Cầu Ma

Chương 349: Săn Giả Tô Minh!



Chỗ Tô Minh và người đàn ông Vu tộc đội mặt nạ chiến đấu chỉ là một đoạn ngắn bé nhỏ không đáng kể trong trận đại chiến này. Trừ gần đó có người chú ý ra, phương xa chút không ai để ý cả.

Nhưng dù là vậy, khoảnh khắc Tô Minh từ cái đầu người đàn ông đội mặt nạ lấy xuống mặt nạ, trong phạm vi nhỏ hấp dẫn mọi người chú ý.

Tử Xa nhìn thấy, Diên Bác nhìn thấy, tiểu đội lúc trước Tô Minh ở, những người còn sống cũng nhìn thấy. Còn có Man tộc bốn phía đều thấy.

Cùng lúc đó, khi cái đầu Săn Giả Vu tộc bị Tô Minh túm lên thì Vu nhân xung quanh cũng nhìn thấy.

"Săn Vu!" Tô Minh đứng đó, nâng đầu người đàn ông Vu tộc, hướng tới Man tộc xung quanh, gầm lên.

Giây phút thanh âm truyền ra, Man tộc nơi đây ai cũng rống theo. Biểu tình có hưng phấn, ánh mắt nhìn Tô Minh tràn ngập sùng kính.

Chỗ này người Man tộc không có nhiều, chỉ chừng vài trăm người, nhưng mấy trăm Man tộc bây giờ cùng rống to lặp lại lời Tô Minh.

"Săn Vu!!!"

Tiếng chém giết của mấy trăm người có lẽ ở trên chiến trường không khiến bao nhiêu người chú ý. Dù sao thanh âm tương tự quanh quẩn bốn phía, rất dễ bị người lấn át. Nhưng bây giờ, mấy trăm người cùng phát ra thanh âm, vậy thì dù là cả chiến trường cũng sẽ lăn tăn gợn sóng.

Chỗ mấy trăm người đứng là phía nam chiến trường Vu Man. Nếu là từ trên trời nhìn xuống, chiến trường khổng lồ này nhìn thoáng qua rất hỗn loạn, nhưng nếu xem kỹ thì thấy ra có chỗ khác nhau. Chiến trường chia làm bốn phần.

Đông nam tây bắc, bốn phần như bốn chiến khu lớn. Chúng không có phân cách quá rõ ràng, nhưng theo đám người dâng lên thì vẫn có thể thấy ra.

Chiến khu nam bộ, vượt qua mấy vạn người chém giết, tử vong từng giây từng phút diễn ra. Tại phía cuối đám Man tộc, có một nơi khá yên tĩnh đứng chín Man tộc đeo mặt nạ đen. Bị bọn họ bảo hộ bên trong là một người đàn ông trung niên mặt trắng bệch. Người đàn ông mặc áo dài, tóc xõa tung, ánh mắt sáng ngời sâu thẳm.

Gã đứng đó, nhìn chiến trường chiến khu nam bộ, lặng im không nói. Quanh gã, chín Săn Giả Man tộc ngăn cản tất cả Vu tộc đến gần, khiến người đàn ông trung niên có thể tĩnh tâm cảm nhận biến hóa trong toàn chiến khu nam bộ.

Gã đứng tại đây đã lâu rồi. Dường như khi trận chiến tranh bắt đầu thì gã đã đứng đây, quan sát Man tộc, quan sát Vu tộc, dường như đang nhanh chóng học tập và lĩnh ngộ nghệ thuật thuộc về chiến tranh.

"Man tộc đã rất lâu rồi không phát động chiến tranh như vậy. Chiến đấu mười năm một lần, quy mô kém xa hiện tại, chỉ là trò đùa mà thôi. Dù là lần trăm năm trước, còn có hai trăm năm trước cũng rất ít xuất hiện chiến tranh như vậy. Nhưng hôm nay, ngắn ngủi vài tháng đã xuất hiện lần thứ ba." Người đàn ông trung niên vẻ mặt bình tĩnh nhìn các tộc nhân chém giết, nhìn Vu tộc dữ tợn, thầm than.

"Không có sắp xếp tỉ mỉ, không có trận hình phụ trợ, không có thống soái chỉ huy. Đây là một trận hỗn chiến, duy nhất có là các đội tự động tác chiến. Chẳng những tộc nhân đang chém giết học tập cách sinh tồn như thế nào trên chiến trường, như ta đây cũng phải học. Dùng từng trận chiến khiến mình nhanh chóng nắm giữ, làm cách nào khống chế đại chiến. Chắc hẳn bên Vu tộc cũng giống vậy." Người đàn ông trung niên nhìn hướng Vu tộc.

