Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 519



Chương 519: Không có tim thai

 

“Kiều Bích Ngọc, cô có phải bị áo giác thính giác rồi hay không?” Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở vị trí lái xe, tay cầm vô lăng với vẻ mặt bối rối, Lucy ngồi bên cạnh cô cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tất nhiên với tình hình hiện tại thì tính mạng của họ vẫn là quan trọng.

Chiếc Rolls-Royce màu xám phiên bản giới hạn đang được lái với tốc độ 120 km/h trên đường cao tốc quanh núi. Vừa rồi vì Kiều Bích Ngọc nhất thời lơ đễnh nên mép bên trái của xe đã suýt soát chạm vào hàng rào của lan can cao  tốc. Thân xe bị xước một đường.

Trên xe có hai người phụ nữ, Lucy và Kiều Bích Ngọc cùng một con mèo đen kỳ lạ không mời mà đến.

Kiều Bích Ngọc có chút thất thần, cô rế trái xe vào một lối ra, miệng lẩm bẩm một câu: “Hình như ban nấy tôi vừa nghe thấy con mèo đó nói”

Cô liếc nhìn con mèo đen vần đang ở vị trí cần điều khiển xe. Nó ngồi xổm hẳn hoi, mặc cho một cơn gió thổi vào trong chiếc xe thể thao mui trần, nó vẫn lù lù ngồi đó không hề động đậy, giống như một bức tượng điêu khắc của thần Hy.

Lạp, mang trong mình một dáng vẻ quý tộc và thần bí Đến cả Lucy cũng trở nên cảnh giác hơn, cô   ta nhíu mày nhìn “vị khách không mời mà đến” này.

Con mèo này toàn thân là một bộ lông đen óng ả, thân hình cân đối khỏe mạnh, đầy sức sống. Cái đuôi của nó rất dài, hai mắt vàng to đầy kiêu ngạo ngang bướng, có vẻ như chủ của nó cũng thuộc hàng có địa vị cao quý, còn nó thì luôn được nhận được sự chăm sóc đối xử vô cùng tốt.

“Con mèo này là của ai nuôi vậy?” Với sự nhạy cảm nghề nghiệp của mình, Luey càng quan tâm nhiều hơn đến lý lịch chủ nhân của con mèo.

Ban nấy bọn họ vừa mới đậu xe ở khu phố.

Tân An không lâu, còn chưa đến hai phút đồng hồ, chính là lúc đó con mèo đen này đã nhảy lên xe ư? Hơn nữa đến cô ấy còn không nhận ra.

Nghe nói răng mèo đen là một thứ gì đó xui xẻo.

Chiếc xe thế thao sang trọng vẫn đang phi nhanh trên đường cao tốc, Lucy nghiêm túc nói: “Kiều Bích Ngọc, hiện tại cô đừng nghĩ ngợi gì nữa, nhìn về phía trước, tập trung lái xe, coi con mèo đen này như không khí là được.” Mạng sống nhỏ cần phải gấp, bây giờ điều quan trọng nhất là bình an vô sự đến được nơi cần đến.

Kiều Bích Ngọc giữ chặt tay lái, trong lòng cảm thấy hơi hoang mang, làm sao lại có một con mèo đen xuất hiện một cách khó hiểu như vậy được.

Kiều Bích Ngọc đã bị muộn hẳn hai tiếng đồng hồ, nhưng may mắn là cô cùng Lucy cũng coi như chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm   gì cả, bọn họ đều an toàn về đến khu nghỉ dưỡng, Ngay khi họ vừa bước đế cửa lớn, Lục Khánh Nam đã chạy ra đón.

“Cô Ngọc đây đúng là kiêu ngạo phách lối ha” Lục Khánh Nam cố ý trêu chọc cô, nhưng giọng điệu lại không hề có ý tức giận.

Kiều Bích Ngọc không hề ngạo mạn như anh 1a tưởng tượng, mà trái lại trông bộ dạng cô lúc này thất thần, chốc chốc lại quay đầu lại như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Tìm gì vậy?” Lục Khánh Nam cũng nhìn về phía chiếc xe của cô, ánh mắt anh ta khẽ sáng lên, là chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn, trên thế giới chỉ có 12 chiếc như này thôi, nghe nói rằng tính năng của nó vô cùng vượt trội.

“Kiều Bích Ngọc, tôi chỉ là tìm cô ăn bữa cơm thôi mà, sao cô nỡ thù hẳn với tôi như vậy chứ   Kiều Bích Ngọc phớt lờ anh ta, cô đi đến chỗ Luey, lo lắng nói với cô ta: “Không thấy nữa rồi!” Con mèo đen kia đâu, không ph: nó đã biến mất trong không khí rồi đó chứ?”

