Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 570



Chương 570: Trong lòng vẫn còn chuyện chưa nghĩ ra

Kiều Bích Ngọc vô cùng khẩn trương mở cửa phòng ngủ chính ra.

Đèn bên trong phòng vẫn đang mở, nhưng không có người nào khác cả.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng với một người đàn ông ngủ chung một giường, bọn họ còn sinh ra được hai đứa nhỏ, hai người các cô chắc chắn đã có một mối quan hệ rất thân mật, chỉ là hiện tại cô đã quên mất rồi mà thôi “… Thật sự là đáng ghét mà, vì sao lại không cho tôi ngủ ở phòng khách trước chứ”

Kiều Bích Ngọc rầu rĩ không vui, đồng thời trong lòng cũng đang một mực lo lắng đề phòng.

Cảm giác bản thân vừa mới tỉnh lại liên phát hiện bản thân cái gì cũng không nhớ rõ nữa, đồng thời lại biết bản thân đã gả cho một người vô cùng bá đạo, một người đàn ông không nói đạo lý.

Loại tâm tình này rất kỳ quái.

Cô ngồi ở bên giường, miên man suy nghĩ.

Đồng hồ trên tường đã chỉ bây giờ là tám giờ bốn mươi lăm phút tối, vậy mà cái tên Quách Cao.

Minh vần còn chưa trở về, anh bình thường chắc hẳn là cũng bề bộn rất nhiều công việc Không biết trước kia cô và anh sống chung với nhau như thế nào.

Quách Cao Minh ở bên ngoài có người phụ nữ khác hay không, thí dụ như mấy người như thư.

ký của anh chẳng hạn Kiều Bích Ngọc suy nghĩ rất nhiều, mãi cho đến khi cửa phòng bị ai đó gõ cửa, cô bị tiếng gõ cửa làm cho có chút giật mình kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa Dì Phương đẩy cửa đi vào, hai tay bưng một khay đồ ăn, bày ra một chiếc bát sứ cách thủy vô cùng tỉnh xảo: “Cô chủ, cô uống chút nước canh đi Hôm nay năm giờ đã ăn cơm tối rồi, phòng bếp phỏng chừng cô hẳn là đã thấy đói bụng, nên đã canh thời gian để chuẩn bị trước bữa ăn khuya.

“… Canh chim bồ câu, nghe nói nó có tác dụng có thể giúp miệng vết thương khép lại, phòng bếp biết cô chán ghét mấy món đồ ăn đầy đầu mỡ, cho nên đã xử lý một chút rồi, nhân lúc canh còn nóng thì uống một chút đi”

Dì Phương vô cùng cẩn thận, đem khay đồ ăn đặt ở trên chiếc bàn tròn nhỏ, sau đó kéo ra một cái ghế, đặt bát canh ra, sau đó đỡ cô qua đó uống canh Thuận tiện còn nói với cô: “Bà Cung đã nghỉ ngơi rồi, có thể gần nhất quá mệt mỏi, nên sau khi tắm rửa xong, tôi đã bảo mấy người giúp việc trong nhà xoa bóp cho bà ấy một chút, bà ấy rất nhanh liền ngủ thiếp đi”

Nhà họ Quách từ trước đến nay đều đối đãi với khách khứa vô cùng tốt, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía Dì Phương vài lần, đi từ giường tới chiếc ghế trong phòng khách của phòng ngủ ngồi xuống, chậm rãi cầm chiếc bát gốm sứ tỉnh xảo húp một muỗng nhỏ, uống từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ một. Canh bồ câu này rất được, hương vị không tồi.

“Mọi người đối với tôi thật tốt” Cô bỗng nhiên nói một câu.

Tuy rằng cô đối với người trong nhà họ Quách không có ấn tượng gì lắm, nhưng qua quá trình tiếp xúc, quả thật, bọn họ đều chăm sóc cô rất cẩn thận, chăm sóc cô giống như chăm sóc người trong nhà, đối với người nhà của cô cũng vô cùng tốt.

Dì Phương đứng ở một bên, khuôn mặt cười cười, thấy cô đã uống được non nửa bát canh, sau đó lại lập tức giúp cô múc thêm nửa bát nữa.

“.. Chuyện này không giống với những gì mà tôi nghĩ lúc trước:’ Kiều Bích Ngọc vui vẻ cùng Dì Phương nói chuyện phiếm.

… Khi đó tôi đang phải chuẩn bị để thi vào trường cao đẳng, chọn được một chuyên ngành, cố gắng kiếm tiền, cho dì của tôi chữa bệnh, tích kiệm tiền mua nhà, sau đó sẽ tìm một người đàn ông thích hợp để kết hôn.”

