Thi thể của Ân Tầm được chính Ân Dị đến nhận, ai có thể ngờ rằng Tam hoàng tử Thương Quốc tài hoa diễm tuyệt của mười mấy năm trước sẽ có kết cục rời bỏ cõi đời như thế, lúc này, thần dân Thương Quốc mới nhớ hóa ra đã từng là có một người như vậy tồn tại.
Khi thi thể được đưa đến cửa cung, mặt trời nắng gắt, Ân Dị đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng khuôn mặt lại không có một chút hơi ấm, quan tài gỗ nặng nề di chuyển, hắn liền đi theo một bên, tựa một cái xác không hồn, hắn còn hy vọng viển vông rằng, khi mở nắp quan tài ra, bên trong là một kẻ xa lạ chứ không phải tam ca hắn.
Quan tài gỗ được đưa vào linh đường, hắn kêu lui tất cả mọi người, đứng trước quan tài chần chừ không dám tiến lên nghiệm thi, cho đến khi ánh nến thoáng qua mắt hắn, hắn mới ảm đạm chậm rãi dịch nắp quan tài, đập vào mắt là áo bào xanh lam hoa văn bạc quen thuộc, hắn từng khen Ân Tầm khi mặc áo bào xanh lam là đẹp nhất. Sợ rằng bản thân không còn dũng khí để mở nắp, Ân Dị bất chợt nhấc nắp quan tài, lộ ra tình trạng bên trong.
Khí trời nóng bức, thi thể di chuyển từ Yến Quốc đến Thương Quốc mất mười ngày, đã bắt đầu hư thối, da thịt từng mịn màng giờ đây rách nát thối rữa, thậm chí còn có dòi bọ lúc nhúc, Ân Dị chỉ nhìn một cái đã gục ngã dựa vào quan tài khóc lớn, dù gương mặt của Ân Tầm có bị hủy hơn một nửa, nhưng nháy mắt hắn vẫn nhận ra đó chính là tam ca hắn.
Ân Tầm đã từng cười nói với hắn, nghiêm túc dạy dỗ hắn, giờ đây lại trở thành một khối thi thể thối rữa, hắn khóc đến tê tâm liệt phế, mặc kệ thân thể hư thối của Ân Tầm, hắn ôm thi thể từ quan tài vào ngực, mùi thối rữa xộc vào mũi nhưng hắn dường như không ngửi thấy, chỉ là ôm thi thể bi ai khóc lớn, tiếng khóc thê lương, kinh động đến chim muôn bên ngoài.
Cung nhân giữ cửa nghe tiếng thì vội vàng đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Thái tử ngày thường lạnh nhạt của bọn họ đang ôm thi thể thối nát khóc không nên lời, hình ảnh quá mức chấn động, thậm chí có cung nhân chịu không được mà ghé vào góc liên tục nôn mửa.
Thái tử đương triều mất khống chế như vậy thì đúng là vô lý, nhưng không đợi thị vệ đến tách hai người ra, Ân Dị đã nhẹ nhàng đặt thi thể trở về quan tài, hắn đứng bên cạnh, nhìn chăm chú vào gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, nói ra từng câu từng chữ như khắc vào máu thịt, “Tam ca, ta nghe lời huynh, thứ huynh muốn, ta sẽ thay huynh hoàn thành.”
Hắn đích thân đóng nắp quan tài của Ân Tầm rồi quỳ lạy dập đầu, sau đó bước ra khỏi linh đường với sắc mặt bình tĩnh, vẫn là bộ dạng Thái tử lạnh lùng ngoan tuyệt trước đây.
Năm ngày sau, thám tử tới báo tin, kể lại toàn bộ sự việc của Ân Tầm hai năm trước – ngày đó sau khi Ân Dị rời đi, suốt ba tháng Ân Tầm đều ở Cảnh Hòa cung của Yến Vương, dâm loạn trái luân thường, Tam công tử lãnh đạm ngày xưa trở nên vô cùng ngoan ngoãn, nhưng thân thể lại dần dần đi xuống.
Ước chừng một năm, Yến Vương không còn kiên nhẫn với một Ân Tầm lãnh đạm như vậy nữa, cũng không còn cẩn thận che chở yêu thương y, gã nghe nói Tam công tử trong lòng cất giữ hình bóng của người khác thì giận tím mặt, bắt người cầm tù ở một cung điện hoang vắng, vui thì sủng hạnh, không vui thì mặc kệ không thèm quan tâm.
Ân Tầm bạo bệnh đến không thể dậy nổi, chống đỡ vài ngày thì qua đời.
Mọi người đều nói y chết vì bệnh, chỉ có Ân Dị biết y đã đến giới hạn, mười ba năm từ khi cổ trùng nhập thân đến lúc mất đi, toàn bộ tinh lực của y đều đã sớm hao mòn, ngày này sớm hay muộn rồi cũng đến.
Ân Dị ngồi ở tẩm cung yên tĩnh một đêm, ánh nến sáng tối mập mờ, dầu nến tích thành một đám, hắn không khóc, bắt đầu từ khoảnh khắc rời khỏi Ân Tầm, hắn đã không còn là Ân Dị lúc trước, hắn chỉ là trách chính mình không nhanh hơn một chút, như vậy có thể kéo Ân Tầm khỏi vũng bùn này, không để cho y chịu mọi khổ sở.
Hắn càng ghét bỏ chính mình vì đã tin vào lời nói dối của Ân Tầm, còn thật sự cho rằng sẽ có ngày đoàn tụ kia, kỳ thật khi Ân Tầm nói ra lời đó, y đã sớm liệu được kết cục của mình.