Kiều Bích Ngọc để lộ biểu cảm vô cùng kinh hãi, ngay lập tức đầu óo cô liền xuất hiện những cảnh tượng không thể lí giải nổi Từ khi đưa cho Đường Tuấn Nghĩa đồng tiền cổ, cô đã lâu không bị ảo thính nữa. Lúc nấy lại có một con mèo đột nhiên nhảy lên xe của cô, hơn nữa còn là một con mèo đen sì sì, càng nghĩ càng thấy lạ lùng đáng sợ.

“Xe còn chưa tới chỗ đậu mà nó đã tự nhảy xuống rồi.. Mắt nhìn của Lucy khá chuẩn, động tác nhảy của con mèo đó phải nói là rất nhanh nhẹn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen vụt qua đã biến mất rồi.

Nếu không phải tận mắt trông thấy, cô ta có khi cũng sẽ suy nghĩ lung tung giống như Kiều Bích Ngọc, nghĩ rằng nó tự dưng biến mất.

Nhưng sự xuất hiện đột ngột của một con mèo đen với tư thế, ánh mắt và khả năng di   chuyển nhanh nhẹn như vậy cũng đủ để khơi dậy   trí tò mò của Lucy Lục Khánh Nam đi phía sau hai người phụ nữ, nghe thấy bọn họ đang nói chuyện về con mèo gì đó, anh ta vốn định bước lên xen vào vài câu, nhưng lại phát hiện ra Kiều Bích Ngọc và Lucy có vẻ rất thân, cơ bản không có cơ hội cho anh ta xen vào.

Nói đi nói lại, Kiều Bích Ngọc từ lúc nào đã trở nên thân thiết với Lucy lảm chiêu nhiều trò này như vậy rồi.

“Bác trai, bác gái… Cháu xin lỗi, do trên đường đi gặp một số chuyện nên mới đến trễ như vậy” Người phục vụ đấy cửa phòng bao riêng cho họ, cô liền bước lên trên xin lỗi người lớn một câu trước. Mặc dù Kiều Bích Ngọc là người không thích giữ phép tắc nhưng những phép xã giao cơ bản như này thì vẫn có.

Bà Lục cười rất hào phóng: ‘May mà bác thông minh, sớm đã liệu trước việc thăng Khánh Nam nó không mời được cháu tới nên trước khi đến đây bác đã ăn hai miếng bánh củ năng rồi.” Còn những người đàn ông khác trong nhà họ Lục, ừm, đàn ông thì đều là da thô thịt dày, chẳng ai thèm đoái hoài đến họ cả.

Kiều Bích Ngọc nghe vậy cũng bật cười theo.

Đột nhiên, bà Lục như phát hiện ra được điều gì đó hay ho, nhìn Luey với đôi mắt sáng ngời và vô cùng phấn khích, lập tức đứng dậy khỏi ghế, sau đó bước đến và bắt tay với cô ta.

“Cô gái này, cháu là bạn của Bích Ngọc à?” Bà Lục nhiệt tình nói: “Không biết họ tên của cháu là gì nhỉ, quê hương của cháu ở đâu, nhà có mấy người, đã kết hôn hay chưa?”

Lucy có vẻ hơi hoang mang, cô ta trước giờ không thích thân thiết quá với ai cả, bất giác muốn tút tay lại, nhưng Kiều Bích Ngọc đã cố gắng để nháy mắt ra hiệu, kìm lại kìm lại, đừng ra tay mạnh bạo với người dân thường mà hấy giả vờ thật nhiệt tình.

“À, bác gái, là thế này, bạn của cháu Lucy cô ấy theo chủ nghĩa độc thân ạ” Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc nặn ra nụ cười, cô nhanh chóng lên tiếng để làm dịu bầu không khí.

Lục Khánh Nam vỗ trán thở dài bất lực: “Mẹ, mẹ đừng có vừa nhìn thấy người ta là nữ liền kích động như vậy chứ” Bà Lục trừng mắt nhìn con mình: “Nếu không phải là vì sinh ra một lứa con trai bất hiếu, thì liệu me có phải lao tâm khổ trí như vậy hay không!” Lời nói của hoàng thái hậu nhà họ Lục là không thể phản bác được.

Lục Khánh Nam cũng gọi là biết điều nên đã tìm một chỗ để yên phận ngồi xuống, im lặng không nói gì cho lành.

Lucy nhìn thoáng qua dáng vẻ bất lực của anh ta, sau đó nhìn bà Lục với thái độ vô cùng chân thành, giọng điệu nghiêm túc, giống như đang báo cáo với cấp trên: “Xin lỗi bác, nhưng kiếu gà luộc nhàn nhạt như con trai bác không hợp gu của cháu” Cô ta trước giờ luôn thích khẩu vị mặn.

