*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Cuối cùng Lâm Nam bị Trương Lão Hán ôm xuống núi, Trương Lão Hán vừa cõng một sọt cỏ heo với thỏ con, vừa cảm thấy mỹ mãn ôm lấy Lâm Nam đã mềm mụp về nhà.
Trương Lão Hán tùy tiện dùng cọc gỗ rào một cái chuồng nhỏ bên cạnh chuồng heo, rồi rải cỏ khô làm ổ cho thỏ con, Trương Lão Hán còn tiện tay rào thêm hai cái chuồng nữa.
"Sao chú rào nhiều chuồng vậy?" Lâm Nam khó hiểu hỏi.
Trương Lão Hán nói: "Cứ rào trước, có khi lại cần dùng."
"Ừm." Lâm Nam vẫn không hiểu là dùng làm gì, thế là cậu đi qua miếng đất trồng rau hái một mớ về nấu cơm.
Thứ năm là ngày họp chợ trong trấn, mấy ngày trước Trương Lão Hán đã hứa sẽ mang Lâm Nam đi họp chợ, dù sao Lâm Nam cũng đã trả giá cho chuyện này bằng cách thức tới sáng liên tục ba ngày.
Sáng sớm, Trương Lão Hán đã soạn xong những loại rau cần bán, hắn còn đặc biệt tiêu tiền thuê một chiếc xe ngựa tới tận nhà để đưa họ tới chợ, tới chợ Trương Lão Hán liền đem đồ của mình đặt xuống một miếng đất trống, còn Lâm Nam thì lần đầu đi họp chợ nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ, cứ ngó tới ngó lui.
Trương Lão Hán nắm tay cậu, kéo cậu ngồi lên một băng ghế nhỏ, "Em cứ ngồi đây, nhanh bán hết đồ rồi tôi dắt em đi dạo chợ, tôi có việc một xíu nữa quay lại." Nói rồi hắn liền rời đi.
Lúc này Lâm Nam mới ngồi ngay ngắn, cậu lớn lên trắng nõn sạch sẽ, nhìn là thích, có rất nhiều bác gái đến hỏi cậu mua rau, nhưng vì không biết giá nên cậu gấp đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cháu, cháu không biết, dì ơi, dì chờ một xíu, chờ chú con về."
"Thằng bé này, không biết, vậy cháu đến bán rau làm gì." Bác gái cố ý trêu chọc cậu, giả bộ muốn đi.
"Khoan, dì đừng đi, cháu bán cho dì." Lâm Nam sợ khách hàng đầu tiên rời đi, vội giữ người lại.
Cũng may là bác gái chỉ muốn trêu chọc cậu, bác gái cầm một bó rau rồi trả cậu hai đồng theo giá thị trường.
Khi Trương Lão Hán trở về, thì thấy cậu vợ nhỏ nhà mình đang cầm hai đồng ngồi ngoan ngoãn trên băng ghế nhỏ.
"Tiền ở đâu?" Trương Lão Hán đưa cái bánh trong tay cho Lâm Nam, thì ra là đi mua bánh rán nhân thịt cho Lâm Nam ăn sáng.
Lâm Nam nhìn thấy người quen, trên mặt nở ra nụ cười thật tươi: "Chú ơi, em bán được một bó rau." Cậu giơ tiền ra khoe giống như con nít muốn người lớn khen.
"Ngoan." Trương Lão Hán rung rinh nhéo nhẹ vào khuôn mặt mềm mịn của cậu, cầm lấy tiền, "Ăn đi, chưa ăn sáng nên đói rồi phải không."
Hắn ngồi mình ên trên băng ghế nhỏ, rồi mới ôm Lâm Nam đặt trên đầu gối.
"Chú." Lâm Nam chợt xấu hổ, nói nhỏ vào tai Trương Lão Hán, "Người ta nhìn đó."
"Không sao, em cứ mặc kệ họ, ăn nhanh đi." Trương Lão Hán nhét cái bánh vào miệng cậu, Lâm Nam bị ôm không thể nhúc nhích, chưa gì đã bị mùi bánh rán nhân thịt trong miệng hấp dẫn, vỏ ngoài giòn xốp kẹp lấy nhân thịt đầy ấp, cắn một miếng mùi thơm tràn ngập khoang miệng, rất ngon.
