Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 597



Chương: 597 Kéo ra ngoài họp chợ bán

Kiều Bích Ngọc nghĩ rằng cô sẽ lo lắng sợ hãi và không thể ngủ được cả đêm Kết quả là ngay đêm đầu tiên đến hòn đảo bí ẩn này, cô đã ngủ quên một cách bất ngờ.

Cô và những con thú khác bị nhốt trong hang, Bầu trời bên ngoài tối om và u ám, cánh cửa gỗ rách nát ở cửa hang được tên hoang dã gia cố, với sức của cô không thế đấy ra được, kỳ thực cái hang này không có khóa. Hòn đảo xa lạ này, màn đêm buông xuống, cô cũng không dám tùy ý ra ngoài và chạy trốn.

Sau khi ăn xong bữa tối chuột, Kiều Bích Ngọc ngồi trên cỏ khô, tựa lưng vào bức tường bùn đất thô ráp, rất chán nản và nghĩ ngợi lung tung, Những con thú khác trong cùng hang có vẻ rất thích cô, thỉnh thoảng, con bò con lại đến liếm da cánh tay cô, và con nai sừng tấm lớn bị thương đã mạnh dạn đi đến bên cô và ăn cỏ khô dưới mông cô.

Cáo trắng với bộ lông phong phú cư nhiên lại ngồi xổm bên cạnh cô, co lại thành một quả bóng, dựa vào cô an tâm mà ngủ.

Kiều Bích Ngọc nhìn bạn đồng hành của mình với tâm trạng phức tạp, vì bọn chúng không hề hung hãn, cô thả lỏng dây trói buộc chặt và dựa vào bức tường bùn đất sức tàn lực kiệt, cô mệt nhoài, nhằm mắt lại và ngủ thiếp đi trong vô thức.

Ngày hôm sau mặt trời vừa lên, ánh mặt trời chói lọi ánh sáng rực rỡ.

Vì cái hang này nằm trên sườn núi quay mặt về hướng đông, mặt trời vừa mọc tia sáng tràn vào hang, Kiều Bích Ngọc liền thức dậy.

Sau một đêm nghỉ ngơi, hiện tại trạng thái tinh thần của cô đã khá hơn rất nhiều, chân trái té bị thương, gãy xương vẫn còn đau nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng của cô.

Tên hoang dã cũng đã thức dậy từ rất sớm, thân hình to lớn cùng bước chân nặng nề, rõ ràng hẳn đang đi tới đây.

Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức cảnh giác, nhìn về hướng cửa hang: Mà những con thú xung quanh cô đều trong dáng vẻ ung dung, những con thú không có suy nghĩ và lo lắng nhiều đối với sự sống và cái chết.

Kiều Bích Ngọc đặt chúng lại với nhau và không khỏi cảm thấy có một nụ cười gượng gạo.

Đôi tay của tên hoang dã rất mạnh mẽ, hẳn dễ dàng nhấc cánh cửa gỗ gia cố ở cửa hang lên và đặt nó sang một bên, sau đó hẳn cúi đầu chui vào, bàn tay thô chắc đang cầm một sợi dây gai rất dài.

Tên hoang dã đã trói những con vật này rất khéo léo. Đầu tiên, sợi dây gai được quấn quanh cổ con nai sừng tấm vài vòng, thắt một nút, sau đó buộc cổ hai con bò con, trói con cáo trắng vài vòng. Buộc trực tiếp vào lưng của một trong những con bò.

Cuối sợi dây, trói chặt, chắc chắn thắt lưng của Kiều Bích Ngọc.

Cứ như vậy, Kiều Bích Ngọc và một vài con thú bị dây thừng buộc vào nhau và bị kẻ hoang dã kéo xuống sườn đồi.

Kiều Bích Ngọc không cách nào miêu tả được cảm xúc của mình, loại cảm giác này giống như ộ ¡ chế độ nô lệ, từng nô lệ bị trói lại với nhau và bị chủ nô dắt ra ngoài bán Và tình hình của cô ấy bây giờ còn tồi tệ hơn, cô bị đối xử trực tiếp như một con thú Kiều Bích Ngọc đi ở cuối hàng, lợi dụng khi tên hoang dã phía trước không chú ý, cô cố gắng tháo nút dây gai buộc quanh eo của mình.