Kiều Bích Ngọc ngây ra.

Bác gái cũng ngẩn ra một hồi, sau đó liền cười cười xua tay: “Thôi bỏ đi, duyên phận cũng không thể nào ép buộc miễn cưỡng mà được” Bà ấy còn thêm câu: “Nhưng mà có khi bây giờ cháu nhìn không vừa mắt, rất có thế sau này nhìn lâu rồi lại thuận thì sao, có phải không nào ha ha ha”

Từ nhỏ Lục Khánh Nam đã quen với việc bị mẹ mình ghét bỏ chê bai Anh †a chuyển chủ đề một cách tự nhiên, nhìn sang Kiều Bích Ngọc: “Bùi Hưng Nam gọi điện đến, nói công ty cậu ta trước mắt đang có việc cần giải quyết. Cậu ta với Châu Mỹ Duy sẽ không đến nữa, vậy nên giờ chúng ta gọi món luôn đi”

*Trước đó Châu Mỹ Duy rõ ràng có gửi tin nhắn thoại cho tôi, nói Bùi Hưng Nam đến đón cô ấy mà?” *Có lẽ Bùi Hưng Nam không đến đón cô ấy đâu. Hôm nay vừa có một khách hàng lớn của công ty cậu ta bay đến, cậu ta muốn đích thân đi đón ‘Sắc mặt Kiều Bích Ngọc có phần bất mãn,  khẽ lầm bầm chửi một câu trong miệng: “Đi đón khách hàng không đón vợ, khốn nạn thật!” “Cậu ta khởi nghiệp cũng không dễ dàng gì mà.

Thực ra nếu so sánh với nhiều người tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng khác thì Bùi Hưng Nam cũng được coi là giỏi rồi, dù sao núi cao còn có núi khác cao hơn, khách hàng lớn của công ty đương nhiên không thể qua loa đại khái.

Cô cũng biết cái đạo lý gọi là đàn ông kiếm tiền để nuôi gia đình, cô chỉ là cảm thấy hơi tức.

giận bất bình thay cho Châu Mỹ Duy.

Không biết cô ấy đã bị Bùi Hưng Nam cho leo cây biết bao nhiêu lần rồi.

“Có nghĩa là bây giờ cô ấy đang ở nhà một mình, cô đơn lẻ loi. Cho dù cái tên Bùi Hưng Nam kia không có thời gian chở cô ấy đến, thì cô ấy cũng có thế tự mình bắt xe hoặc gọi điện cho tôi đến đón được mà.”

Lục Khánh Nam đưa menu cho Kiều Bích Ngọc, để cô ấy muốn ăn gì thì chọn, tiện thể sau đó giáo huấn cô một câu: “Cô đã bao giờ nghĩ đến tâm trạng của Châu Mỹ Duy chưa? Cô ấy sợ rằng sẽ làm phiền cô. Cho dù hai người là bạn thân đi chăng nữa thì cô ấy cũng muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho mình chứ” Đặc biệt là khi so sánh với Kiều Bích Ngọc, cô ấy sẽ dễ cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nào nữa.

Xời, lắm chuyện.

Luey chậc chậc một tiếng, tư duy của phụ nữ đúng là vừa rắc rối vừa khó hiểu. Cô ta ngẩng đầu lên nói với Kiều Bích Ngọc.

“Kiều Bích Ngọc, tôi không cần cái tôn nghiêm nào hết, cô có đồ ăn đồ uống gì ngon nghẻ hay cái gì hay ho thú vị, nhất là mấy cái dòng xe sang sịn của nhà họ Quách ấy, cô cứ vứt thẳng cho tôi, giày vò chà đạp tôi bao nhiêu tùy thích.”

Kiều Bích Ngọc nhìn Lucy mà cạn lời không biết nói gì, đẩy menu sang cho cô ta: “Muốn ăn gì thì tự gọi đi, nhân tiện, gọi cả mấy món mang về cho Mỹ Duy nữa” “Cô ấy đang mang thai, tôi không biết là cô ấy không ăn được cái gì nữa”

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút: “Mà thôi, tôi có mua cho cô ấy nhiều đồ dinh dưỡng dành cho phụ nữ mang thai lảm rồi, có lẽ cô ấy không ăn hết được đâu. Ngày mai tôi sẽ nhờ bác Phương làm thêm ít đồ bồi bổ đem đến.” Kiều Bích Ngọc tính tình nóng nảy, bốc đồng, nhưng từ nhỏ cô đã được ông ngoại giáo dục cho việc phải bảo vệ kẻ nhỏ yếu hơn mình.

