Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 504



Chương 504: Con mèo đen kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi

 

Nửa đêm không ngủ, lái xe đi ra ngoài tìm người.

Sau khi Kiều Bích Ngọc biết tung tích của Châu Mỹ Duy từ Lucy, cô không sao ngủ được, vội   vã ra ngoài đi tìm: “Mỹ Duy đang ở cạnh đài phun nước ở quảng trường trung tâm khu phố Tây An, em phải đi tìm cô ấy”

Quách Cao Minh không biết rốt cuộc là ai đã phá vỡ kế hoạch nghỉ ngơi của mình vào tối nay.

Cuối cùng cũng không ngăn nổi sự bức bách của Kiều Bích Ngọc, anh đành phải đưa cô ấy ra ngoài.

“Việc này lẽ ra không cần thiết phải kéo tôi theo” Lục Khánh Nam lái xe, tỏ ra vô tội. Anh đờ đẫn nhìn con đường phía trước, đột nhiên nhận được điện thoại của Quách Cao Minh, một cuộc gọi dường như chỉ để thông báo, yêu cầu anh lập tức qua đó, anh hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

Ngồi ở ghế sau, Kiều Bích Ngọc nắm lấy tay Quách Cao Minh, tức giận hỏi: “Vừa rồi sao anh lại gọi cho Bùi Hưng Nam chứ?” Bây giờ Kiều Bích Ngọc chỉ cần nghe thấy họ Bùi thôi là cơn tức giận lại trỗi dậy. Mỹ Duy bỏ nhà đi đều là do sự vô lương tâm và áp bức của người nhà họ Bùi.

“Bùi Hưng Nam mà có bản lĩnh thì đã tự mình đi tìm Châu Mỹ Duy rồi, là do tôi nghe ngóng được   tin tức, sao anh lại giúp đỡ băng hữu của anh chứ” Kiều Bích Ngọc bực bội tỏ thái độ cứng rắn: “Tôi nói cho các anh biết trước, nếu như Bùi Hưng Nam nói gì không phải, tôi sẽ đánh anh ta” Lục Khánh Nam đang cầm vô lăng, khuôn mặt anh tỏ ra rối rắm, đánh người mà dám lớn tiếng như vậy.

Quách Cao Minh lộ rõ vẻ mặt điềm tĩnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, bình thản nói: “Việc nhà người ta thì để người ta tự giải quyết.” Lục Khánh Nam chọn cách im lặng và tiếp tục.

lái xe. Câu nói này không hề có ý ngăn vợ anh ta hành hung mà Bùi Hưng Nam thực sự rất lo lẳng. Sau khi nhận được cuộc gọi từ Quách Cao Minh, anh lập.

tức lái xe đến đó, vượt cả đèn đỏ và gần như đến cùng lúc với xe của Kiều Bích Ngọc.

“Bùi Hưng Nam cũng rất lo lắng” Lục Khánh Nam đứng ra giải hòa, vợ chồng có cãi nhau cuối cùng vẫn nên khuyên giải hòa chứ đừng khuyên ly hôn, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mà.

Kiều Bích Ngọc trừng mất nhìn Bùi Hưng Nam, người đang ngồi trên chiếc xe BMW màu xanh đậm bên cạnh, sắc mặt cô vẫn rất khó coi Nửa đêm, đèn ở quảng trường mờ mịt, chỉ có một vài ngọn đèn đường được bật sáng.

Họ đang tìm quanh quảng trường rộng lớn này. Bởi vì khu phố Tây An là khu chung chung cư.

mà Đường Tuấn Nghĩa đang sinh sống, thế nên Kiều Bích Ngọc cũng hiểu sơ về địa hình khu này.

Cô tìm ra đài phun nước ở quảng trường nhanh nhất trong số họ.

Trong đêm tối yên tĩnh, Châu Mỹ Duy mặc trên người một chiếc váy liền dài sáng màu, tay phải đang nắm một chiếc vali màu vàng nhạt. Cô đang ngồi cạnh đài phun nước, cúi đầu xuống, mái tóc của cô bị gió thổi rối bời, khuôn mặt có chút phờ phạc.

Kiều Bích Ngọc tiến lại gần, nhìn thấy mắt Mỹ Duy đỏ hoe, như thể cô ấy đã khóc vậy.

Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy bưồn, nhưng cô biết là mồm mép mình không tốt, nhất thời không thể nghĩ ra được lời nào để an ủi Mỹ Duy, Phía sau cô là Quách Cao Minh đang tiến   từng bước lại gần. Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng bước chân, giật mình lập tức ngẩng đầu lên nhìn họ.

Kiều Bích Ngọc không muốn làm cô ấy sợ, cũng không muốn cô ấy cảm thấy xấu hố, liền đấy nhẹ Quách Cao Minh để anh quay người lại. Sau đó cô bình tĩnh nói: “Mỹ Duy, hôm nay cô cho tôi leo cây đấy nhé!” Mỹ Duy nhìn cô một lúc, dường như muốn kìm lại nỗi tủi thân cả ngày hôm nay. Cuối cùng, cô cũng có thể gặp người bạn mà có thể bộc bạch hết nỗi lòng rồi, trong phút chốc, nước mắt cô trào ra.

Cô ngập ngừng nói: “Tôi, tôi, tôi xin lỗi.. Hôm nay tôi có chút việc, không thể cùng cô đi mua sắm được.

Nói xong, Châu Mỹ Duy không kìm được mà khóc.

“Cô nhìn cô xem, một chút chí khí cũng không có!” Kiều Bích Ngọc nhìn thấy người khác khóc, không những không an ủi mà còn giở giọng dạy dỗ.

Mỹ Duy là người trung thực như vậy, chỉ cần làm sai chút chuyện, cô cũng có thể áy náy tới chết. Nhưng nếu như là người khác mắc lỗi, cô ấy sẽ xua tay và tha thứ ngay lập tức.

“Cô định ngốc nghếch ngồi ở đây cả đêm à, muốn bỏ đi cũng phải tìm một nơi mà ăn ngon ngủ kỹ chứ..” Châu Mỹ Duy nghe Kiều Bích Ngọc nói như vậy, liền khóc to hơn.

Kiều Bích Ngọc thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. Mỹ Duy cũng không khách sáo mà tựa vào vai cô, khóc ướt đầm áo.

“Tôi biết tôi ngốc mà..” “Kiều Bích Ngọc à, tôi không biết phải làm sao nữa” Mỹ Duy nghẹn ngào nói: “Họ hỏi tôi rằng có thế bỏ bào thai này được không? Họ sợ rằng Bùi Thanh Tùng sẽ không đón nhận đứa bé trong bào.

thai này! Tôi, tôi không biết phải từ chối thế nào.

Tôi rất muốn nói với họ, tôi muốn có đứa bé này, tôi có thể sinh nó ra và tự mình nuôi dưỡng..” Nghe xong, Kiều Bích Ngọc nghiến răng lại Lúc này Bùi Hưng Nam đứng cách đài phun nước.

không xa, dường như anh ta không dám tới gần, khuôn mặt nhã nhặn của anh ta hiện rõ vẻ lúng túng Lục Khánh Nam lo Kiều Bích Ngọc sẽ đánh Bùi Hưng Nam nhập viện bất, anh ta cầm đầu đi qua, miễn cưỡng cười: “Cho dù chuyện có thế nào thì cũng về nhà nói chuyện đi. Ở đây gió to lắm, để cảm lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

Châu Mỹ Duy nghe thấy giọng nói của Lục Khánh Nam, biết rằng có người ngoài ở đây, cô không muốn xấu hổ, nức nở một lúc rồi cố gắng ngăn nước mắt không rơi Châu Mỹ Duy buông Kiều Bích Ngọc ra, đầu văn cúi xuống. Kiều Bích Ngọc biết cô ấy từ trước đến nay vẫn hay xấu hổ, cô trừng mắt nhìn Lục Khánh Nam rồi nói: “Mỹ Duy à, chúng ta tìm một chỗ nào nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì để mai rồi tính” sau đó, cô ra hiệu cho Lục Khánh Nam đưa chìa khóa xe cho cô.

“Mỹ Duy, chúng ta về nhà thôi” Bùi Hưng Nam biết Kiều Bích Ngọc định đưa cô đi, anh ta vội vã bước nhanh về phía trước.

Cơ thể Châu Mỹ Duy khẽ run lên, cô không quay đầu lại nhưng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Bùi Hưng Nam, cũng không ngờ răng anh ấy lại đến tìm cô.