Nhưng giây phút gã liếc mắt qua, lập tức trong tầm mắt, vị trí giáp ranh chiến khu nam bộ, có mấy người cùng gầm lên, ở trên chiến trường tràn ngập tiếng chém giết này, rền rĩ vang xa.

"Săn Vu!"

"Săn Vu!"

"Săn Vu!"

Theo thanh âm truyền đến dần khuếch tán, khiến càng nhiều người Man tộc nghe thấy, đang chiến đấu liếc mắt nhìn. Người đàn ông trung niên mắt chợt lóe, nhìn chăm chú hướng đó.

"Đi xem coi bên ấy xảy ra chuyện gì." Gã chậm rãi nói.

Một Săn Giả Man tộc đứng bên cạnh biểu tình lạnh lùng, tiến lên một bước, chớp mắt đã xông vào đám người trên chiến trường, lao thẳng đến nơi phát ra thanh âm của mấy trăm người.

Tô Minh đứng đó, bên tai vang giọng Man tộc xung quanh hóa thành sóng âm, gầm theo lời nói của hắn. Tô Minh nhoáng người lên, xuất hiện bên cạnh Tử Xa và Diên Bác.

Tử Xa vẻ mặt sùng kính, biểu tình cực kỳ kích động. Diên Bác ở một bên cũng như vậy, ánh mắt nhìn Tô Minh là sự tôn kính phát ra từ tận đáy lòng.

"Săn Giả đại nhân, có người ở, chúng ta có thể triệu tập nhiều tộc nhân hơn. Tập trung một chỗ, lực lượng của chúng ta sẽ càng lớn mạnh!" Diên Bác kích động nói.

Khi nhận được cái gật đầu từ hắn, Diên Bác tiến lên mấy bước, đứng sau lưng Tô Minh, cao giọng nói với người chém giết bốn phía.

"Các tộc hữu, người nhiều thì lực lượng càng lớn! Các ngươi còn đang chờ cái gì? Các ngươi đã nhìn thấy hành động của Tô Minh đại nhân, giết chết Săn Giả của Vu tộc, hắn chính là Săn của Man tộc chúng ta! Chúng ta ngưng tụ cùng một chỗ, như năm ngón tay thành nắm đấm, mạnh mẽ chém giết Vu tộc!"

Theo giọng Diên Bác quanh quẩn, Tô Minh bước ra, hóa thành cuồng phong lao đến Vu nhân, giết chóc không ngừng, mưa máu bắn khắp nơi. Chậm rãi, trong phạm vi nhỏ, hễ Man tộc bên người không có kẻ địch đều nhanh chóng đi hướng Tô Minh. Chốc lát sau, phía sau lưng Tô Minh đã đi theo gần hai trăm người Man tộc.

Nhóm người này ở trên chiến trường hỗn loạn rất bắt mắt. Tô Minh không giỏi chỉ huy, đây không phải điều hắn muốn rèn luyện. Nhưng người với người khác nhau. Diên Bác cực kỳ ham thích điều này, thậm chí Tử Xa cũng có chút thiên phú. Có hai người tổ chức, đội ngũ gần hai trăm Man tộc như trường thương quét ngang, tại chiến khu nam bộ liều chết không sờn!

Tô Minh đi ở phía trước nhất. Ý chí và khí thế của Tô Minh ảnh hưởng tất cả người theo sau lưng hắn. Khiến tiểu đội này đi qua đâu là trở thành bão tố nhanh nhất giết chết Vu tộc.

Trên chiến trường tán loạn này không có ai tuyệt đối an toàn. Mọi người sẽ bản năng chọn tới gần phe mình có quần thể nhiều hơn. Loại hành vi bản năng này khiến tiểu đội của Tô Minh, không ngừng giết chóc và di động, lục tục có thêm người Man tộc tham gia.

Lý do thành như vậy có liên quan rất lớn đến Diên Bác đôi khi truyền ra tiếng rống. Trong tiếng rống không ngừng nói cho người khác Tô Minh chiến thắng Săn của Vu tộc, trở thành Săn Man tộc. Lại thêm Tô Minh ở phía trước chém giết, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định. Tất cả điều đó cộng thêm mặt nạ trắng treo bên hông, đều chứng minh tất cả điều Diên Bác nói là thật.