Điểm thiệt thòi nhất của Quách Cao Minh là anh ấy quá cứng rần, cho nên Kiều Bích Ngọc rất ít khi nghĩ ngợi lo lắng về anh, cũng giống như Châu Mỹ Duy vào lúc này, có thể anh ấy cũng đang ở nhà một mình chơi với cái bóng.

Lục Khánh Nam phản bác lại một câu: “Châu Mỹ Duy không có thê thảm như cô nghĩ vậy đâu.” Kiều Bích Ngọc hừ một cái: “Phụ nữ mang thai rất dễ suy nghĩ lung tung, anh không biết thì thôi” Không biết có phải do ảnh hưởng của nội tiết tố hay không nhưng những người phụ nữ mang thai thực sự rất dễ suy nghĩ lung tung.

Châu Mỹ Duy một mình ngồi trong phòng khách trong nhà, bát yến sào trên mặt bàn đã nguội tanh, sau khi ăn được một ít thì không có hứng thú nuốt tiếp nữa.

Cô ấy vẫn ở trong biệt thự dành riêng của Kiều Bích Ngọc, nơi đây được bài trí trang nhã, tất cả đồ đạc nội thất trong nhà đều được nhập khẩu từ những vật liệu tốt nhất, rộng hơn 200 mét vuông. Đối với Kiều Bích Ngọc mà nói thì đây chỉ là một căn hộ nhỏ nhưng đối với những người bình thường như Châu Mỹ Duy thì nó lại quá đổi xa XỈ.

Điều quan trọng nhất là đây không phải    Cô ấy biết rằng Kiều Bích Ngọc sẽ không để bụng việc mình ở đây bao lâu, nhưng đến cuối cùng cô ấy vẫn luôn cảm thấy nơi này không thuộc về mình.

Nhà họ Bùi cũng không thuộc về cô ấy.

Tay phải Châu Mỹ Duy vô thức khế vuốt ve bụng mình, ủ rũ nhìn xuống, khuôn mặt đầy buồn bã chán nản.

“Lại có việc công cần giải quy giọng lẩm bẩm.

Nghĩ đến vài tiếng đồng hồ trước đó, cô ấy còn vui vẻ yêu đời gửi tin nhắn thoại cho Kiều Bích Ngọc, nói rằng Bùi Hưng Nam sẽ đích thân đến đón mình. Châu Mỹ Duy nghĩ lại ngữ khí phấn khích của mình lúc đó thật sự cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, dễ thỏa mãn giống như một đứa trẻ thiến cận và thiếu hiểu biết.

Anh ta lại một lần nữa thất hẹn.

Bị lỡ hẹn hết lần này đến lần khác, nếu hỏi cô có đau lòng buồn bã hay không thì tất nhiên là có, chỉ là bình thường cô ấy không cho phép bản thân thể hiện ra điều đó.

*Mỹ Duy, anh quên mất rằng tối nay có một khách hàng rất quan trọng bay đến đây. Anh cần phải đích thân đi đón. Nếu em muốn đi ăn tối với bọn họ thì nhờ Kiều Bích Ngọc đến đón một chuyến nhé” Cô ấy vốn dĩ không muốn đi ra ngoài ăn uống gì cả, mà chỉ đơn giản là muốn đi cùng với anh ta.

“Được? Cô ngọt ngào trả lời rồi cúp máy, sau đó vẻ mặt trở nên mơ hồ.

“Tại sao khi nhà họ Bùi xảy ra chuyện, thì anh luôn luôn có thể tranh thủ ra thời gian được, còn em, luôn luôn xếp ở sau cùng” Đúng như lời Kiều Bích Ngọc nói với cô, mỗi lần đều là đứng sau Bùi Hưng Nam, đợi chờ anh 1a, liệu sẽ có hay không một ngày nào đó bản thân không còn đủ kiên trì nhẫn nại.

Cô ấy cũng không biết nữa.

“Không được suy nghĩ lung tung như vậy nữa, Bùi Hưng Nam cũng là vì cái gia đình này cả” Lòng bàn tay cô cảm nhận đứa bé còn chưa thành hình trong bụng mình, lòng tràn đầy hy vọng mong chờ: “Đợi con chào đời rồi thì mẹ sẽ không cần phải nghĩ ngợi lung tung nữa.” Khi thai nhi được 6 tuần là có thể cảm nhận được tìm thai, đứa con này của cô ấy đã được 12   tuần tuổi   Đột nhiên, khuôn mặt của Châu Mỹ Duy biến sắc, bàn tay phải đang xoa trên bụng bắt đầu run lên…

Tim cô bồng đập nhanh hơn loạn hơn, tay trái   cũng nhanh chóng sờ ấn vào phần bụng, tại sao, tại sao lại không có tim thai?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.