Cẩu nhân giật mình tỉnh lại, đã là nửa đêm. Khi hắn phát hiện người ngủ bên cạnh mình cư nhiên là chủ nhân hắn – đương kim thiên tử Tư Mã Ngung, thiếu chút nữa sợ tới mức kêu to, hắn biết nếu thực sự đánh thức chủ nhân, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, cho nên vội vàng che miệng.
Cái thứ khó chịu kia đã được nhổ ra, cả người không còn phát lạnh
Hắn nhớ rõ mình sáng nay còn ở Phu Hoa điện bị Lý công công đánh, lúc sau vì người khác dùng lực tha đi nên hôn mê. Nếu chủ nhân ở trong này, vậy hắn đang ở Đại Minh cung Quang Hoa điện, nhưng tại sao hắn lại cùng chủ nhân ngủ trên long sàng, cẩu còn có tư cách này sao?
Quên đi, hắn vẫn là phải xuống giường a, miễn cho chủ nhân trách cứ hắn đi quá giới hạn, sau đó lại đánh hắn. Vì thế hắn nhổm đầu dậy muốn xuống giường, lại bị chủ nhân bắt được tay.
“Đã tỉnh? Ngươi muốn đi đâu?”. Tính cảnh giác của Tư Mã Ngung cực cao, chỉ cần một chút tiếng động cũng sẽ làm y tỉnh giấc, lại thấy cẩu nhân không biết có phải muốn chạy trốn hay không, y liền ngăn lại.
“Gâu, gâu”. Hắn muốn nói là ta chỉ muốn ngủ dưới đất, không có trộm gì cả.
“Sao lại run, vẫn không thoải mái?”. Tư Mã Ngung trước nay chưa có ôn nhu hỏi hắn như vậy.
“Gâu, gâu”. Hắn muốn nói là ta sợ chủ nhân đến phát run.
“Trẫm quên ngươi chỉ có thể nói cẩu ngữ, chuẩn ngươi nói tiếng người, trả lời trẫm”. Tư Mã Ngung mỉm cười, hơn nữa lại không đánh hắn khiến hắn càng thêm sợ hãi.
“Chủ nhân, nô thật sự không có trộm gì a, nô là nhớ đến chó hoang thì không có tư cách ngủ trên giường, bởi vậy muốn xuống giường ngủ dưới đất. Nô phát run không phải vì không thoải mái, chỉ là sợ chủ nhân trách phạt”. Cẩu nhân lựa chọn nói ra sự thật, hy vọng chủ nhân có thể hạ thủ lưu tình.
“Hừ, ngươi cũng chỉ biết sợ hãi trẫm. Hôm nay trẫm cho ngươi ngủ bên cạnh, vì trẫm muốn che chở cho ngươi, mau ngủ đi, nếu ngươi ngoan ngoãn phục tùng trẫm, trẫm sẽ không đánh ngươi”. Tư Mã Ngung kiềm chế nóng giận, hảo ngôn khuyên bảo.
Cẩu nhân phải nằm xuống, bất quá thân mình không ngừng di động hướng vào bên trong, muốn kéo dài khoảng cách với chủ nhân. Hắn nghĩ, mỗi ngày ta đều phục tùng ngươi, ngươi còn không phải đánh ta a, ta sẽ không tin tưởng ngươi.
“Ngươi sao vậy, hẳn là đã đói bụng, trẫm sai người lấy điểm tâm cho ngươi”. Tư Mã Ngung cảm thấy mình sắp phát tác, bởi vậy muốn tự mình cho cẩu nhân ăn, nghĩ đến hắn cảm nhận được tình yêu nồng đậm của mình thì sẽ biết tốt xấu.
“Tạ ơn chủ nhân ban cho, nhưng nô không đói bụng”. Hắn thành thực nói.
“Không đói cũng phải ăn, ngươi không còn lựa chọn nào khác”. Y hàm ý rằng ngươi nếu không hợp tác, sẽ không phải là ăn điểm tâm, mà là ăn roi. Hoàng đế lập tức lệnh cho cung nhân hầu hạ ở bên chuẩn bị điểm tâm.
“Đúng rồi, Lý Trường An nói cho trẫm, ngươi đã nói sau này nhất định sẽ hết sức lấy lòng chủ nhân và ái khuyển của trẫm để đáp lại thánh ân. Vậy trẫm có sáp nhập đồ vật vào hạ bộ ngươi, ngươi cũng cho rằng không quan hệ? Có thể khoái trá mà tiếp nhận?”. Tư Mã Ngung quyết định tỏ thái độ trực tiếp cho hắn.
“Đó là đương nhiên”. Cẩu nhân nghĩ thầm, ngươi muốn ta làm, chẳng lẽ ta có thể khóc khi bị sáp nhập? Không thoải mái tiếp nhận, chẳng lẽ còn có thể phản kháng? Hắn cũng chưa điên.
“Vậy ngươi xem trẫm là cái gì?”. Tư Mã Ngung thật sự bị đáp án của hắn chọc giận.
“Chính là đương kim thiên tử kiêm chủ nhân”. Cẩu nhân thấy Tư Mã Ngung sinh khí rống lên, muốn quỳ xuống dập đầu thỉnh tội.
“Ngươi con chó hoang đáng giận này, không biết tốt xấu, không được quỳ, cẩu không biết quỳ. Mang roi đến cho ta, là ngươi bức trẫm đánh ngươi”. Tư Mã Ngung quyết định phải giáo huấn hắn, tận tình phát tiết lửa giận.
“Nằm úp sấp, không được lộn xộn”. Tư Mã Ngung một tay dắt hạng quyển, kéo hắn đến bên giường. Sau đó đứng lên, một tay tiếp nhận roi từ cung nhân, vừa mắng vừa đánh vào mông hắn.
“Trẫm cho ngươi không biết liêm sỉ”.
“Trẫm cho ngươi không biết tốt xấu”.
“Gâu, gâu”. Cẩu nhân không biết vì sao chủ nhân lại vô cớ đánh hắn, không phải đã nói nếu ngoan ngoãn phục tùng thì sẽ không đánh hắn sao, tại sao lại không biết liêm sỉ, không biết tốt xấu. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Thánh Thượng, điểm tâm đã chuẩn bị tốt”. Cung nhân kia thấy Thánh Thượng phi thường phẫn nộ, sợ hãi bẩm báo.
“Đem đến”. Tư Mã Ngung buông roi, tiếp nhận điểm tâm, sau đó đặt trên mặt đất.
“Cẩu nô, trẫm lệnh ngươi lại đây, dùng miệng ăn hết tất cả điểm tâm, trẫm mặc kệ ngươi có đói bụng hay không, hạn cho ngươi thời gian một nén hương, chừa lại một ít cũng không tha thứ. Nếu ngươi dám dùng tay chân phụ trợ, ta sẽ đánh gảy, nếu đã rõ, sủa hai tiếng”. Tư Mã Ngung tàn khốc nói.
“Gâu, gâu”. Cẩu nhân nhịn đau bò xuống giường dùng điểm tâm.
Tư Mã Ngung ở trên giường nhìn hắn, tuy vẫn đang sinh khí nhưng trong lòng có chút khổ sở. Vì thế hoàng đế tự nói với chính mình, cẩu nô này là trừng phạt đúng tội, mình hoàn toàn không làm sai.
Sau thời gian một nén hương, hắn vẫn chưa ăn xong.
“Thánh Thượng, xin hỏi phải xử phạt như thế nào?”.
“Nhốt hắn lại”. Tư Mã Ngung cuối cùng vẫn là mềm lòng.