Kiều Bích Ngọc khoa chân múa tay một chút, đây là một căn phòng ngủ rất rộng lớn xa hoa “Nơi này không giống như trong tưởng tượng của tôi chút nào: ” cô có chút không được tự nhiên: “Tôi không muốn gả cho một người có nhiều tiền như vậy”

Ông ngoại của Kiều Bích Ngọc vốn là một tướng quân, ngày xưa cũng là một người đức cao vọng trọng, huyết mạch con cháu rất đông, nhà họ Kiều khi đó cũng coi như là một gia đình giàu có trong địa phương, Kiều Bích Ngọc từ khi ra đời tới nay sẽ không nếm qua cái gì gọi là khổ, cũng được coi như là một cô chủ đầy quyền quý.

Chỉ là, giống như nhà họ Quách như, thì cô quả thật là không tưởng tượng tới.

Tại các gia tộc lớn thường có rất nhiều quy củ, cô cũng không thích một cuộc sống bị trói buộc.

Dì Phương thấy cô đang mở rộng cánh của lòng để tâm sự, cũng rất ít khi nói đùa: “… Khó trách khi cô vừa mới tiến vào nhà họ Quách của chúng tôi, luôn cảm thất rất cảnh giác, ông cụ Quách còn âm thầm nói, dáng vẻ của cô giống như đang chuẩn bị để có thể chạy bất cứ lúc nào vậy, còn nói với cậu chủ Cao Minh phải trông chừng người vợ này của mình cho tốt nữa”

Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên, Dì Phương thì lại tươi cười thoải mái.

‘Vẫn luôn cảm thấy lúc trước kết hôn là một chuyện rất kỳ quái, làm sao lại có một cô dâu lúc nào cũng trong tâm thế có thể chạy đi mất được chứ.

Cô tò mò hỏi: “Bình thường ở nhà thì tôi hay làm những việc gì?”

“Có phải là phải cùng với mấy người nhà giàu khác đi dạo phố, mua túi xách, rồi uống trà?”

Dì Phương thấy cô đã uống hết già nửa bát canh, cũng không để cho nhanh chóng thu dọn lại đi.

“Không cần đâu”Ông cụ Quách không yêu cầm cô phải xã giao với mấy vị phu nhân giới nhà giàu”

“Vậy thì cả ngày tôi đều sẽ ở nhà, vậy chẳng phải là, làm sâu gạo rồi sao?”

Dì Phương cũng không dám nói thẳng ra, chuyện Quách Cao Minh thấy không vui khi cô tự ý ra ngoài đi làm.

“Cô chủ, trên người cô còn có vết thương nên không thể tắm rửa, hôm nay lúc ở bệnh viện giặt đã dùng khăn sạch rửa vết thương và lau qua người, ngày mai tôi sẽ bảo Trần Thanh qua giúp cô tắm rửa, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Dì Phương bưng đồ ăn đi ra ngoài, quay đầu lại, cười với cô, cũng thuận tiện nhắc nhở cô: “Lúc tôi đi lên lâu cũng đã thấy cậu chủ thấy Cao Minh trở về rồi, anh ấy hiện tại đang ở thư phòng, cô vừa mới uống canh xong, nếu thấy không ngủ được thì có thể qua đó tìm anh ấy”

Kiều Bích Ngọc vừa nghe thấy tin nói anh đã trở về, biểu tình trên khuôn mặt liền trở nên võ cùng phức tạp, cô đây không dám đi tìm anh Dì Phương nhìn thấu tâm tư của cô, cười: “Đêm nay cũng có thể ở phòng ngủ chờ anh ấy”

Đoán rằng có lẽ do cô đã mất đi chút trí nhớ, nên bây giờ mới cảm thấy thẹn thùng, “Ai nói muốn chờ anh ấy chứ.”

Kiều Bích Ngọc trả lời lại một tiếng, hai má liền ửng đỏ.

Dì Phương thấy vậy nở một nụ cười ra tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Sau khi dì Phương đi ra ngoài, Kiều Bích Ngọc nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.

“Kiều Bích Ngọc”

Thanh âm của đối phương vô cùng kích động: “Kiều Bích Ngọc a, mình nghe nói cậu bị Thanh Châu đâm bị thương, cậu hiện tại thế nào rồi, bác sĩ nói như thế nào, miệng vết thương bây giờ có còn chảy máu nữa không?”

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc nắm chặt di động tay, cô có thể cảm thấy được cái thanh âm này có chút quen thuộc, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra được đây là ai Một lúc sau: “Kiều Bích Ngọc, cậu thật sự đã quên mất mình rồi sao” Giọng nói của Châu Mỹ Duy tràn đầy lo lắng.

