Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 557



Chương 557: Bảo mẫu hắc miêu

 

Rạng sáng 2 giờ 23 phút

Lucy vội vã lái xe tới nhà họ Quách, từ phía xa xa cô ấy đã thấy ánh đèn rực rỡ ở khu kiến trúc lưng chừng núi dưới ánh mặt trời mọc, ở trong đêm khuya âm u hiện ra một ít dáng vẻ quỷ dị đến đáng sợ.

Bởi vì buổi tối đột nhiên nhận được tin tức khi Quách Cao Minh dẫn đám người trong câu lạc bộ lái máy bay tư nhân bay tới một đảo nhỏ trên Đại Tây Dương thì đột nhiên mất liên lạc.

Cho dù cô ấy đang ở trong nước, chuyện Quách Cao Minh mất liên lạc là việc quan trọng hàng đầu, cô cùng mọi người trong câu lạc bộ cùng nhau gấp rút tìm mọi cách để có thể thu được tín hiệu của Quách Cao Minh một lần nữa suốt đêm.

Không ngờ rằng lần này phải vội trước vội sau, chuyện ở tiền tuyến chưa giải quyết được thì hậu phương đã xảy ra chuyện, chuyện này cũng là chuyện cực lớn. Khi Lucy vừa tới biệt thự uyến như của nhà họ Quách thì chỉ hỏi một câu đơn giản đã xảy ra chuyện gì, sau khi hỏi xong thì sắc mặt cô ấy rất đặc sắc, không đầu không đuôi lâm bầm nói một câu.

“Lão yêu bà kia ngã thành người thực vật rồi sao?”

Kiều Bích Ngọc đã quen với bản tính của cô ta, nhưng ở ngay trước mặt ông cụ Quách thì làm thế này rất không lễ phép, lão yêu bà trong miệng Lucy kia rất hiển nhiên là đang nói đến cô ba nhà họ Quách.

Bây giờ cô ba nhà họ Quách cũng đã gặp chuyện không may như vậy rồi mà vẫn còn không chịu tích đức.

Sắc mặt ông cụ Quách và ông quản gia đều rất nghiêm túc đánh giá kĩ cô gái vừa mới được mời tới này, bọn họ không biết vì sao.

Kiều Bích Ngọc một hai phải muốn mời bằng được một cô gái cao gầy tóc ngắn như thế này tới giúp đỡ, nhưng cô ta thật sự rất ‘hoang dã.

“Tìm loại người gì tới giúp thế không biết”

Giang Mỹ Linh rất rõ ràng ông cụ Quách đang không vui nên tức giận liếc nhìn Kiều Bích Ngọc một cái, trong ánh mắt mang theo khiển trách.

Kiều Bích Ngọc cũng không có thời gian đâu mà quan tâm tới mấy quy củ đó: “Không thấy cặp sinh đôi đâu nữa, cô giúp tôi tìm chúng nó trước đi” Về phần chuyện của cô ba nhà họ Quách, cứ coi nhẹ hơn một chút là được rồi.

Nghe thấy tin tức không thấy hai đứa nhỏ nữa, Lucy cũng không dám cà lơ phất phơ, cô 1a trực tiếp hỏi ngược lại: “Là Quách Thanh Châu làm sao?”

“Có thể là như thế, nhưng bây giờ cô ta chỉ biết khóc, hỏi không được thông tin gì cả”

“Không tìm được manh mối gì từ chỗ camera sao?”

“Camera quá nhiều, vẫn còn đang lần lượt kiểm tra, nhưng mấy cái camera trong phòng hai đứa nhỏ đều không còn nữa”

“Người ở đây quá nghiệp dư, để tôi gọi người trong câu lạc bộ tới giúp đỡ điều tra”

Kiều Bích Ngọc và Lucy vừa đi vừa nói chuyện, hai người nhanh chóng đi đến chỗ phòng theo dõi camera, hoàn toàn không thèm để ý tới đám người ông cụ Quách ở đẳng sau lưng nên sắc mặt của bọn họ trở nên rất khó coi, đặc biệt là khi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, dường như là từ thật lâu trước kia hai người đã nhận định Quách Thanh Châu là người có tội.