Mặt nạ này là Diên Bác và Tử Xa đề nghị, khiến Tô Minh lộ nó ra ngoài. Điều này đối với Man tộc chém giết đến nay đã mệt mỏi có lẽ là cờ xí tập kết!

Bọn họ có số người ngày càng nhiều, khi trời dần tối, khi trong sương khói trên trời tiếng nổ càng thêm kịch liệt, Man tộc đằng sau lưng Tô Minh đã tới bốn trăm người.

Những người đó có chiến sĩ Thiên Lam thành, có đệ tử Hải Đông Tông, có đồng môn Thiên Hàn Tông, còn có bộ lạc lớn nhỏ đất Nam Thần tiến đến tham gia.

Họ đến từ mỗi chỗ, có lẽ trước hôm nay còn không quen biết nhau, nhưng giờ phút này, trong chém giết, bị máu thịt tạo thành một loại tình nghĩa trên chiến trường, là cùng nhau rống to, cùng nhau đổ máu, cũng nhau giết người…tình nghĩa!

Đối với cả chiến trường thì chiến khu nam bộ chỉ là một phần. Đối với chiến khu nam bộ, mấy trăm người Tô Minh chỉ là một phần, một phần rất nhỏ.

Nhưng bây giờ phần rất nhỏ này bùng phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng. Họ chém giết, dựa theo Diên Bác và Tử Xa khống chế, tiến hành hoán đổi quen thuộc. Vậy thì mỗi người đều có lúc nghỉ ngơi, mỗi người đều có lúc an toàn. Bằng cách này, khiến sức chiến đấu của tiểu đội đạt đến mạnh nhất!

Mỗi người đều rất yên tâm phía sau mình. Bởi vì sau lưng họ có chiến hữu của mình!

Từ ngữ chiến hữu là ở trên chiến trường vượt qua cả tộc hữu!

Trừ những điều đó ra, khiến ánh mắt những người đó dần kiên định, giết chóc dần sắc bén và không sợ, là vì đối với họ có một sự tồn tại quan trọng hơn, đó là vĩnh viễn ở trước nhất chưa từng nghỉ ngơi, Săn Giả Tô Minh!

Tô Minh luôn ở đó, ở phía trước nhất, như mũi nhọn của đội ngũ, vẫn đang chém giết. Mỗi khi hắn bước ra một bước, đại biểu tiểu đội sau lưng hắn cũng bước ra một bước.

Hắn không hiểu chỉ huy, không nói nhiều lời, nhưng hắn tồn tại là hồn của tiểu đội bốn trăm người. Bởi vì hắn mang cho người khác là ý chí, ý chí chưa từng có, ý chí không sợ sống chết!

Ý chí này thậm chí còn quan trọng hơn Diên Bác chỉ huy, nó là động lực chống đỡ mấy trăm người đi tới. Chỉ cần thấy Tô Minh còn ở phía trước nhất, mỗi Man tộc trong đội ngũ trải qua chiến dịch về sau còn sống sót đều không chút chần chờ đi theo!

Đây chính là chiến trường, một nơi không cần suy nghĩ cá nhân, không cần giữa binh tốt bày mưu tính kế, không cần quá nhiều đắn đo, thậm chí không cần suy tư.

Tại đây, điều duy nhất cần chính là ý chí như vậy. Nếu có loại ý chí này, theo ánh mắt người khác thì tựa ngọn lửa trong bóng đêm, có thể chiếu rọi bốn phía, hấp dẫn người theo cùng! Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong khi tiểu đội của Tô Minh liên tục chém giết, chiến khu nam bộ, nơi khá là yên tĩnh, người đàn ông trung niên luôn nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt sáng ngời.

Sau lưng gã, bây giờ có một Săn Giả Man tộc đội mặt nạ đen đang trầm giọng nói.

"Hắn tên là Tô Minh, mới rồi giết một Săn Giả Vu tộc, trở thành Săn của Man tộc ta. Nhân số của họ ước chừng bốn trăm, nếu hắn không chết thì nhân số tiểu đội sẽ còn tăng."

"Ý chí…ý chí…ta hiểu rồi!" Ánh mắt người đàn ông trung niên ngày càng sáng. Gã bởi vì vấn đề phía Tô Minh mà nghĩ ra một cách tác chiến cho Man tộc!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.