Nhưng lời đã nói ra, khó có thể thu lại, hơn nữa nếu đổi lại thì lại có vẻ chuyển từ kiêu ngạo sang coi thường, Thời Lưu không thể làm gì hơn là cố hết sức nhẫn nhịn, mặc cho ma dùng ánh mắt dần trở nên kỳ lạ nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Hắn nhìn nàng rất kỹ, tựa như muốn dùng ánh mắt chém nàng ra.
Cuối cùng Thời Lưu cũng không chịu được ánh mắt như vậy, nàng chuyển tầm mắt, nắm chặt Đoạn Tương Tư bên hông, xoay người muốn ra khỏi phòng.
Bên cạnh giường, bóng dáng của Phong Nghiệp hơi mờ ảo.
Ngay trong giây tiếp theo, hắn đã đứng trước cánh cửa trước mặt nàng.
Thời Lưu bị chặn đường, nàng dừng lại, cụp mi xuống.
Lúc này, nỗi lòng của nàng đã bình tĩnh lại, lần nữa cất lời, ngữ khí vừa bình tĩnh vừa ngoan ngoãn: “Ta biết sau khi trải qua những chuyện như thế, ta không nên, cũng không có tư cách yêu cầu huynh cứu bất cứ ai.”
“Đối với huynh, bọn họ không xứng đáng. Huynh không hề sai.”
—— Vì thế, cho dù mỗi khi nhớ tới lão cai ngục và Sấu Hầu chết trong Quỷ Ngục, nàng khó chịu, than thở vì sự bất lực của mình, nhưng lại chưa bao giờ trách hắn.
Nàng giống với tất cả mọi người trên thế gian này, từ lâu đã mất đi tư cách yêu cầu hắn làm chuyện gì đó.
Nếu người khác là hắn, thù hận vô tận róc xương moi tim, kéo dài suốt vạn năm, sau khi sống lại không chém giết đến máu chảy thành sông đã là chuyện hiếm thấy.
Chung quy, đối với hắn, nàng cũng giống như người đời, chỉ là một con sâu cái kiến mà thôi, không cần đặc biệt, cũng không nên đặc biệt.
“Nếu nghĩ rằng ta không sai,” Ma liếc nàng, “Vậy ngươi vẫn muốn đi à?”
Thời Lưu mím môi, khẽ nói: “Ta khác với chủ nhân, Huyền Môn chưa từng phụ ta. Cho dù không có tiểu sư thúc tổ thì tu vi của ta, công pháp và kiếm thuật đều thuộc về Huyền Môn, ân thầy khó phai; cho dù không có Yến sư huynh, ta cũng là đệ tử của Huyền Môn, cứu đồng môn là bổn phận của ta, ta sẽ cố gắng hoàn thành bổn phận.”
“......”
Nghe xong, ma hơi thờ ơ nhưng lại mỉm cười.
Hắn cụp mắt vuốt ve ống sáo, lắng nghe âm thanh cáu kỉnh nho nhỏ của nó, hắn không bận tâm lắm, giọng nói lành lạnh như sương: “Có biết tại sao người tốt không sống lâu, để lại tai họa nghìn năm không?”
Thời Lưu ngước mắt nhìn hắn.
Ma cụp mắt, lười biếng đáp: “Bởi vì người tốt đặt cho mình kỳ vọng quá cao, quá nhiều khiển trách nặng nề, trong lòng luôn có nỗi lo, làm sao có thể sống lâu được?”
Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Vậy còn tai họa?”
“Điểm thấp nhất thấp đến mức không có giới hạn, làm đủ điều xấu xa mà ‘không thẹn với lương tâm’, vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn, không quan tâm đến luân lí, loại tai họa này tất nhiên sẽ kéo dài nghìn năm. Đây là gốc rễ chí ác của bản chất con người, vĩnh viễn không thể nhổ bỏ nó khỏi trái tim của mỗi người.”
Ma hời hợt nói, sau đó hơi đứng thẳng người trước cửa: “Những tu giả tu hành trong các tông môn nhỏ, hoặc phiêu bạt khắp thế gian, thoáng nhìn thấy đại đạo nhưng thiên phú quá kém cỏi, bọn chúng sẽ phát huy bản chất độc ác này đến cực hạn. Bọn chúng tham cầu trường sinh, có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích của bản thân.”