“Đi theo hai người đó xem”

Ông cụ Quách trầm giọng lên tiếng, người mà Kiều Bích Ngọc tìm tới giúp đỡ làm ông cụ không yên tâm lắm.

Mà Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam thì lại hiếu rất rõ năng lực của Luey, hai người đi theo phía sau đám người ông cụ Quách, Lục Khánh Nam nhỏ giọng nói với ông cụ một câu: “Ông nội, Lucy là người làm việc thay cho cháu, trình độ của cô ta rất cao” Ý chính là bảo ông cụ không cần phải lo lắng.

“Bây giờ Bích Ngọc ngay cả người bên kia của nó mà cũng có thể sai bảo được rồi sao?”

Ông cụ Quách không quay đầu lại, ông cụ cầm gậy, đi từng bước thật trầm ổn vào bên trong nhà.

“Chúng cháu cũng không biết từ bao giờ mà Lucy và Kiều Bích Ngọc qua lại thân thiết với nhau như vậy” Lời của Lục Khánh Nam nói là sự thật, trong lòng thì lại âm thầm phỉ nhổ, hai người phụ nữ này là điển hình cho câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Kiều Bích Ngọc có thể lăn lộn chung với đám cấp dưới của Quách Cao Minh thật sự là không hề đơn giản, những người đó tâm cao khí ngạo, có đôi lúc ngay cả ông cụ Quách mà bọn họ cũng chẳng thèm để vào mắt “Ở đây, đầu óc các người để quên ở nhà rồi sao? Màn ảnh bị xoay chuyển rõ ràng như vậy cũng không nhận ra, nuôi mấy người đúng là uổng cơm”

Vừa bước vào phòng theo dõi thì đã nghe thấy Lucy đang mắng người.

Bởi vì Lucy là người do Kiều Bích Ngọc dẫn vào, vì thế nên tám người đàn ông cao to phụ trách giám sát, điều tra camera bên trong phòng theo dõi dù có bị mắng chửi thậm tệ thế nào thì cũng chỉ có thể nín thở chịu đựng, không dám phản bác lại nửa câu.

Hai đầu lông mày ông cụ Quách nhíu chặt, đây chính là ‘nhân tài mà cháu đích tôn của ông cố ý bồi dưỡng ra.

Trước sau căn phòng của hai đứa nhỏ có tổng cộng bốn camera, khi bọn họ điều tra mấy đoạn video thì không tìm ra bất cứ dấu vết nào đáng ngờ, từ khi đứa nhỏ tự mình chơi đùa trên giường cho tới khi hoàn toàn biết mất khỏi camera nhìn chỉ là đột nhiên biến mất.

*Có phải là có người hack hệ thống camera của chúng ta rồi thay đổi vị trí góc chết của camera không?”

Thật ra thì cũng không thể trách sao thuộc hạ của nhà họ Quách không nhìn ra được, tốc độ di chuyển của bốn chiếc camera này vô cùng từ tốn, từ từ chuyển động từ chỗ khu vực ghi hình đến chỗ góc chết”

Đứa nhỏ không phải trong chớp mắt liên không thấy đâu, mà là bị bế rời đi dọc theo góc chết của camera.

“Loại camera này không thể chuyển hướng được” Vẻ mặt Lucy suy nghĩ sâu xa, nói: “Người sao? Dùng dụng cụ tinh tế và chuẩn xác cỡ nào mới có thể chuyển động giữa mấy cái camera như vậy, trước đó còn không bị camera phát hiện”

Lucy cũng cảm thấy hơi tà môn, tạm thời vẫn nghĩ chưa ra.

Nhưng ít ra cũng có thể giải thích, đứa nhỏ nhất định là bị người có chủ mưu từ trước ôm đi.

