Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 712



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 712: Lão già điên

Kiều Bích Ngọc rất chật vật, cô bị hai tên đàn ông lực lưỡng bắt được, thô lỗ đẩy vào một cái lồng giam sắt u ám “Đi vào!” Đối phương thô lỗ hét lên một tiếng.

Cô lảo đảo ngã dúi về phía trước, quỳ sụp xuống sàn, hai bàn tay và đầu gối vốn đã bị thương bây giờ lại càng thương nặng hơn.

“Ôi.”

Kiều Bích Ngọc nổi giận đùng đùng, quay đầu lại trừng mắt nhìn hai người kia, vừa muốn hô lên thì đã bị tiếng lồng giam sắt “Cạch cạch” đóng lại cắt ngang. Cô đã bị coi như một phạm nhân để nhốt lại.

“Thả tôi ra ngoài đi!”

Mặc dù biết rõ điều này là phí công, thế nhưng cô vẫn không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, đập thùm thụp vào song sắt gào lên.

Bọn chúng nhốt riêng cô ra một nơi, nhóm của Quách Cao Minh và Ngụy Bắc cũng bị bọn họ tóm được, nhốt ở một nơi khác.

Người cha chỉ biết cung cấp “hạt giống” kia của cô, là một kẻ cầm đầu vô dụng, đúng là chẳng làm được cái gì nên hồn.

Lúc ấy tất cả bọn họ đều đang tụ tập trên chỗ nước nông trước thác nước lớn. Rắn thần Naga biết đại trưởng lão Fusco lừa gạt nó, nên đã nổi trận lôi đình làm chấn động cả tòa núi lớn, triệu tập cả bầy rắn hung mãnh từ bốn phía nhao nhao tập trung lại chỗ bọn họ.

Thủ lĩnh lấy thân xác của đệ nhất phu nhân ra để uy hiếp, Rafael là một thăng anh trai khốn nạn, không thèm suy nghĩ đã bán luôn cô đi, cuối cùng quyền trượng rơi vào tay thủ lĩnh.

Cây quyền trượng hoàng kim thần bí dài một mét bảy này chính là biểu tượng của uy quyền, sức mạnh ghê gớm, trên quyên trượng được ấn khäc những ký hiệu chữ tượng hình phức tạp một cách cẩn thận, đó cũng chính là thần chú được lưu truyền lại từ thời Thượng Cổ.

Vả lại, viên hồng ngọc được khảm trên đầu rắn ở một đầu của quyền trượng cũng tỏa ra ánh sáng màu đỏ hồng, thủ lĩnh với vẻ mặt uy nghiêm cầm nó giơ lên cao.

Ông ta lẩm bẩm niệm cái gì đó, sau đó bỗng nhiên đưa quyền trượng ra phía sau huơ huơ.

Dường như có một luông sức mạnh vô hình nào đó đang hoành hành, “Vèo” một cái, bầy rắn ở phía sau đã bị đánh ra bay xa hơn mấy mét.

Vẻ mặt thủ lĩnh vô cùng hung ác, ông ta gào lên với thác nước trước mặt mình.

“Các ngươi, những nhân loại gian xảo dối trá. Ngươi đã lấy đi răng nanh của ta, giết chết nàng… Bây giờ, ngươi lại muốn cứu nàng ư?”

Giọng nói trầm thấp cổ xưa của rắn thần Naga xâm nhập vào đại não của mỗi người, giọng điệu chậm rãi của nó mang theo sự suy tư. Nó thì thào hỏi lại: “Ngươi hối hận rồi sao?” Lời nói của nó mang theo vẻ nghiền ngẫm.

“Ngươi hối hận vì đã giết nàng! Ha ha hat”

Rắn thần Naga điên cuồng cười ha hả, trong giọng nói khàn khàn già nua lộ ra vẻ trào phúng “Các ngươi là những nhân loại ngu xuẩn và xấu xí! Coi như ngươi có được quyền trượng đi chăng nữa, lấy được con mắt của ta, sau đó hị ngươi hối hận cũng sẽ vĩnh viễn đeo bám ngươi, kỈ ngươi phải buồn rầu, phải hối hận. Ngươi sẽ mãi mãi sống trong hối hận.

Elisa sẽ không tha thứ cho ngươi! Ha ha ha…”

Đây là lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc nghe thấy cái tên “Elisa” này.

Elisa là đệ nhất phu nhân của Thủ lĩnh.

Là mẹ đẻ của Rafael.

Đại thủ lĩnh thẹn quá hóa giận, dường như sinh lại nàng, thì chuyện khiến cho vết sẹo cũ của ông ta đã bị rắn thần Naga xé rách ra. Ông ta tức giận giơ tay lên, sau đó cắm mạnh cây quyền trượng xuống đất.

“Âm!”

Trong không khí, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ bốn phía xung quanh. Mặt đất, dòng nước, tất cả sinh linh cũng bị đợt sóng xung kích đó chấn động bắn tung tóe ra bốn phía.

Lấy chỗ thủ lĩnh đứng làm trung tâm, từng cơn sóng xung kích mạnh mẽ bản ra bốn phía.