Thời Lưu nhíu mày: “Trong số bọn họ không có người tốt sao?”
“Có, nhưng rất ít.” Ma hơi nhướng mày, khẽ giễu cợt, “Ngoại trừ một vài người có thiên phú và vận may cực kỳ tốt, nhưng làm sao người tốt có thể sống thọ giữa một bầy ác lang.”
“......”
Thấy thiếu nữ khi thì nhíu mày, khi thì nhướng mày, dáng vẻ xoắn xuýt khó xử, Phong Nghiệp không khỏi buồn cười, muốn giơ tay lên, nhưng chợt nhớ tới lời nàng nói trong tòa miếu đổ nát, hắn không khỏi khựng lại.
Nhưng vẫn không kìm lại được, vì thế sáo ngọc thay thế ngón tay nhẹ nhàng chọc vào trán của thiếu nữ.
Chạm vào, mát lạnh như băng.
Thời Lưu lập tức hoàn hồn.
Ma rụt ống sáo lại: “Thế nào, ngươi vẫn muốn làm người tốt sao?”
“Không muốn.” Thời Lưu nói, “Nhưng nên như thế.”
“Hửm?”
Thời Lưu ngước mắt nhìn hắn: “Chỉ có như thế, trên đời này mới có thiện ác rạch ròi, nỗi oan của huynh mới có thể được rửa sạch, tất cả những điều huynh làm vì Tam giới mới trở nên có ý nghĩa.”
Dừng lại một chút, Thời Lưu cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Chỉ có như thế, con người mới là con người, chứ không phải dã thú bị dục vọng điều khiển.”
“......”
Nụ cười giễu cợt của ma phai nhạt, nhìn nàng thật sâu.
Ngay khi mới gặp nhau, hắn đã cho nàng thấy tất cả mọi bản chất xấu xa của con người, kết quả, bản tâm của nàng không hề lung lay, người lung lay lại là hắn ——
Cho dù thiếu nữ không hề ngẩng đầu lên, hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng lúc này, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra đôi mắt trong veo tinh khiết không có chút tạp chất nào của nàng.
Chỉ cần nhìn vào mắt nàng thì sẽ biết, hóa ra thế giới nguyên bản lại sạch sẽ đến thế.
Lưu ly tâm phản ánh sự xấu xa và những điều tốt đẹp vốn có của thế gian, những thứ ấy, hắn đã thật sự trông thấy cũng đã từng chạm vào, làm sao hắn có thể bỏ mặc để nàng rơi vào nhơ nhuốc và bị hủy hoại bởi những điều xấu xa của thế gian.
Ma cụp mắt xuống, khẽ thở dài như tự giễu: “Đi thôi.”
Hắn xoay người.
“Đi đâu?” Thời Lưu ngơ ngác, đuổi theo.
“Đi cứu sư đệ ngu xuẩn của ngươi.”
Sư đệ ngu xuẩn thật sự có thể tồn tại theo cặp.
Thời Lưu và Phong Nghiệp vừa xuống lầu một thì gặp phải gã đệ tử vừa dò la xong tin tức kia trở về, nghe bọn họ nói muốn đi cứu Viên Hồi, gã lập tức xắn tay áo tỏ ý muốn đi cùng.
“Ba người chúng ta đừng nên đi cùng nhau, một người ở lại đề phòng tình huống khẩn cấp, cũng dễ thông báo cho sư môn.”
“Sư tỷ, đệ hỏi rồi, yêu ma núi Ngọc Bi vừa đột phá Hóa Cảnh, đệ và vị sư đệ này phối hợp với sư tỷ có thể đảm bảo được chút ít.” Vị đệ tử Sơn Ngoại Sơn kia tha thiết nói, “Không cần có người ở lại đâu, đệ đã truyền kiếm tấn về tông môn, báo cáo tình hình hiện tại của chúng ta rồi.”
“Nhưng tu vi của đệ vẫn còn thấp, nếu đi theo có thể sẽ gặp nguy hiểm…”
“Vị sư đệ này cũng là Địa Cảnh giống đệ mà, sư tỷ yên tâm đi, bọn đệ sẽ không làm liên lụy tỷ!”
Thời Lưu khuyên can đủ kiểu cũng vô ích, nên chỉ đành từ bỏ, mặc cho đệ tử Sơn Ngoại Sơn kia đi theo.
