Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 663



Chương 663: Một đêm không yên

Sau khi vượt qua bên kia đâm lầy, không khí khu vực này càng trở nên trầm mặc và âm u, áp suất không khí thấp khiến ngực người ta ngột ngạt, mọi người luôn cảm thấy thở không thông, sương mù dày đặc và ẩm ướt.

“Đốt lửa đi” – Ngay cả con cá chép ở khu vực bí ẩn này cũng có nanh sói, nặng hơn 100 kg, không ai có thể tưởng tượng được loại nguy hiểm nào đang rình rập xung quanh chúng. Mặt trời đã lặn và chỉ có thể tính toán từng bước.

“Hãy cố gắng đốt càng nhiều lửa càng tốt, nhặt nhiều que củi hơn”

Trong bóng tối, ngọn lửa mở là vũ khí chiến đấu tốt nhất của họ.

Quách Cao Minh lên tiếng, mấy người Ngụy Bắc Cua Biển vội vàng đi làm.

“Không sao chứ?”

Nhóm 17 người trong số họ đã đốt 3 ngọn lửa, ngọn lửa tương đối lớn, ngọn lửa bốc cao, thể hiện sự mệt mỏi và lo lắng trên mỗi người Ngụy Bắc bình thường điềm đạm nhất, nhưng hôm nay gặp cá chép, anh ta rất bực mình, ngồi xếp băng trên nền đất sét đen bẩn thỉu, trên tay lấy ra một cái bình bằng kim loại cỡ lòng bàn tay.

Anh ta không trả lời, thất thần nhấp một ngụm rượu mạnh. Anh ta nhớ người anh em cả người máu me bị cá chép cần vào đùi, cá chép ở đây không chỉ to lớn mà còn hung dữ, căn đứt một miếng thịt to vết thương hằn sâu và lộ rõ.

“Không biết cá này có độc không..” – Lửa giận bừng bừng nhìn người bị thương cau mày.

Ngụy Bắc uống thêm một vốc rượu mạnh, rồi khạc hết ra chân người bị thương, người bị thương hét lên đau đớn, bị kích thích bởi cồn.

Do đại dịch vẫn còn nên thuốc men của họ đã bị bỏ lại từ lâu.

Kiều Bích Ngọc lặng lẽ nhìn mọi người xử lý vết thương, trong lòng có chút sợ hãi không nói nên lời, một con cá chép thôi đã đáng sợ như thế, thứ thật sự chờ đợi bọn họ sẽ là gì?

“Không có trúng độc, vết thương xung quanh vẫn chưa đổi màu” – Lục Khánh Nam nói một tiếng an ủi.

Người đàn ông bị thương khó khăn nhướng mi, miễn cưỡng cười nói: “Thật sự vẫn còn may”

Họ đều là những người đàn ông sắt đá, trong tình huống này, họ chỉ biết cười khổ.

Mọi người cũng không để phiền muộn làm mất thời gian, nhanh tay bắc nồi bắt tay vào nấu ăn, chỉ sau khi ăn xong bồi bổ thể lực mới có thể tràn đầy năng lượng, thay phiên nhau canh đêm.

Nếu không phải vì sợ nhiễm độc bọn họ rất muốn ném cá vào nồi nấu canh.

“Tôi nghĩ dùng vũ khí thô sơ ở nơi hoang dã này, có thể hiệu quả hơn súng” – Cua Biển vừa nói vừa mài một thanh gỗ lớn, mài một đầu sắt nhọn.

Để giết cá, họ đã bản hơn trăm viên đạn, ngoài sự sợ hãi và căng thẳng vào thời điểm đó nhưng không mang lại hiệu quả cao.

Những người khác cũng đang tìm kiếm một số gỗ tương đối lớn, đá sắc nhọn và các công cụ thô sơ khác gần đó.

Ngụy Bắc lục lọi trong đống vũ khí một hồi đi về phía Kiều Bích Ngọc: “Súng phun lửa này, cô giữ đi nhưng đừng dùng bừa bãi, thứ này là thứ tốt ở đây” –

Động Người đàn ông bị thương vì đau mà ngẩng đầu lên nhìn cô cười khổ: “Cám ơn cô đã an ủi”

“Không có chỉ”

Kiều Bích Ngọc không giỏi chăm sóc người khác cho lắm, cảm thấy trò chuyện với anh ta có thể giảm bớt cơn đau cho đối phương, cô nói: “Tôi biết có một loại thảo dược có tác dụng chống viêm rất mạnh. Anh có muốn tôi lấy một ít và bôi lên vết thương của anh không?”

“Nó sẽ rất đau đúng không?”

“Đau như cắt thịt, đau đến mức tưởng cái chân này không phải của anh”

Sau đó, không đợi bên kia trả lời, cô ngạc nhiên nói tiếp: “Nhưng nếu bị liệt thì tốt rồi, tôi đi lấy” – Nói xong, Kiều Bích Ngọc đứng dậy, cầm lấy một cây đuốc đang cháy.

Lục Khánh Nam một bên chợp mắt, đột nhiên cảm giác được người chung quanh đứng dậy, lập tức mở mắt ra: “Làm sao vậy? Cô đi nơi nào?”

Lúc này, tất cả đều nghe thấy tiếng xôn xao từ xung quanh Máy bay trực thăng? Không giống Tiếng vo ve này nghe quen quen, nhưng bọn họ không thể nhớ ra là gì “Kiều Bích Ngọc, cẩn thận!” – Ở bên kia, Quách Cao Minh dường như đã phát hiện ra điều gì đó, anh hét lên.

kiều Bích Ngọc vốn dĩ đang tập trung tìm thảo mộc trong đống cỏ khô, nhưng cô cũng nghe thấy tiếng xôn xao tiến đến bên cạnh, theo bản năng cảnh giác, ngẩng đầu lên thì một bóng đen bay thẳng về phía cô.

Điều này khiến cô sợ hãi mở to mắt, giọng nói của quách Cao Minh khiến cô định thần lại, hoảng sợ giơ cao ngọn đuốc xua đuổi sinh vật đang lao tới.

“Cái gì vậy?”

Lục Khánh Nam ở gần cô nhất, chạy nhanh tới, đêm nay còn không có lấy một vì sao, ngọn đuốc cô giơ cao vừa rồi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, giống như một sinh vật bay khổng lồ.

Trước khi Kiều Bích Ngọc bình tĩnh lại, “Cẩn thận, mọi người, hãy cẩn thận!”, bên phía Quách Cao Minh có bốn năm sinh vật bay như: vậy hung hăng tấn công người của họ.

Mọi người lập tức chống trả, lấy đá và gậy gỗ xung quanh đập lên trời, hiện trường có chút hỗn loạn.

Một sinh vật bay màu đen bị đập chết và rơi xuống, sau đó có một mùi hôi thối của máu xộc lên Mọi người khi nhìn thấy cái mỏ dài hút máu của thứ này đều không khỏi đứng thẳng lên, mẹ ơi, lần đầu tiên họ nhìn thấy một con muỗi to như vậy!

Tiếng vo ve là tiếng vỗ cánh của những con muỗi này.

Có lẽ bị hấp dẫn bởi mùi máu tanh của những người bị thương, một con muỗi khổng lồ bay thẳng vào người bị thương, Kiều Bích Ngọc cầm lấy một cái chảo sắt lớn và tát con muỗi khổng lồ đó.

Điều đáng mừng duy nhất là lũ muỗi này không có tính sát thương thực sự nhưng nếu một lát bọn họ gặp phải chó rừng, hổ và báo thì khó có thể nói trước được.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.