"Chú ơi, ăn ngon lắm." Lâm Nam kinh hỉ nhìn chằm chằm cái bánh trong tay, cái bánh tròn tròn đã bị cậu cắn thành mặt trăng khuyết, "Chú cắn một miếng đi." Lâm Nam tốt bụng rất muốn chia sẻ đồ ngon với Trương Lão Hán, cậu vui sướng đưa cái bánh đến bên miệng Trương Lão Hán.
Trương Lão Hán nhìn mặt trăng khuyết, cả người bắt đầu nóng lên, bé con muốn rù quến hắn đây mà, nhưng đang trên đường cái nên hắn không thể tử hình cậu ngay tại chỗ được.
Trương Lão Hán oán hận ngắt một cái vào mông thịt của cậu, rồi mới há miệng cắn một miếng lên mặt trăng khuyết.
"Hưm." Lâm Nam rên lên vì bị ngắt đau, sóng mắt đầy nước trừng mắt oán trách liếc Trương Lão Hán, tức khắc phía dưới Trương Lão Hán đã có xu thế ngẩng cao đầu.
"A?" Lâm Nam cảm nhận được anh bạn nhỏ đang chỉa vào mông mình, hai mắt trừng lớn không thể tin nhìn Trương Lão Hán.
"Ăn nhanh đi, nhìn chồng em có no được đâu." Trương Lão Hán bị đôi mắt đầy nước trêu chọc đổ đầy mồ hôi, hắn chỉ đành xoay khuôn mặt nhỏ của Lâm Nam đi, nếu mà nhìn nữa, hắn sợ mình sẽ nhịn không được.
Khuôn mặt Lâm Nam đỏ bừng cúi đầu ngồi ở trên đùi Trương Lão Hán ăn bánh rán nhân thịt, cảm nhận được đồ vật đang chỉa vào mông mình dần mềm xuống, thì mới dám ngẩng đầu lên, nhưng cái bánh cũng đã bị ăn hơn phân nửa.
"Chú, cho chú ăn." Cậu hoảng loạn đem nửa cái bánh còn dư đưa tới miệng Trương Lão Hán.
"Em ăn đi." Trương Lão Hán nghiêng đầu sang một bên, nếu không phải khi hắn đi mua chỉ còn lại một cái bánh thì đã không nhường tới nhường lui, chỉ là thấy vợ rất thích ăn nên hắn sẽ nhường cho vợ ăn trước.
"Nhưng chú cũng chưa ăn sáng mà, chú ăn nhanh đi." Lâm Nam vội vàng đưa cái bánh sát vào miệng Trương Lão Hán, cậu biết Trương Lão Hán cố ý nhường bánh cho cậu ăn, nhưng như thế Trương Lão Hán sẽ bị đói.
Trương Lão Hán nhìn cậu lo lắng tới sắc mặt trắng bệch, trái tim chợt ấm áp vô cùng, đúng là có vợ mới tốt, có vợ mới biết thương hắn, Trương Lão Hán thỏa mãn cắn một miếng bánh, lúc này Lâm Nam cũng không rảnh quan tâm đến người khác, cậu chỉ muốn đút Trương Lão Hán ăn bánh thật nhanh, chưa gì Trương Lão Hán đã ăn hết nửa cái bánh rán nhân thịt còn lại.
"Vợ ơi, em thật tốt." Trương Lão Hán cười nói vào lỗ tai Lâm Nam.
Mặt Lâm Nam chợt đỏ rực, leo từ người Trương Lão Hán xuống, "Chú, em đi vứt túi." Rồi chạy về đóng tro cách đó không xa.
"Trương Lão Hán, ông may mắn dữ ha, tôi cũng muốn tìm một người vợ biết quan tâm chăm sóc." Mỗi lần Trương Lão Hán bán rau đều tới chỗ này, nên rất thân với những người buôn bán bên cạnh, trái lại hắn còn mặc kệ sự trêu chọc mà thoải mái hào phóng giới thiệu cậu vợ nhỏ của mình cho mọi người biết.
Hắn đắc ý dạt dào nói: "Ông tìm đi, cọp mẹ ở nhà còn không cắt đứt dương v*t của ông."
"Ha ha ha ha." Người xung quanh đều cười rộ lên.
Khi Lâm Nam trở về thì Trương Lão Hán đã bắt đầu bận rộn, Lâm Nam thấy có người mua rau ở sạp liền chạy nhanh tới giúp đỡ đưa túi và mở túi.
Trương Lão Hán phụ trách cân rau với thu tiền.