Ba người bọn họ tiến về phía núi Ngọc Bi.
Dọc đường, Thời Lưu không quên hỏi một số cửa hàng mở cửa bán sớm, trong đó có vài người có ấn tượng với Viên Hồi, xác nhận rằng Viên Hồi thật sự rời khỏi thành bằng con đường này, đi về phía núi Ngọc Bi, đồng thời còn xác nhận tiểu cô nương bán mình để chôn cha kia, lúc này, nàng mới yên tâm.
Rời khỏi thành, càng đi sâu vào núi rừng, dấu vết của con người ngày càng ít.
Cho đến khi đến trước núi Ngọc Bi, ngay cả đường dẫn lên núi cũng chẳng thấy đâu.
Xuyên qua cỏ cây bụi rậm, áo choàng và quần áo luôn bị vướng víu, Thời Lưu cũng đành chịu: “Khi Viên Hồi đến ngọn núi này, chẳng lẽ không cảm thấy nơi này hoang vắng quỷ dị sao?”
“Chắc hẳn vì Viên sư huynh đồng cảm với tiểu cô nương kia.” Đằng sau, đệ tử Sơn Ngoại Sơn gian nan tiến lên phía trước, “Nghe tông môn đồn, mặc dù Viên sư huynh là cháu trai của Viên trưởng lão, nhưng cha mẹ của huynh ấy không tu hành, chỉ là người phàm tục, khi huynh ấy còn trong tã lót thì cả nhà gặp chuyện, trong một đêm trở thành cô nhi, cho nên mới được đặc cách đưa vào Huyền Môn.”
Nàng chỉ nghe Yến Thu Bạch nói, từ nhỏ đến lớn Viên Hồi sống ở Huyền Môn, vì luôn chạy theo sau các trưởng lão, được nuông chiều, nên không biết giữ mồm giữ miệng, tính cách nghịch ngợm, nhưng lại không biết cậu ta còn có xuất thân như thế.
Bởi vì chưa bao giờ trải qua hạnh phúc bên cha mẹ, cho nên khát vọng điều đó nhất, chẳng trách lại ấm đầu đi theo tiểu cô nương bán mình chôn cha kia.
Thời Lưu khẽ thở dài, chợt nhớ tới điều gì đó, nàng hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao đệ biết chuyện này vậy?”
“Hả?” Đệ tử Sơn Ngoại Sơn nọ sửng sốt, sau đó liền ngây ngô cười nói: “Chuyện này đã lưu truyền trong tông môn nhiều năm, đâu phải chuyện gì mới mẻ đâu, chỉ là Thập Lục sư tỷ nhập môn khá trễ cho nên mới không biết thôi.”
“Vậy sao.”
Trong lúc trò chuyện, ba người đã tiến vào nơi có yêu khí càng lúc càng dày đặc, cách đó không xa là một thung lũng, ba mặt đều bao bọc bởi núi, trước mặt bọn họ chỉ có một lối ra vào.
Thời Lưu dẫn đầu, lúc này nàng đã dừng lại trước cửa thung lũng.
Đi theo sau nàng, đệ tử Sơn Ngoại Sơn kia cũng khó hiểu dừng lại theo: “Thập Lục sư tỷ, nơi ẩn náu của yêu ma núi Ngọc Bi chắc trong thung lũng phía trước, chúng ta mau vào đi?”
“Từ từ.”
“Hả?” Đệ tử Sơn Ngoại Sơn sắp đi ngang qua bên phải của Thời Lưu dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Thiếu nữ lặng lẽ cụp mi xuống, trầm mặc trong thoáng chốc: “Ta có một phỏng đoán, đệ xem xem có đúng không.”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn hơi nôn nóng liếc nhìn vào bên trong thung lũng im ắng, sau đó chỉ đành kìm lại: “Mời sư tỷ nói.”
