Đại Minh cung Quang Hoa điện, trong phòng ngủ của hoàng tử, Từ Húc đang giảng thiên tự văn.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương”. Tư Mã Khiêm từ cách mẫu phi đọc chậm rãi bốn câu, sau mấy lần đọc nhẩm, bây giờ đã có thể lanh lảnh đọc thuộc lòng, hơn nữa còn ngâm nga trầm bổng, Từ Húc càng thêm tán thưởng.
“Mẫu phi, bốn câu này có nghĩa là gì?”. Tư Mã Khiêm nghi hoặc hỏi.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, chỉ bầu trời là màu đen, đất là màu vàng, mà vũ trụ mờ mịt đến khôn cùng”. Từ Húc một bên nghĩ đến chuyện Tư Mã Ngung tối hôm qua, một bên giải thích cho Tư Mã Khiêm. Cả đêm vừa rồi trằn trọc, lúc này hắn hơi mệt.
“Mẫu phi, vậy cái gì gọi là thiên địa vũ trụ”. Đầu Khiêm Nhi nhoáng lên một cái.
“Cái này muốn nói đến chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa. Thật lâu trước đây, mọi thứ còn chưa xuất hiện, cái gì cũng không có, chỉ có một đoàn khí hỗn độn tồn tại, Bàn Cổ chính là từ nơi này sinh ra, hắn mở to mắt, phát hiện chung quanh là một mảnh tối đen, ẩm ướt, không khí ngột ngạt làm hắn bị đè nén, hắn giãy dụa muốn xé mở đoàn hỗn độn này, dưới một phen quyền đấm cước đá của hắn, hỗn độn khí bắt đầu vỡ tan, dòng khí bên trên bay lên phía trước, biến thành trời, thiên ngoại đó là vũ trụ, dòng khí bên dưới lại chìm xuống, biến thành đất”. Bình thường lão sư sẽ không giải thích chuyện này, nhưng Từ Húc rõ ràng không ủng hộ việc chỉ biết ngồi ngâm nga.
“Ngày đó có tiên nhân sao? Cái gì là… thiên tử?”. Khiêm Nhi tiếp tục đặt câu hỏi.
“Truyền thuyết thì hẳn là vậy, trên trời cũng có triều đình, phụ hoàng ngươi là do trời sai xuống trị vì thiên hạ vạn quốc cửu châu, cho nên xưng là thiên tử, nhưng nếu thiên tử chỉ biết làm chuyện xấu, không yêu mến dân chúng, thì thiên đình sẽ cử người khác tới trị vì, Thái tổ hoàng đế bởi vì lúc trước tôn kính thiên đình, nên mới trở thành thiên tử, vì vậy Khiêm Nhi phải biết kính thiên”. Từ Húc nghĩ thầm, phụ tử các ngươi sẽ đối tốt với nô lệ, nếu có giáo dục.
“Mẫu phi, vậy thái tử lương thiện, trên trời có cho hắn tiếp tục làm thái tử không?”. Tư Mã Khiêm tức giận nói, xem ra rất oán hận thái tử.
“Khiêm Nhi, mẫu phi cho tới bây giờ chưa thấy qua thái tử, nhưng hắn mới tám tuổi, nếu quả thật hắn lớn lên mà lương thiện, ta tin tưởng phụ hoàng ngươi chắc chắn sẽ để hắn tiếp tục làm thái tử. Thái tử là người sẽ nối ngôi hoàng đế, việc này là điều căn bản, nếu trái căn bản, đối với bất luận kẻ nào cũng không phải chuyện tốt, nhưng mà Khiêm Nhi a, ngươi không nên căm thù thái tử, hắn là huynh trưởng của ngươi, hắn có sai lầm, ngươi phải nên giúp đỡ hắn sửa đổi, biết không?”. Từ Húc nghĩ thầm, nói thì nói như vậy, nhưng nếu thái tử thật sự đuổi tận giết tuyệt, chẳng lẽ phải ngồi chờ chết sao? Để vương gia huynh đệ cùng tàn sát một mất một còn? Hắn không muốn, cũng may mắn là thái tử và Khiêm Nhi còn trẻ, hẳn có thể hàn gắn cảm tình của bọn họ lại. w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Mẫu phi, ngươi không hiểu rõ thái độ làm người của hắn, hắn xấu lắm”. Tư Mã Khiêm nói.
“Được rồi, tiếp tục học đi, học xong sẽ đến ngự hoa viên ngắm cá, thích không?”. Từ Húc không hiểu rõ, thấy đứa con không vui, vì thế nghĩ biện pháp chọc cười hắn.
“Khiêm Nhi thích”.
“Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, là chỉ thái dương có mọc có lặn, ánh trăng có khuyết có tròn, có thể che kín vũ trụ khôn cùng”.
“Mẫu phi, hai câu này Khiêm Nhi có thể trải nghiệm từ cuộc sống hằng ngày, không cần phải giải thích”. Tư Mã Khiêm kỳ thật rất thông minh.
“Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu viết chữ”. Từ Húc nắm lấy tay Khiêm Nhi, bắt đầu chỉ dẫn hắn viết từng chữ.