Bởi vì hôm nay Trương Lão Hán còn muốn dẫn Lâm Nam đi dạo chợ, nên đã bán với giá thấp hơn thị trường, rất nhanh, đã bán hết và dọn quán, còn một ít rau còn dư lại thì hắn nhờ những người bán xung quanh nhờ họ bán giúp.
Trương Lão Hán nắm Lâm Nam đi dạo chợ, bữa nay người đi chợ rất nhiều, đông nghẹt, Lâm Nam sợ bị lạc nên luôn nắm chặt Trương Lão Hán.
Trương Lão Hán dắt Lâm Nam đến một sạp bán quần áo trước, mấy ngày nay Lâm Nam luôn mặc quần áo của Trương Lão Hán, mà quần áo Trương Lão Hán lại quá rộng mặc không vừa, thế là Trương Lão Hán quyết định mua quần áo theo mùa, quần jean, áo len trắng, áo thun lam, thấy có áo sơ mi nên Trương Lão Hán cũng mua một cái màu trắng và một bộ đồ thể thao cho mình, cả hai lại sang sạp bên cạnh mua thêm hai đôi giày thể thao.
"Chú, đủ rồi, em mặc không hết." Có nằm mơ Lâm Nam cũng không nghĩ đến mình sẽ có một bộ đồ như này để mặc, cậu vừa vui mừng lại hơi áy náy, vì mua những món này mà cậu đã hại Trương Lão Hán tốn rất nhiều tiền.
"Đừng phiền, đã mua thì em phải mặc." Trương Lão Hán lại dẫn cậu đi tới sạp bán đồ lót, mấy năm nay hắn sống cô đơn một mình với lại không có tiêu xài gì nhiều nên hắn đã tiết kiệm được một mớ, con trai và con gái thường hay gửi tiền cho hắn, cho nên Trương Lão Hán cũng được xem là người có tiền.
Hắn giúp Lâm Nam lựa đồ lót ở sạp bán đồ lót, mấy cái đồ quỷ này Lâm Nam mặc cũng vô dụng, đa số chúng đều bị Trương Lão Hán xé rách, Trương Lão Hán tùy tiện mua một chục, rồi mua thêm cho mình ba cái, Lâm Nam lén lút bỏ đồ lót của mình vào túi. Lúc tính tiền Trương Lão Hán nhìn thấy áo lót và quần lót ren xuyên thấu gợi cảm của phụ nữ, càng nhìn trong lòng Trương Lão Hán càng ngứa, bởi vì Lâm Nam ở bên cạnh nên hắn không dám mua.
Sau đó hắn dắt Lâm Nam đi dạo một vòng chợ, mua kẹo đậu phộng, bánh ngói, quả mơ cùng với một ít đồ ăn vặt, hắn đi đến sạp thịt mua một túi thịt mỡ về thắng mỡ heo, tiện tay mua thêm một miếng thịt ba chỉ làm món thịt xào hai lần, và mua thêm một ít gia vị.
Khi mua xong một túi lớn đồ vặt linh tinh thì Lâm Nam và Trương Lão Hán xách hết nổi, Trương Lão Hán đành cõng đồ tới chỗ bày sạp bảo Lâm Nam trông coi, còn hắn thì đi mua thêm một ít thứ khác, sau đó mới chờ xe ngựa tới đón về thôn.
Trương Lão Hán lại đi dạo một vòng chợ, lúc về còn cầm một cái lồng trong tay, Lâm Nam mở ra xem thì thấy bên trong là mười con gà con ríu rít, lông xù xù rất đáng yêu.
"Wao!" Lâm Nam kinh hỉ kêu to, "Sao chú lại mua gà con."
Trương Lão Hán cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt nhỏ tươi sáng của cậu: "Còn không phải là do ai đó, khi đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào lồng gà của người ta."
Mặt Lâm Nam đỏ bừng, không ngờ Trương Lão Hán lại chú ý tới động tác nhỏ của mình, lòng vừa ngọt vừa chua, cậu thẹn thùng mím môi cười, thẹn thùng giống như nụ hoa nở rộ.
Trương Lão Hán nhìn đến mức trái tim ngứa ngáy, thầm nghĩ trở về sẽ "xử" em.
Hai người ngồi trên băng ghế nhỏ chờ xe ngựa kéo về, vừa ăn đồ ăn vặt vừa trêu gà con.
Chạng vạng xe ngựa mới tới, Trương Lão Hán xách đồ lên xong thì hai người mới ngồi vào xe ngựa, lần này xe ngựa còn đón thêm hai vợ chồng của Trương Dũng.