“Căn cứ theo thông tin đệ thăm dò được trong thành, trong thung lũng này chỉ có một đại yêu tu vi Hóa Cảnh, còn Viên Hồi thì có tu vi Thiên Cảnh đỉnh phong, thiên phú kiếm thuật cũng rất xuất sắc, tuy rằng đệ ấy lười biếng, nhưng ít nhất cũng có sức đối kháng trong một khoảng thời gian ngắn…”
Thời Lưu chậm rãi nói, nói đến đây thì dừng lại, nàng dường như hơi tò mò mà nghiêng đầu: “Đã như vậy, tại sao đệ ấy biết mình gặp nguy hiểm nhưng lại không gửi kiếm tấn cầu cứu?”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn ngơ ngác: “Có thể là vì Viên sư huynh nhất thời vội vàng nên quên mất?”
Thời Lưu bình tĩnh lắc đầu: “Viên Hồi không nhạy bén nên mới rơi vào bẫy, nhưng đệ ấy sẽ không ngu ngốc đến mức không nhớ hoặc không biết cách tìm đường sống.”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn kia hơi tái mặt, không rõ là căng thẳng hay sợ hãi.
“Cạm bẫy? Thập Lục sư tỷ, tỷ, ý của tỷ, trong thung lũng phía trước có mai phục à?”
“Chỉ là suy đoán của ta thôi, ta không rõ lắm,” Lúc này, cuối cùng thiếu nữ cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tĩnh lặng như hồ xuân yên tĩnh nhìn gã, “Nhưng chẳng phải ngươi rành hơn sao.”
“——!”
Thoáng chốc, đệ tử Sơn Ngoại Sơn tái mặt.
Sau vài hơi thở, cuối cùng gã cũng hoàn hồn, cười khổ nói: “Thập Lục sư tỷ, có phải tỷ, hiểu lầm gì đệ không?”
“Ta cũng từng nghĩ như thế, có lẽ sau khi Huyền Môn xảy ra biến cố, ta cũng trở nên đa nghi, cho nên dọc đường đi ta đã suy nghĩ mấy lần,” Giọng điệu của Thời Lưu bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, “Nhưng đáng tiếc, kể từ khi vừa bắt đầu ngươi đã rất kỳ lạ, thế nên kết luận cuối cùng chỉ có một.”
“Ý của tỷ là, trong số chúng ta nhất định có nội gián, cho nên bọn họ mới biết tung tích của tỷ, đúng không?” Đệ tử kia bị ép đến đường cùng, giọng nói đã hơi cuồng loạn, chợt nhớ tới gì đó, gã tức giận chỉ về phía sau mình, người vẫn luôn nhàn rỗi dựa vào gốc cây nghe bọn họ trò chuyện, “Vậy tại sao không phải là hắn? Tại sao nhất định phải là ta?!”
“.......”
Thời Lưu không trả lời, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn đối phương, dường như cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Giây tiếp theo.
Ma đang nhắm mắt dựa vào gốc cây đã giải đáp thắc mắc của nàng: “Hắn đang kéo dài thời gian.”
Thời Lưu giật mình, quay đầu nhìn về phía thung lũng.
Quả nhiên, sau vài hơi thở, trong phạm vi thần thức, nàng cảm nhận được vài hơi thở lạnh thấu xương đang nhanh chóng lao đến hướng này.
—— Người đến đều là tu giả Thiên Cảnh đỉnh phong hoặc là Hóa Cảnh.
Thời Lưu nhíu mày.
Vẻ sợ hãi và tức giận biến mất khỏi mặt của đệ tử kia, từ căm tức nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi đổi thành nụ cười đắc ý: “Ngươi biết thì đã sao! Phong Thập Lục, ngươi biết muộn quá rồi! Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, hay là mau nghĩ di ngôn đi!”
Thời Lưu cảm nhận được tốc độ của những kẻ đó, nàng biết chỉ dựa vào mình nàng thì không thể nào trốn nhanh hơn bọn chúng.
Nàng cũng không muốn lãng phí linh lực, nên tập trung tinh thần, rút kiếm Đoạn Tương Tư.
Đồng thời, nàng bình tĩnh liếc nhìn đệ tử kia: “Tại sao?”