Cuộc đời của cô toàn là những quy tắc, sau khi kết hôn cũng gọi là an phận. Chuyện cãi nhau với chồng rồi đột nhiên để sách lại rồi bỏ đi là chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Sau đó, cô lại đến quảng trường này một cách tình cờ, ngồi ngẩn ngơ ở đây rồi suy nghĩ rất nhiều. Thậm chí cô còn hối hận vì lẽ ra cô không nên cãi nhau với Bùi Hưng Nam, hoặc cô có thể thử nói chuyện với anh bằng một cách khác, cô tự trách mình vì không khéo nói.

“Anh, hôm nay… Hôm nay anh đột nhiên nhận được hình siêu âm B, lúc đó anh không dám tin vì quá kích động…” Bùi Hưng Nam nói có chút ngập ngừng, có lẽ là bởi Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam đều đang ở đây. Hơn nữa là anh nhìn thấy Mỹ Duy buồn và khóc như vậy, trong lòng anh cũng có chút buồn bực.

Để tìm Mỹ Duy, anh cũng vất vả cả ngày rồi Cả ngày nay đều thất thần, bị Kiều Bích Ngọc tát anh cũng không bận tâm. Tin Châu Mỹ Duy mang thai khiến anh vô cùng ngạc nhiên bởi vợ chồng anh thường sinh hoạt về đêm, cũng đã sử dụng các biện pháp tránh thai đầy đủ. Lần mang thai này là ngoài ý muốn, nằm ngoài kế hoạch của anh. Hơn nữa, điều quan trọng là anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ là mình sẽ có con riêng.

Lục Khánh Nam nhìn dáng vẻ thiếu tự tin của Bùi Hưng Nam lại nghĩ tới khoảng thời gian mà anh trai ruột của Bùi Hưng Nam qua đời, lúc đó Hưng Nam vô cùng suy sụp.

“Hai người về nhà trước đi, có chuyện gì thì bình tĩnh lại rồi hãy bàn bạc với nhau. Vợ chồng một lòng thì không có việc gì là không giải quyết được   lục Khánh Nam chêm lời đúng lúc.

Châu Mỹ Duy nghe Lục Khánh Nam nói xong, vẻ mặt cô có chút do dự.

Bùi Hưng Nam bước đến nắm chặt tay cô.

anh nhìn cô bắng ánh mắt dịu dàng rồi nói “Chúng ta về nhà thôi.” Chỉ một lời nói mà đã xoa dịu nỗi đau mà bao năm nay Châu Mỹ Duy luôn chôn chặt trong tim Mẹ cô đem theo cô đi bước nữa, cô ăn nhờ ở đậu nhà cha dượng, cả đời cô không có hoài bão gì, chỉ mong sau khi lớn lên sẽ có tổ ấm của riêng mình Cô không kìm được mà rơi nước mắt, gò má cô bị gió thổi trở nên lạnh buốt nhưng đôi tay được Bùi Hưng Nam nắm chặt như vậy cô bỗng cảm thấy an tâm hơn.

Đây là lần đầu tiên cô bỏ nhà đi một cách tùy.

hứng như vậy, cả ngày hôm nay cô đã rất bất an khó chịu.

Cô không mạnh mẽ như những người phụ nữ có sự nghiệp riêng rồi động một xíu là đòi ly hôn.

Cô không muốn ly hôn, cô luôn cố gắng để bảo vệ gia đình, cẩn thận để không làm mất lòng người khác bởi vì cô rất quan tâm đến gia đình này.

Nhưng việc cô ấy mang thai, cô rất kiên quyết.

Phía bên kia, Kiều Bích Ngọc khó chịu lớn tiếng với Bùi Hưng Nam: “Chuyện còn chưa giải   quyết xong, anh đừng có hòng đưa cô ấy vì   Thấy Bùi Hưng Nam hoàn toàn không để ý đến mình, Kiều Bích Ngọc không quan tâm nhiều, chạy đến để đưa Mỹ Duy đi. Thế nhưng, Quách Cao Minh đã kịp thời ngăn cô lại, nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn tiếp tục lao về phía trước, tức giận ở phía sau xe của họ.

“Này, Bùi Hưng Nam, anh đứng lại cho tôi!” Chiếc BMW màu xanh đậm của Bùi Hưng Nam nổ máy rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm tĩnh mịch.