"Ồ, chú Trương dắt thím nhỏ đi họp chợ à." Trương Dũng cười lớn chào hỏi.
"Đây là cháu trai Trương Dũng là hàng xóm nhà bên, còn kia là vợ nó Xảo Thúy." Trương Lão Hán chỉ vào Trương Dũng nói.
"Không được nha chú Trương, thím nhỏ của cháu cũng xinh đẹp quá." Xảo Thúy là một phụ nữ có tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy.
Trương Lão Hán ra vẻ hung ác, "Xảo Thúy, ăn nói cho đàng hoàng, nếu không về nhà sẽ bị chồng "xử" đấy."
"Ổng dám?" Xảo Thúy nói cười sang sảng, Trương Dũng cũng haha cười theo, "Sao lại không dám, về nhà sẽ "xử" em ở trên giường."
Trương Lão Hán nhả khói thuốc trong miệng: "Kiềm chế chút, nhà cậu đã bốn đứa rồi."
Trương Dũng nói: "Sợ gì, chỉ cần vợ cháu sinh là cháu vẫn nuôi được, sinh mười tám đứa cũng được."
"Anh tưởng em là heo nái sinh con đấy à." Xảo Thúy trừng mắt liếc Trương Dũng một cái, lấy bỏng ngô mua ở chợ ra, "Thím nhỏ, thím ăn bỏng ngô không?"
Lâm Nam xấu hổ im re núp sau lưng Trương Lão Hán nghe bọn họ nói chuyện, hiện tại cậu lắc nhẹ đầu, lại nhớ tới kẹo đậu phộng mà Trương Lão Hán đã mua cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Chị ăn kẹo đậu phộng không? Ngon lắm."
"Ôi chao, chú Trương ơi, thím nhỏ gọi khiến lòng cháu đau quá." Xảo Thúy nhận lấy kẹo đậu phộng Lâm Nam đưa tới.
Lâm Nam bật cười, nụ cười trong sáng mềm mại.
Trương Lão Hán kéo Lâm Nam ở sau lưng ra: "Em có rảnh thì tìm cháu dâu chơi, vợ chú nhát gan lắm, cả ngày đều trốn trong phòng."
"Vâng, cháu muốn tìm thím nhỏ lâu rồi, nhưng sợ chú không chịu thả người, bây giờ cháu đã nhận được lệnh ân xá." Xảo Thúy cười nói.
Trò chuyện một hồi thì về đến nhà, Trương Lão Hán xách đồ vào nhà, Lâm Nam cũng giúp xách một ít, Trương Lão Hán trả tiền xe ngựa, Xảo Thúy nói to với Lâm Nam: "Hẹn gặp lại, thím nhỏ."
"Ừa, tạm biệt." Lâm Nam gật đầu nhỏ giọng trả lời.
Về đến nhà, Trương Lão Hán đem túi thịt ba chỉ và thịt mỡ buộc thật chặt, bỏ vào thùng gỗ rồi đem thùng bỏ vào giếng nước lạnh, tính ngày mai mới thắng mỡ, trước hết hắn phải đi vào bếp hấp cơm cái đã, Lâm Nam vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa với những con gà con trong chuồng.
"Đại Bạch Tiểu Bạch Hôi Hôi Tiểu Hoa, các con lại có thêm bạn mới nè, đây là mười con gà con, các con phải chung sống hòa thuận và đừng đánh nhau, mau lớn lên nào." Càng nhìn Lâm Nam càng vui vẻ, ghé vào cọc gỗ nói chuyện với gà con thỏ con.
"Đang làm gì đó?" Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Chú, em đang nói chuyện với tụi nó." Lâm Nam hiếm khi không sợ, hôm nay ra ngoài chơi một chuyến khiến quan hệ giữa cả hai đã tốt hơn nhiều, hơn nữa ở chung với Trương Lão Hán lâu nên cậu đã không sợ hắn nữa, cậu vui vẻ xoay người nói.
Chợt cậu bị đẩy mạnh vào cọc gỗ, cái miệng nhỏ cũng bị hôn mút, đầu lưỡi mang theo dục vọng lưu luyến lướt trên bờ môi mềm mại, tiếp đó luồn vào trong tách hàm răng ướt đẫm ra.
🌸🌸Hi hi đây là nội y gợi cảm xuyên thấu mà lão già dê đã mua đây mấy chị em, có ảnh cho mấy thím tưởng tượng luôn 🤤🤤