Nhưng sợi dây gai này quá dày, có thể là do tên hoang dã đã tự đan thành từ những rễ cây rủ xuống trên những cây cổ thụ trong rừng, tên hoang dã buộc quá chặt và sức cô không đủ.

‘Vừa bước xuống bình nguyên từ trên sườn núi, tên hoang dã quay đầu lại, ngực hắn để trần, bắp thịt trên người xoắn vào nhau rắn chắc và dữ tợn, giống như người nguyên thủy, chỉ có bộ lông thú rừng quấn quanh eo, mặt đầy râu, lộ ra hai con ngươi đen thui sắc bén nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc sững người một lúc, ngay lập tức ngượng ngập rút tay về, không dám lại kéo sợi dây gai quanh eo mình.

Tên hoang dã dường như cũng biết ý đồ của cô, nhưng khi nhìn kỹ thân hình gầy gò ốm yếu của Kiều Bích Ngọc, dường như cũng không hề lo lắng rằng cô sẽ chạy mất mà tiếp tục lên đường.

Lần quay lại này của tên hoang dã, dưới tia nắng ban mai, Kiều Bích Ngọc thấy rõ một chiếc ấm được buộc quanh thắt lưng của tên dã man, đó là loại ấm quân dụng bằng kim loại màu xanh đậm.

Kiều Bích Ngọc lại kinh ngạc: “… Cái ấm kim loại hiện đại của tên hoang dã đến từ đâu vậy?”

Chiếc ấm trên thắt lưng của tên hoang dã rõ ràng là một sản phẩm hiện đại, cộng thêm chiếc bật lửa mà cô nhìn thấy đêm qua… Kiều Bích Ngọc bối rối suy đoán, lẽ nào hòn đảo này buôn bán qua lại với bên ngoài?

Nói vậy, có phải cô còn có cơ hội gặp được “người hiện đại, sau đó sẽ có cơ hội trở về xã hội văn minh hiện đại!

Mặc dù không biết kẻ hoang dã dẫn cô và các con thú đi tới đâu vào sáng sớm, nhưng phỏng đoán, chắc là tên hoang dã đưa cô và các con thú đến một nơi có thể ‘mua bán, tương tự như họp chợ ngày xưa, trao đổi mọi thứ linh tinh.

Nghĩ như vậy, não của Kiều Bích Ngọc liền sôi sùng sục.

Nói cách khác, cô rất có thể gặp “người hiện đại trên chợ, thế là cô sẽ được cứu Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy sảng khoái tinh thần, ngay cả vết gấy ở chân trái cũng không cảm thấy đau đớn nữa, và cô tăng tốc độ.

Đi nửa ngày đường, mặt trời dần dần đã lên đỉnh đầu gay gắt, chói chang.

Kiều Bích Ngọc cảm giác như mình sắp bị nắng thiêu đốt, não bộ bắt đầu sưng lên và nặng nề, cô rất muốn uống nước, cô cảm thấy mình sắp bị say nắng.

Nhưng tên hoang dã phía trước vẫn tràn đầy tinh thần và thể lực, nằm dây dắt cô và đám thú vật, không ngừng sải bước tiến lên, thỉnh thoảng lại cầm ấm lên uống một hớp.

Mà Kiều Bích Ngọc thực sự không thể sánh được với sức mạnh thể chất của tên hoang dã, thậm chí là đám thú vật, cô bước đi chậm chạp, kết quả là cô không còn sức đi tiếp, gần như bị sức mạnh phía trước kéo về phía trước.

Ngay khi Kiều Bích Ngọc cảm thấy mình sắp ngất đi, đội phía trước đột nhiên dừng lại, do quán tính, cơ thể cô lao về phía trước và tông vào con bò con trước mặt.

Còn tưởng rằng tên hoang dã sẽ dừng lại và nghỉ ngơi, hóa ra không phải, Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn và đầu óc nhất thời trở nên tỉnh táo ít nhiều.

Lại có thể gặp phải tên hoang dã khác.

Họ đi trên con đường bình nguyên, khu vực này chỉ toàn đất đá nhấp nhô không bằng phẳng, không có nhiều thực vật, chỉ thỉnh thoảng có một vài loài cỏ dại mọc ở các kẽ đá. Lúc đi đường, con nai sừng tấm và con bò con sẽ cúi đầu gặm cỏ.

Tầm nhìn xung quanh khoáng đạt, trên bình nguyên rộng lớn này, ngoại trừ đất bùn đen, còn có đá rải rác xen vào nhau, mênh mông bát ngát.