“Tại sao à? Thiên tài như ngươi, tất nhiên không biết tại sao rồi!” Đệ tử kia gầm lên, trừng đến mức sắp rách cả mí mắt, “Ngươi có biết ta ở Sơn Ngoại Sơn bao lâu không? Hai mươi năm, tròn hai mươi năm! Vậy mà vẫn không có hy vọng phá cảnh nào! Dựa vào đâu mà một ranh con như ngươi chỉ cần một bước ngoặt là có thể trở thành đệ tử của đỉnh Tông Chủ của Huyền Môn!? Thậm chí ngươi nhập môn chưa tới nửa năm, vậy mà đã sắp lên Hóa Cảnh! Ta không phục! Nếu ta có thể tu luyện ở nơi có linh khí dồi dào như đỉnh Tông Chủ, nếu ta có thể tùy ý học các kiếm phổ và công pháp trong Tàng Thư Các —— Ta sẽ không thua kém ngươi! Chỉ là do ta không may mắn, không may mắn thôi!!”
Thời Lưu muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, cuối cùng nàng chỉ hỏi: “Bọn họ đã hứa hẹn với ngươi điều gì?”
“Không cần ngươi lo!” Đệ tử kia cười nhạt, “Cho dù bọn họ không cho ta gì cả, ta cũng sẽ vui vẻ giúp bọn họ làm chuyện này. Ta chỉ muốn thấy đám thiên chi kiêu tử cao cao tại thượng như các ngươi ngã xuống bùn lầy! Để các ngươi nếm trải đau khổ mà bọn ta đã vật lộn để sinh tồn trong địa ngục này nhiều năm!”
“......”
Thời Lưu không tức giận, lòng nàng cũng không nguội lạnh mà chỉ nhìn gã với ánh mắt vừa thương hại vừa bi ai.
Nhưng loại thương hại này đã khiến đối phương điên cuồng mất khống chế: “Ánh mắt đó của ngươi là sao! Hả? Ngươi nghĩ hôm nay mình có thể thoát được à?!”
“Ta chỉ chợt nhớ tới những năm tháng tối tăm ngột ngạt bị bỏ rơi như đồ bỏ đi của mình,” Thời Lưu cụp mắt, “Có lẽ, có người vừa sinh ra đã là thiên kiêu, nhưng ta thì không phải.”
“Ngươi đừng có dùng chiêu này! Ngươi nghĩ ngươi nói vậy thì ta sẽ tin tưởng ngươi à? Những người như ngươi, trải qua khó khăn gì, lại gặp cái gì ——”
Thời Lưu hờ hững cắt ngang: “Cuộc sống của ngươi biến thành địa ngục, không phải do ta, mà là bởi vì ngươi nghĩ rằng đó là địa ngục còn cuộc sống của những khác là thiên đường.”
Cổ họng của đệ tử kia như bị mắc nghẹn, gương mặt gã lập tức đỏ bừng lên.
“Chuyện này cũng chẳng sao cả,” Thời Lưu nhẹ nói, nhìn gã, “Nhưng tại sao ngươi không nghĩ cách để leo lên, thay vì nghĩ cách kéo người khác xuống.”
“.......!”
Như thể tấm màn che cuối cùng bị giật xuống, mặt mày đệ tử kia dữ tợn, nổi gân xanh, suýt chút nữa rút kiếm chém Thời Lưu.
Đáng tiếc, cuối cùng gã cũng không có dũng khí đó.
Nhịp thở tiếp theo, vài hơi thở Hóa Cảnh chợt hiện, bao vây xung quanh chỗ mà Thời Lưu đang đứng.
Trong số đó, một lão già áo nâu đứng trước mặt Thời Lưu, trong tay xách theo Viên Hồi bị hạ thuật cấm ngôn, lão dùng ánh mắt bất thiện nhìn Thời Lưu: “Đúng là tiên tài miệng lưỡi bén nhọn của Huyền Môn.”
Thời Lưu không sợ hãi, không dao động: “Những lời này nên dành cho các ngươi.”
“Tiểu bối to gan! Sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng!” Một lào già bên cạnh Thời Lưu gầm lên.
Lão già áo nâu dẫn đầu không bận tâm lắm, lão lạnh lùng xem thường nhìn nàng: “Lời của ngươi có lẽ có vài phần có lý, nhưng đối với tiên môn thì thật vô nghĩa! Huyền Môn uy hách Phàm giới mấy nghìn năm nay, tài nguyên tu luyện cực phẩm, thậm chí mọi linh mạch bảo địa đều do tông môn của người độc chiếm, những tiên môn nhỏ như bọn ta chỉ có nhặt nhạnh một chút của cải bố thí! Bọn ta nên hỏi một câu, dựa vào đâu mà các ngươi có đặc quyền đó?”