Ông cụ Quách đứng ở ngoài cửa chứ không đi vào bên trong, Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam bởi vì tò mò nên cũng đi theo vào phòng theo dõi, tận mắt nhìn thấy, còn chính tai nghe thấy từng câu từng chữ Lucy nói, mấy cái camera trong phòng bọn trẻ chậm rãi di chuyển tránh khỏi mấy góc chết, nếu như không phải là Lucy nhäc đến thì bọn họ căn bản không chú ý tới điều này.

Người phụ nữ Lucy này tới đây chưa được T5 phút mà đã giúp đỡ được một việc lớn như: thế, lúc này trong lòng bọn họ cũng đã hơi yên tâm, nhất định rất nhanh là có thể tìm ra hai đứa nhỏ được.

Ông cụ Quách hình như cũng đã nhìn Lucy bằng một con mắt khác.

Ông cụ dặn dò ông quản gia đang đứng.

bên cạnh một câu, để tất cả mọi người tận lực phối hợp với công việc của Lucy.

20 phút sau, sắc mặt của Lucy đang ngồi bên trong phòng theo dõi càng ngày càng khó coi.

Cô ta cầm điện thoại lên gọi cho mấy người anh em ở câu lạc bộ, trực tiếp thô bạo mở miệng nói: “Anh hỏi tôi góc tường chuồng chó gì đấy, anh nghĩ rằng nhà họ Quách là bùn nhão gì đó không trét nổi tường sao? Con mẹ nó anh muốn nói cho tôi biết, tự bọn họ đi ra ngoài”

“Con trai của lão đại mới có một tuổi, bọn họ có loại tự tin có thể tránh thoát được nhỉ: camera như vậy mà chuồn êm ra ngoài, nếu như không có người cố ý dụ bọn họ ra thì bà đây gọt đầu cho anh làm ghế ngồi đó, phi, đồ não tàn như anh nhất định phải điều tra những camera ở phía ngoài tường vây, nhất định là có người tiếp ứng mang đứa bé đi giúp bọn chúng”

Nghe thấy lời của Lucy, tim của bọn Kiều Bích Ngọc đứng phía sau cũng lập tức treo cao lên.

Mà một phần người ở của nhà họ Quách vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được bất kì manh mối nào.

“Bên đó nói thế nào?”

Kiều Bích Ngọc lo lắng đi tới bên cạnh cô ta hỏi một câu, cô biết Lucy rất có năng lực làm việc, vốn dĩ cũng không muốn làm phiền cô ta nhưng nghe thấy cô ta và người khác nói chuyện điện thoại thì cũng đứng ngồi không yên, “không Giọng điệu của Lucy hơi kỳ lạ, hình như chính bản thân cô ta cũng có chuyện gì đó.

nghĩ mãi không hiểu, đang vắt óc suy nghĩ nên không muốn bị người khác làm phiền.

“Không biết là có ý gì chứ?”

Kiều Bích Ngọc thấy thái độ của cô ta thì tức giận vung tay đánh vào sau ót cô ta một cái.

Lucy đau đớn nhíu mày, sắc mặt cũng đen thui, cô ta ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói: “Dưới loại tình huống nào thì con trai cô sẽ chủ động đi cùng người khác?” đặc biệt là đứa con nhỏ siêu cấp phiền toái của cô, người lạ hơi đụng nhẹ vào thẳng bé một cái thì nó đã khóc như long trời lở đất.

Người nhà họ Quách nuôi dưỡng hai đứa bé song sinh này khó khăn tới mức nào cô ta cũng đã nghe thấy từ lâu “Quách Thanh Châu đã từng ôm cục cưng một lần” Kiều Bích Ngọc nhớ lại gì đó, cô lâm bầm tự nói.