Vì để hắn an tâm rời đi, vì để hắn ôm mộng có thể làm được mọi thứ, Ân Tầm tình nguyện dùng mấy lời nói dối kia lừa gạt hắn.
Ân Dị lẩm bẩm nói, “Tam ca… Lúc trước huynh nói huynh vốn vô tình, ta là không tin, bây giờ thì ta tin rồi.”
Nếu không, y cũng sẽ không để hắn một mình chịu dày vò ở thế gian này.
Ba năm sau, Thương Quốc đổi chủ, Cửu hoàng tử bị đưa đến Yến Quốc làm con tin tám năm ngày ấy không có tiếng tăm gì đăng cơ, nhân gian đồn rằng, tân vương thủ đoạn cứng rắn, quyết tuyệt dứt khoát, là một vị minh quân.
Xuân đi thu tới, năm năm trôi qua, Thương Quốc liên minh với nước láng giềng tấn công Yến Quốc, khí thế bừng bừng, đội quân hùng mạnh đóng quân ở ngoại ô Yến Quốc, Thương Vương Ân Dị tự mình xuất chinh, quyết đánh đến cùng, hai năm khổ chiến qua đi, Yến Quốc cuối cùng cũng giơ cờ cầu hòa.
Yến Quốc đầu hàng, Thương Vương lại chưa muốn đình chiến như vậy, sách sử ghi lại, Thương Vương có dã tâm thâu tóm Yến quốc, trải qua ba năm san bằng lãnh thổ Yến Quốc, Yến Vương bị Thương Vương bắt được, từ đó, thiên tử một nước trở thành tù nhân, chịu mọi tra tấn mà chết.
Bất kể trải qua bao nhiêu năm, Ân Dị vẫn nhớ rõ Yến Vương trước khi chết một câu, “Ngươi có biết… Ân Tầm chết như thế nào không, hắn trước khi chết chính là gọi tên ngươi, là ta cố ý không tìm thái y chữa trị cho hắn, trơ mắt nhìn hắn tắt thở.”
Trên đời này, không ai có thể tránh được chữ tình, hoặc ngây thơ hồn nhiên hoặc ghen ghét đố kị, cho dù là thiên chi kiêu tử thì cũng khó nén được lửa giận trong lòng.
Ân Dị tự tay kết thúc hơi tàn của Yến Vương, bước khỏi nhà lao, tuyết bay tán loạn che mắt người, hắn đi qua con đường quen thuộc, tiến về phía tẩm cung trước đây của hắn và Ân Tầm.
Tuyết mai không biết lúc nào đều đã bị nhổ đi, chỉ còn lại một khoảng trống, cung điện cũng sớm đổi chủ, hồi ức trước đây giữa hắn và Ân Tầm đều không còn dấu vết dù chỉ nửa điểm.
Hắn bước đến đẩy cửa cung dày nặng, bàn tay dứt khoát thường ngày giờ đây vô cùng run rẩy, hắn khó nén kích động trong lòng, tựa như nhớ về khoảng thời gian trước kia.
Nhưng khi đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Hắn muốn tìm dấu vết sinh hoạt của Ân Tầm, nhưng năm tháng đã sớm mai táng hết thảy, chỉ để lại dư âm của bi thương và đau khổ.
Năm nay hắn đã ba mươi tuổi, từ đăng cơ đến trả thù, ước chừng hắn đã dùng mất mười một năm, như Ân Tầm mong muốn, hắn trở nên cẩn thận ẩn nhẫn, người người đều ca tụng hắn là một đế vương tốt, nhưng lời khích lệ hắn mong mỏi nghe nhất, đời này đều không thể nghe được.
Ân Dị đi vào đã lâu, thị vệ đi theo không nhịn được mà lặng lẽ nhìn xung quanh, chỉ thấy đế vương lạnh lùng vô tình sát phạt quyết đoán kia đứng ngơ ngác trước cửa sổ le lói vài tia nắng, cuối cùng bưng mặt khóc rống.
Trong phút chốc, hắn cảm thấy đế vương mà người đời nhìn thấy chỉ là giả dối, nhưng ai lại có thể nói rõ được chứ?
————
Ân Dị biết chính mình sắp chết, hắn đã già đến mức phải để người khác bên giường hầu hạ, cả đời này của hắn nhạt nhẽo vô vị, giống như đa số các đế vương khác, hắn vì nước vì dân, ngay cả nạp phi cũng là vì quốc gia xã tắc.
Hắn cảm thấy chính mình làm đã làm đủ tốt, mọi người đều ca tụng hắn, nói hắn là một đế vương tốt hiếm có trên đời.
Nhưng hắn lại không hề vui vẻ, không ai biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu cô độc, cũng không ai biết sâu trong bóng tối, hắn đã phải chịu bao nhiêu thống khổ.
Cũng may, tất cả đều sắp kết thúc rồi.
Tam ca hắn sẽ đến đón hắn, Ân Dị vươn đôi tay tiều tụy của mình ra, mong muốn bắt lấy thân ảnh sáng ngời như trăng ở nơi xa, Ân Tầm mỉm cười với hắn, nụ cười giống như lần đầu gặp nhau, khiến hắn mê muội chìm đắm.
Ân Dị nghĩ, đợi lát nữa gặp mặt, hắn nhất định phải hỏi một câu, “Tam ca, ta đã nghe lời huynh, huynh có thể khen ta một chút không?”