Nếu không có mặt trời, thậm chí rất khó để phân biệt phương hướng Mà ở một nơi như này, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy hai tên hoang dã đến gần họ, một tên là giống cái và một tên là giống đực.

Gã đàn ông hoang dã rất cao có thể đến ba mét, nhưng nhìn không đủ vạm vỡ, râu quai nón đầy đặn, nhưng đôi mắt lại đục ngầu như có bệnh.

Mặt khác, nữ nhân hoang dã da dẻ khắp.

người ngăm đen bóng loáng vì phơi nắng, rất khỏe mạnh, bắp tay và bắp đùi phát triển vạm vỡ, cũng chỉ có một mảnh lông thú rừng quấn quanh hông bao phủ. Lông mày rậm, mắt to, trán rất cao, xương gò má nhô ra, trên mặt không có lông mao, chỉ cần nhìn thoáng qua là Kiều Bích Ngọc đã có thể nhận ra cô ta là giới nữ. Đó là do đặc điểm giới tính thứ cấp của cô ta, bộ ngực cô ta phát triển khủng giống như sóng gió cuộn trào mãnh liệt.

Tên hoang dã tứ chử đang dắt Kiều Bích Ngọc có vẻ như không phản ứng với đồng loại của mình. Nữ nhân hoang dã mạnh mẽ hét lên với hẳn, và tên hoang dã tứ chử’ mới dừng lại và huyên thuyên giao tiếp với bọn họ.

Kiều Bích Ngọc rất tò mò, nhưng không thể không cảnh giác nhìn những tên hoang dã này trò chuyện.

Sau một lúc, ba tên hoang dã thân hình vô cùng to lớn này quay đầu lại, cùng lúc nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, Kiều Bích Ngọc bị nhìn như vậy, tức khắc sợ hồn bay phách lạc.

Một tên hoang dã đã khiến cô sợ hãi không nhẹ, ba tên hoang dã như vậy da và thịt mềm của cô không đủ để chúng ă May là bọn họ không tiến về phía cô, tiếp theo đó, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy rõ ràng tên hoang dã cao ba mét như có bệnh lôi ra một cục vàng nhỏ từ một chiếc túi da thú thô ráp ở thắt lưng.

‘Vàng, không sai, chính là vàng!

Kiều Bích Ngọc quả thật không dám tin rằng đám người hoang dã chưa tiến hóa này thực sự biết sử dụng vàng làm phương tiện mua bán. Như.

vậy, trên hòn đảo này, vàng và bạo chắc là tiền tệ lưu thông chủ yếu.

Tất cả những thứ này đều tiến bộ hơn nhiều so với tưởng tượng của Kiều Bích Ngọc, như thể có người hiện đại nào đó đã dạy cho những tên hoang dã Ba tên hoang dã vẫn đang huyên thuyên nói chuyện, như thể họ đang tranh chấp. Bọn họ vốn có dáng vẻ hung dữ, khi nói chuyện hung hăng thì tướng mạo hung ác đáng sợ.

Nữ nhân hoang dã chạy về phía Kiều Bích Ngọc khiến cô sợ choáng váng. Chưa kịp có phản ứng gì, nữ nhân hoang dã đã nhấc cánh tay gầy guộc của Kiều Bích Ngọc lên vẻ chê bai, sau đó tranh cãi gay gắt gì đó với ‘tứ chủ’ của cô ta giống như đang cò kè mặc cả.

Nữ nhân hoang dã vạm vỡ này đứng cạnh Kiều Bích Ngọc quả thực là một trời một vực.

Nước da của Kiều Bích Ngọc rất trắng, được nuôi nấng rất dịu dàng và chiều chuộng. Chiều cao gần một mét bảy đối với một cô gái không phải là quá thấp, nhưng nữ nhân hoang dã bên cạnh cô.

cao ít nhất hai mét ba, với trọng lượng hơn 125 kg, cánh tay của cô ta còn to hơn vòng eo của Kiều Bích Ngọc…

Chẳng bao lâu sau, Kiều Bích Ngọc hiểu ra rằng những tên hoang đã này đang chê cô vì xấu xí Đây là kiểu thẩm mỹ chó má gì.

Lần mua bán này thất bại và Kiều Bích Ngọc bị chê không bán đi được.

Tên hoang dã *ứ chử’ dắt Kiều Bích Ngọc và đám thú vật tiếp tục lên đường.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.