“Không phải, không phải là Quách Thanh Châu ôm hai đứa nhỏ đi, Quách Thanh Châu vẫn luôn hành động đơn độc, hành vi của cô ta cũng tương đối táo bạo, phong cách làm việc lần này không giống thế”

Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc, không ngờ rằng chẳng qua chỉ mới một tiếng đồng hồ mà Lucy đã loại được Quách Thanh Châu ra khỏi danh sách tình nghi.

“Thật sự không phải là Quách Thanh Châu sao?”

“Người bị mắc chứng tâm thần phân liệt giống như Quách Thanh Châu thường thì sẽ rất cố chấp với phong cách hành động của mình”

Ngón tay Lucy di chuyển trên màn hình, chỉ vào như hình ảnh ngắt quãng mà camera ghi lại được: “Ở đây, 6 giờ 30 phút tối, Quách Thanh Châu thật sự có đi ngang qua phòng hai đứa nhỏ, nhưng từ biểu tình của cô ta thì có thể thấy được, lúc này ngoại trừ hai đứa nhỏ và người làm bình thường phụ trách chăm sóc hai đứa ra thì chắc chắn còn một thứ gì đó nữa làm cô ta cảm thấy rất kinh ngạc”

Cho dù là việc mất tích của hai đứa nhỏ không phải do Quách Thanh Châu làm, nhưng chắc chẳn là cô ta cũng biết một vài chuyện nào đó.

“Đi dẫn mấy cô người làm đó tới đây, hỏi cho rõ ràng khi đó bọn họ có phát hiện ra điều gì không bình thường không?”

Lucy chỉ tay lên màn hình, ngẩng đầu căn dặn mấy người đứng phía sau Người nhà họ Quách làm việc cũng rất lưu loát, rất nhanh đã quay lại nói: “Vào lúc 6 giờ thật sự không có điều gì khác thường, chúng tôi vừa cho hai cậu chủ nhỏ uống sữa xong, đứa nhỏ không thích để chúng tôi ôm nên bình thường bọn chúng tự mình chơi một lát thì sẽ đi ngủ.

Luey rất không thích câu trả lời này, cô ta cảm thấy khẳng định là có gì đó khác thường, chỉ là những người này không mang não đi làm nên mới không chú ý tới.

Dựa vào những góc độ và hình ảnh đứt đoạn của camera, lúc đó khi tâm mắt của Quách Thanh Châu nhìn về phía trong phòng.

cô hai đứa nhỏ thì trên mặt mới lộ ra biểu tình ngoài ý muốn và kinh ngạc, Lucy trực tiếp chỉ tay vẽ một vòng lớn lên màn hình, nói: “Ở đây, khi đó đặt những thứ gì? Nói hết những cái mà mấy người biết ra”

“Đồ chơi thú một sừng mà ông chủ mua, xếp gỗ cao cấp, bảng vẽ, còn có một con lật đật lớn mà mợ chủ mua nữa” Cũng chính là nói, ở góc đó chủ yếu là để đồ chơi của hai đứa nhỏ.

Lucy có hơi phiền muộn nói: “Không đúng, không đúng, đều không phải là những thứ đó”

Những món đồ chơi đó sao có thể làm cho Quách Thanh Châu lộ ra sắc mặt kinh ngạc được chứ.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Bình thường Bá Tước rất thích ngồi xổm trên đầu con lật đật lớn đó” Cô đã từng thử đẩy ngã con lật đật đó mấy lân nhưng phản ứng của Bá Tước rất nhanh nhẹn, lần nào cũng đều không làm nó ngã được.

“Cái gì? Lucy ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, hỏi lại: “Bá Tước đó là gì?”

“Một con mèo”

Kiều Bích Ngọc hình dung đơn giản.

Lúc này cô người làm mới phản ứng lại: “Đúng rồi, lúc đó con mèo đen đó cũng ở trong phòng, nó ngồi im trên đầu con lật đật không nhúc nhích tí nào.”

“Bảo mẫu mới của con trai tôi, một con mèo đen, nó tên là Bá Tước.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.