“Anh không biết Châu Mỹ Duy là một người nhút nhát sao, sao có thế chống mắt nhìn cô ấy đi vào hang cọp được!” Kiều Bích Ngọc tức giận đánh nhẹ vào vai của Quách Cao Minh.

“Chuyện nhà người ta, em vẫn nên quản ít lại đi” Lục Khánh Nam chậm rãi nói: “Hơn nữa nhà họ Bùi thuộc dòng dõi thư hương, cả nhà đều hiểu đạo lý, sao có thể bị cô nói phóng đại là hang cọp như vậy được”

Kiều Bích Ngọc tức giận trừng mắt nhìn anh ta rồi nói: “Bọn họ giờ còn định ép Mỹ Duy phá thai, lẽ nào không đủ tán tận lương tâm sao?” “Đúng là người nhà họ Bùi không nên làm vậy” Lục Khánh Nam nói thêm: “Nhưng mà họ muốn sinh hay không sỉnh tốt hơn là cô không nên nhúng tay vào, nếu không cô muốn như thế.

nào? Cô muốn vợ chồng nhà người ta ly hôn như thế này sao? Hôn nhân đâu phải trò đùa hơn nữa Châu Mỹ Duy cũng không muốn ly hôn. Kiều Bích Ngọc, cô đừng có dạy hư cô ấy, không phải ai cũng giống như cô đâu, cô Kiều à!” Châu Mỹ Duy rất yêu Bùi Hưng Nam và người nhà họ Bùi ai cũng có thể nhìn ra điều đó.

Kiều Bích Ngọc vẻ mặt tối sầm lại, không nói một lời.

Cho dù mối quan hệ bạn bè có tốt đến đâu, thì cũng không nên can thiệp vào chuyện hôn nhân của đối phương. Nếu không sẽ dễ bị quan tâm quá mức và làm mọi chuyện trở nên thậm tệ thêm.

“Luey nói đúng thật, phụ nữ sao phải kết hôn chứ, sống sao phải chịu khổ như vậy/” Kiều Bích Ngọc nhìn Lục Khánh Nam và Quách Cao Minh rồi nổi giận đùng đùng, giận cá chém thớt, sải bước chui vào trong xe.

Lục Khánh Nam đi theo sau, trở thành tài xế của cô rồi nói: “Cũng không thế nói như vậy được, phụ nữ kết hôn cũng có lợi mà” “Hừ” Quách Cao Minh đi ở phía sau cùng, ánh mắt anh dừng lại ở một bóng đen nhỏ bên bụi cỏ. Một con mèo đen đang ngồi ngay ngắn ở đó, đôi mắt vàng của nó trông khá kỳ lạ. Nó dường như hiểu lời nói của họ vậy, chiếc đuôi của nó thi thoảng vấy nhẹ.

Vì chỉ là một con mèo thế nên Quách Cao Minh không hề để tâm.

Trong xe, Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam vẫn đang tranh cãi về ưu nhược điểm khi phụ nữ kết hôn. Anh đột nhiên nghĩ tới việc khác rồi hỏi “Em có quen Lucy không?” Quách Cao Minh đột nhiên hỏi.

Kiều Bích Ngọc đang ngồi trong xe thì Quách Cao Minh hỏi khiến cô trở tay không kịp, cô đảo mắt suy nghĩ xem nên lấy cớ gì “Meo meo~” Con mèo đen ở bụi cỏ chầm chậm tiến ra, đột nhiên cất tiếng kêu ở quảng trường hoang vu này, Kiều Bích Ngọc lập tức chỉ tay ra ngoài cửa, chuyển chủ đề: “Ở kia có con mèo kìa” Lục Khánh Nam lái xe rồi đáp: “Có gì kỳ lạ khi thấy mèo đâu!” “Con mèo đen đó có vẻ quen quen” Lục Khánh Nam đáp: “Mèo ở trên đời này đều giống nhau mà” “Cảm giác nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi từ lúc chui ra từ bụi cỏ.

“Kiều Bích Ngọc, em nghĩ nhiều rồi” Quách Cao Minh gọi Lục Khánh Nam ra đây là muốn để cô không vì chuyện của Châu Mỹ Duy mà ôm cục tức về nhà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.