Thời Lưu khẽ nhíu mày: “Mấy nghìn năm trước, là do Lận sư và những người khác dẹp yên vô số tại họa của nhân gian, những năm gần đây, vì yêu ma gây họa mà người của Huyền Môn chết nhiều nhất.”
“Vậy thì đã sao! Nếu cho bọn ta những tài nguyên tu luyện như thế thì bọn ta cũng có thể làm được! Cần gì tông môn của ngươi giả vờ giả vịt bố thí?!”
Bên phải Thời Lưu, có một bà lão giận dữ chất vấn.
Thời Lưu im lặng.
Nàng không biết nhiều về cách vận hành của Huyền Môn, không rõ về những chuyện này, thậm chí nàng có thể sẽ không tán thành hành vi vốn có của Huyền Môn, nên tất nhiên cũng không muốn tranh cãi vào lúc này.
Hình như bên kia cũng có người nghĩ như vậy: “Chử trưởng lão, ngài nói nhiều với nàng ta làm gì? Giết nàng ta, xem xem Huyên Môn và Thời gia làm sao để liên hôn!”
Đệ tử Sơn Ngoại Sơn bị lãng quên kia cuối cùng cũng hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch vì uy áp của Hóa Cảnh, nghe thế, gã vội vã vui mừng chạy về phía lão già áo nâu.
“Chử trưởng lão! Ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, ta giao Phong Thập Lục cho các ngươi! Ngươi đồng ý ——”
Xoẹt.
Trường kiếm xé gió.
Thời Lưu trông thấy một dòng máu bắn lên không trung, bóng dáng đang chạy kia chợt khựng lại.
Sau vài nhịp thở, gã ngã xuống đất.
Cho đến chết, trên mặt của đệ tử Sơn Ngoại Sơn nọ vẫn là vẻ vui mừng như vừa trông thấy cánh cổng thiên đường đang rộng mở.
Thời Lưu nhắm mắt lại.
“Đừng buồn.” Kiếm của lão già vẫn còn dính máu, lão cười nhạt, “Ngươi sẽ nhanh chóng nối gót hắn thôi.”
Thời Lưu dừng lại, liếc nhìn Viên Hồi nằm trên mặt đất, cậu ta vẫn còn kinh hãi vì cái chết của đệ tử kia: “Chuyện này không liên quan gì tới đệ ấy, đệ ấy cũng không thể thay mặt liên hôn với Thời gia, các ngươi có thể tha cho đệ ấy không?”
“Ưm —— ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm?!”
Thời Lưu vừa dứt lời, đối phương chưa kịp đáp lại thì Viên Hồi đang bị hạ thuật cấm ngôn đã đứng lên, tức giận rít gầm.
Chỉ nhìn vẻ mặt của cậu ta, Thời Lưu có thể đoán được cậu ta đang hỏi “Tỷ nghĩ ta là loại người gì?”.
Phong Nghiệp nói không sai, đúng là một sư đệ ngu xuẩn.
Nghĩ như thế, Thời Lưu chợt cảm thấy tâm trạng nặng nề buồn bực của mình dịu lại, đến mức khiến nàng muốn bật cười.
Nhưng không phải bây giờ.
Đoạn Tương Tư uy nghiêm hạ xuống, kiếm quang lưu chuyển như nước chảy mây trôi.
Ánh sáng lạnh lẽo vô hình khiến toàn bộ thân trường kiếm tỏa ra sát ý lạnh thấu xương.
Thiếu nữ lặng lẽ ngước mắt lên, ánh mắt trong vắt và nụ cười dần hòa làm một.
Góc áo của nàng bay phần phật, mặc dù không hề có gió, kiếm quang chập chờn.
“Nếu ta chưa chết,” Giọng nói của thiếu nữ chắc chắn và rõ ràng, “Xin đừng ra tay.”
“......?”
Đám tu giả bao vây nàng cảnh giác nhìn mọi phía.
Cách đó không xa, dưới gốc cổ thụ bên ngoài vòng vây của bọn họ, người nọ hoàn toàn bị phớt lờ.
Ma lười biếng đứng dưới gốc cây.
Ống sáo ngọc bích dừng lại trong lòng bàn tay hắn, nghe thế, hắn hơi nhướng mày lên.
Thiếu nữ dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Cầu xin huynh.”