏ tình Lại nhìn xem người gửi là ai, Hà Thủy Tiên.

 

Hà Thủy Tiên là một phụ nữ lý trí và thông minh, hiệu suất làm việc của cô ta vô cùng sạch sẽ và hiệu quả, biết cách giữ khoảng cách với đàn ông, cô ta là đàn em khóa dưới của Bùi Hưng Nam, miễn cưỡng cũng có thế xem như là đàn em khóa dưới của anh.

 

Quách Cao Minh không có ấn tượng gì về Hà Thủy Tiên, còn hơn là cô gái ngốc nghếch luôn gây phiền phức cho anh ấy.

 

Anh không nghĩ sâu xa về ý nghĩa của những lời này mà Hà Thủy Tiên gửi cho mình, mà là nghĩ tới một chỗ khác: “Đều là phụ nữ, sao lại khác xa nhau như vậy”

 

Quách Cao Minh không có ấn tượng tốt về cô gái tên Kiều Bích Ngọc, cô cáo trạng trước, không nói lý lẽ, thô tục, vô lễ. Là một cô gái sống trong vòng luẩn quẩn, tùy hứng, ngốc nghếch.

 

Nếu là như vậy, thì tại vì sao anh lại không cảm thấy chán ghét cô?

 

Quách Cao Minh đang vướng vào những suy nghĩ rối rắm của bản thân.

 

Không ngừng muốn giải thích bằng nhiều cách khoa học khác nhau, chẳng hạn như việc cha anh qua đời để lại một chút bóng ma trong lòng anh, hoặc ông nội cứ nói về việc yêu cầu anh tìm bạn gái, hoặc cơ thể anh cần tìm một người phụ nữ để phát tiết.

 

Cho đến khi học sinh trong trường tan học vào buổi chiều, khuôn viên náo nhiệt dần dần trở nên yên tĩnh, cũng là lúc hoàng hôn buông xuống, Quách Cao Minh mới đứng dậy rời đi.

 

Cả đêm qua anh không ngủ, ngày hôm nay cũng chưa ăn gì, lãng phí hai ngày ở thành phố Hải Châu này, hơn nữa lại tự hỏi những vấn đề ngu ngốc như vậy.

 

Quách Cao Minh thấy thật nực cười, nhưng cũng không thể tin được.

 

Anh không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, anh muốn phát tiết nhu cầu của bản thân mình, đại khái có thể tìm một người phụ nữ thông minh sạch sẽ, nếu anh muốn kết hôn và sinh con, cũng phải tìm một cô gái ngoan hiền.

 

“à, hôm nay chúng ta đi ăn tiệc buffet, nhất định phải ăn nhiều một chút”

 

“Cả ngày hôm nay cháu cũng chưa ăn gì, lát nữa sẽ ăn thật nhiều” Giọng nói trong trẻo hớn hở vang lên.

 

Quách Cao Minh đang đứng ở cổng trường, đột ngột cứng đờ cả người.

 

Là cô ấy.

 

Học sinh ở trọ tấp nập trong khuôn viên trường, học sinh ở ngoài tan học từ lâu, đoạn đường này trước cổng trường cũng không có mấy người, đèn đường lờ mờ đi, cô nắm tay kéo một người phụ nữ trung niên đi về phía bên này.

 

Đường rất văng người, nên giọng nói của cô cũng khiến anh nghe rõ.

 

Dường như cô đang rất vui vẻ.

 

“Kiều Bích Ngọc, sao cả ngày này cháu lại không ăn gì, làm như vậy đối với dạ dày cũng không tốt” Mặc dù người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhưng trong cuộc trò chuyện lại lộ ra vẻ điềm tĩnh của một người phụ nữ gia giáo.

 

“Di à, di không cần phải để ý tới cháu, hệ tiêu hóa của cháu thực sự rất tốt. Ý cháu muốn nói chính là cuối cùng chúng ta cũng đi ăn tiệc buffet, cho nên dì nhất định phải ăn thật nhiều”

 

Dường như cô ấy thực sự lo lắng rằng mình sẽ bị thua lỗ, hơn nữa còn cố tình kéo dài giọng ra để nhấn mạnh.

 

“Kiều Bích Ngọc, lần sau cháu tự mình đi đi, không cần phải mua hai vé đâu” Cung Nhã Yến cảm thấy đau khổ.

 

“Không phải dùng tiền để mua, là cháu nhặt được” Cô nói một cách tự nhiên.

 

Cung Nhã Yến mỉm cười, nhưng vẻ mặt lại lộ ra một chút hổ thẹn, đau lòng cùng chua xót, cúi đầu nói một câu: “Bích Ngọc, là dì đã làm phiền cháu rồi”

 

Tại bà ấy tức giận trở mặt với nhà họ Kiều, biết rõ cháu gái thân thiết với mình, bà ấy đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Kiều, mang theo cháu gái cùng nhau rời đi, chuyện này thật sự là do bà khư khư cố chấp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.