Kiều Bích Ngọc phục hồi tinh thần lại: “… cậu là bạn cùng ký túc xá thời trung học của mình, là người rất sợ chết đó có đúng không”

Châu Mỹ Duy cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Phải” cư nhiên ấn tượng của cô ấy đối với cô lại dừng lại ở cái tính cách rất sợ chết của cô.

“Mỹ Duy à, hiện tại cậu đang ở đâu? Sao cậy lại biết mình bị thương vậy?”

“Minh vẫn còn đang ở nước Pháp, là Bùi Hưng Nam đã gửi thư báo tin cho mình, sau khi mình xem xong thì lập tức gọi điện thoại cho cật “Bùi Hưng Nam? Cái người đàn ông nhã nhặn đeo kính sao.” Kiều Bích Ngọc nhớ lại lần gặp mặt gần đây nhất của bọn họ: “Cậu rất thân với cái người tên Bùi Hưng Nam kia sao?”

Châu Mỹ Duy cảm thấy rất xấu hổ: “Là rất thân thiết” Chồng cũ, đương nhiên là rất quen thuộc rồi Thấy Kiều Bích Ngọc không còn nhớ quá nhiều về mình, Châu Mỹ Duy cũng không nói thêm nhiều chuyện về bản thân, mở miệng liền dặn dò cô: “Tình trạng sức khỏe của cậu gần đây thế nào rồi, nghe nói nơi đã xuất viện quay về nhà họ Quách, Quách Thanh Châu đâu, Quách Thanh Châu làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhà họ Quách có còn bao che cho cô ta nữa không.”

Châu Mỹ Duy quả thực đã kích động quá mức, tiếp tục nói: “Lần này Quách Thanh Châu thật sự là đã dấu diếm quá kỹ rồi, cô ta sống trong nhà họ Quách nhiều năm vậy năm, vậy mà Quách Cao Minh lại không hề hay biết cô ta có bệnh thần kinh phân liệt”

“…Cho dù Quách Cao Minh từ trước đến nay không để ý tới chuyện của mấy người phụ nữ trong nhà đi chăng nữa, nhưng ông cụ Quách cũng không hề phát hiện ra gì sao”

“Tuy rằng mình vắn luôn chán ghét cái cô Quách Linh ngang ngược độc đoán kia, nhưng khi nghe thấy tin bà ta bị Quách Thanh Châu dụ tới bệnh viện sau đó đẩy ngã khiến bà ta trở thành người thực vật, thật là tàn nhẫn mà, cô ta lại còn lấy mảnh gương nhỏ đâm cậu bị thương nữa…”

Còn có chuyện lần trước cô bị sinh non cung là vì Quách Thanh Châu!

Châu Mỹ Duy càng nói càng kích động, nghĩ đến đứa nhỏ đã qua đời kia, trong lòng liền xuất hiện cảm giác không buông xuống được.

Kiều Bích Ngọc vô cùng giật mình, cô không nghĩ tới cô em gái kai của chồng mình lại hung ác như vậy, hơn nữa mọi người trong nhà họ Quách vẫn chưa nói rõ cho cô nguyên nhân của sự việc lần này.

Châu Mỹ Duy nói thẳng với cô như thế này, Kiều Bích Ngọc càng có khuynh hướng tin tưởng cô ấy hơn.

“… Hai đứa con song sinh của mình mất tích rồi” Kiều Bích Ngọc nói một câu qua điện thoại di động “Khẳng định là do Quách Thanh Châu làm!”

“Mình nghe nói, chuyện hai đứa trẻ mất tích không liên quan đến Quách Thanh Châu, hình như hai đứa trẻ bị một con mèo đen đưa đi…”

“Mọi người trong nhà họ Quách đến tận bây giờ vẫn còn bao che cho cô ta, mèo đen cái khỉ gì, bọn họ nói bậy, Quách Thanh Châu rốt cuộc đã hại biết bao nhiêu người, cô ta còn trồng ở bệnh viện trước của cô ta một chậu hồng tây tạng nữa!”

Sau khi cuộc trò chuyện giữa Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy kết thúc, tâm tình tình của cô vẫn thấy có chút bất an.

Cô không biết nên tin tưởng ai.

Cửa phòng bị đẩy ra, một dáng người cao lớn bên ngoài cửa đi đến: “…Suy nghĩ cái gì vậy?”

Giọng nói trầm thấp ổn định.

Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ánh mắt của Quách Cao Minh rồi khẽ nhíu mày.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.