Nước trong hồ cũng bị khuấy động bắn cao lên một mét, sóng nước mạnh mẽ xô vào nhau, tất cả bầy rắn lãn những người đang có mặt ở đây đều bị luồng sức mạnh vô hình khủng khiếp này chấn áp, rối rít lui lại, không lùi kịp thì đều té ngã.

Ngay cả rắn thần Naga bên trong thác nước cũng cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ này.

Dường như Naga cảm nhận được nỗi sợ hãi của trăm ngàn năm trước, nó bắt đầu an tĩnh lại, tỏ ra kiêng dè.

“Bắt hết bọn chúng lại cho tai”

Thủ lĩnh cầm quyền trượng hoàng kim ở trong tay, ánh sáng màu đỏ hồng tỏa ta từ trên đầu cây quyên trượng chiếu rọi lên người ông ta, cả người ông ta được bao phủ trong sức mạnh thần thánh.

Naga phải chịu sự uy hiếp của quyền trượng, không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa, bầy rằn kia cũng nhao nhao tản ra “Ngươi là chủ nhân của hòn đảo này, nhưng cây quyền trượng này lại không khế ước với ngươi!” Naga dùng giọng nói già nua của mình để mỉa mai đại trưởng lão, câu nói của nó vang vọng khắp không gian.

“Ngươi đã không còn tư cách làm chủ nhân của mảnh đất này nữa rồi!” Naga lại càng ngang ngược cười to.

So sánh với một nhân loại nhỏ bé thì tuổi thọ của Naga quá dài, cuộc sống của nó quá nặng nề. Nhưng bây giờ được chứng kiến một chuyện cười như thế này khiến nó vô cùng vui sướng.

Thủ lĩnh nắm chặt quyền trượng trong tay, sắc mặt vô cùng u ám khó coi, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Kiều Bích Ngọc, ánh mắt đáng sợ đó giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô để hả cơn giận.

Kiều Bích Ngọc không hiểu Naga nói gì.

Hai tên đàn ông lực lưỡng muốn tiến tới để khống chế cô nhưng lại bị Quách Cao Minh ra tay ngăn cản. Thủ lĩnh vung quyền trượng lên, Quách Cao Minh lập tức bị một luồng sức mạnh đánh bật ra, ngã nhào vào hồ nước.

Đợi đến khi Quách Cao Minh bò được lên đến bờ thì Kiều Bích Ngọc đã bị thủ lĩnh dùng tay trái giữ chặt chỗ cần cổ, Kiều Bích Ngọc không thể thoát ra được, hô hấp cũng khó chịu, sắc mặt bắt đầu đỏ lựng lên. Thủ lĩnh không hề có một chút thương hại dư thừa nào với đứa con gái có cùng huyết thống với mình cả “Sao hả?”

“Bây giờ vẫn còn muốn đánh với ta sao?”

Đại thủ lĩnh này không chỉ lạnh lùng vô tình mà còn mang thù rất dai.

Đám người Ngụy Bắc đăng sau nhao nhao nâng súng lên chĩa thẳng vào người đại thủ lĩnh, nhưng bọn họ vẫn phải băn khoăn đến Kiều Bích Ngọc. Quách Cao Minh bắt đầu giằng co với ông ta: “Buông cô ấy ra” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này.

“Ừm, con rể?

Ánh mắt sắc bén của thủ lĩnh nhìn chăm chằm vào vẻ mặt của Quách Cao Minh, nói thẳng suy đoán của mình: “Cậu rất để ý đến đứa con gái này à?”

Bàn tay trái đang túm lấy cần cổ Kiều Bích Ngọc của thủ lĩnh lại tăng thêm chút sức, Kiều Bích Ngọc kìm nén cảm giác khó chịu, sắc mặt của cô đã chuyển thành màu đỏ tím, cố gắng vùng vẫy hòng tìm đường sống “Cậu không nỡ để nó chết đúng không?”

Ông ta cố tình cười cợt khiêu khích anh.

“Ở trên đảo của tôi, cậu có thể có được rất nhiều phụ nữ” Thủ lĩnh nở nụ cười vui vẻ, nụ cười giống như một người cha chú đang ôn hòa nói chuyện với con cháu của mình. Ông ta chậm rãi mở miệng đề nghị: “Cho dù có chết một đứa, thì vẫn còn có đứa khác. Cậu không cần quá để ý đến mạng sống của nó đâu.”

Lời nói kì quặc dở hơi này của ông ta khiến cho người nghe cảm thấy cực kì không thoải mái Nhưng chỉ giây lát sau, đại thủ lĩnh đã lập tức trở mặt, lạnh lùng vô tình hét lên: “Lập tức bắt hết tất cả lại cho ta!”

Quách Cao Minh không nằm chắc được mục đích của đối phương là gì.

Kiều Bích Ngọc đang ở trong tay đối phương, Quách Cao Minh chỉ có thể phối hợp để bọn chúng bắt giam mình lại.

Mà điều duy nhất có thể khẳng định được chính là, người cha này của Rafael, tên thủ lĩnh của hòn đảo này, cũng chính là lão già đáng chết này từ đầu đến cuối đều là một tên điên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.