Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói ấy vang lên bên tai, Thời Lưu chỉ nghĩ rằng đó là ảo giác của mình.
Dù sao nàng đang ở trên Vân Thê, phía trước chính là biển mây vô tận và cuồn cuộn, phía dưới chính là vực sâu trường không, thang mây mảnh mai lỏng lẻo khó khăn chống đỡ, xung quanh là gió lạnh cắt xương cắt thịt.
Trên Vân Thê lạnh lẽo cao ngất trời như thế này, sao lại có thể xuất hiện một giọng nói dịu dàng như gió xuân như thế.
Thời Lưu cắn răng suy nghĩ, tay trái cũng đặt lên bậc thang mây nọ.
“Rào rạt ——”
“Rào rạt ——”
Ngay cả Vân Thê cũng bị nàng làm tức giận, kiếm phong ẩn náu càng thêm hung ác tận xương.
Thời Lưu run rẩy, cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, nhếch nhác ngã nhào lên Vân Thê.
Suýt chút nữa nàng đã rơi xuống vực sâu vô tận bên dưới.
Sắc mặt của thiếu nữ tái nhợt ngã lên Vân Thê, nàng khẽ đè nén tiếng hổn hển vì đau đớn và kiệt sức.
Thanh âm dịu dàng nọ lại thở dài: “Cần gì phải thế?”
“——”
Lần này, giọng nói rất gần, như một cơn gió êm dịu thổi qua tai nàng.
Thời Lưu có thể nghe thấy rõ ràng, đôi mắt sắp nhắm lại cũng đột ngột mở ra. Nàng nhìn sang bên sườn của Vân Thê, lơ lửng trên bầu trời cao vô tận, áo choàng màu xanh nhạt bị ánh ánh sáng từ một nơi nào đó nhuộm thành màu vàng nhạt.
Có lẽ là do mất máu quá nhiều nên mắt nàng hơi mờ đi, dù đã cố gắng phân biệt, nhưng vẫn chẳng thấy rõ ràng.
Nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những đường nét thanh tuấn của người nọ, hắn hơi cúi xuống, vạt áo dường như còn vương hương tùng hương mát lạnh như tuyết.
Nàng không nhìn rõ người nọ trông như thế nào.
Trước mắt dần dần tối sầm lại, từ hư vô dần dần phác họa ra một gương mặt.
Là ma vui giận thất thường, bạc bẽo và lạnh lùng nhất cõi đời này.
Ý thức của Thời Lưu mơ mơ màng màng, cố gắng vươn tay ra. Kiếm phong lại tạo thêm vài vết thương mới khiến nàng đau đến mức chết lặng, nhưng dù sao khắp người cũng đều đang đau đớn, thế nên nàng cũng chẳng quan tâm đến một hoặc hai vết thương mới này.
Nàng chỉ cố chấp vươn tay về phía trước, cuối cùng cũng nắm lấy góc áo của người nọ.
“Đừng… Đừng đi một mình.”
Yến Thu Bạch đang đứng trên không trung, không chịu đựng được mà cụp mắt xuống ——
Hắn không rõ điều gì đã thúc giục, chỉ là khi trông thấy thiếu nữ bị thương đến mức không thể mở mắt ra được thế mà vẫn cố gắng vươn tay, theo bản năng, hắn tiến lên phía trước một chút.
Ngay lúc này, bàn tay của nàng siết chặt lấy góc áo của hắn.
Máu đỏ tươi chói mắt như vẽ lên nền vải xanh nhạt những cánh hoa mai xinh đẹp, nhẹ nhàng lay động lòng người.
Yến Thu Bạch khẽ thở dài, khuỵu một gối xuống: “Dừng lại đi.”
“Không… Không được.” Thiếu nữ càng siết chặt góc áo của hắn hơn, “Ta không thể dừng lại…”
“Tại sao?” Yến Thu Bạch lặng lẽ cụp mắt xuống, “Ngươi đã làm rất tốt rồi.”
“Ta muốn bảo vệ…”
Thời Lưu cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu lên, nhưng mất máu, đau đớn và mệt mỏi khiến trước mắt nàng hoa lên, nàng cố gắng phân biệt những đường nét của bóng người kia, giọng nói yếu ớt.
“Một ngày nào đó, một ngày nào đó…” Giọng của thiếu nữ run rẩy đứt quãng, “Ta sẽ đuổi kịp đến sau lưng huynh… Ta sẽ đứng ở nơi gần huynh nhất… Dù cho cao bao nhiêu, dù cho cô độc thế nào, ta cũng không sợ.”
Không còn là lực cản và gánh nặng của huynh. Mà là kiếm và lá chắn của huynh.
Dẫu cho mũi kiếm của huynh chỉ vào Thiên Môn mà con người nhỏ bé khó có thể với tới, dẫu cho kẻ thù của huynh là kẻ ngự trị trên chín tầng trời vô thượng của Tiên giới, dẫu cho huynh sắp thành công nhưng rồi lại thất bại ngã xuống áng mây.
Ta sẽ đứng ở nơi gần huynh nhất, ta sẽ đón được huynh.
Dù cho lẻ loi một mình.
Dõi theo bóng lưng của huynh, trên con đường tu luyện, ta tuyệt đối không chùn bước.
—
Sắc trời bỗng sáng tỏ.
Trước khi ánh sáng bao trùm lấy toàn bộ ý thức, Thời Lưu chỉ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ.
——
Bên trong sơn môn của Huyền Môn.
Núi xanh ngàn dặm, đỉnh núi như kiếm.
Giữa dãy núi và khe sâu, ngọn núi cao nhất chính là ngọn núi được vây quanh bởi núi xanh ngàn dặm, nó không liên kết với những ngọn núi khác mà một mình trơ trọi giữa biển mây mênh mông, như một thanh trọng kiếm xanh biếc sừng sững, định chiều hướng của cả một dãy núi.
Tên gọi, đỉnh Tông Chủ.
Tông vi tôn, chủ đứng đầu.
Đúng như tên gọi, đây là đỉnh núi của các đời chưởng môn của Huyền Môn, đồng thời cũng là nơi tụ tập xử lý những chuyện quan trọng của Huyền Môn.
Hôm nay, trong số những tòa đại điện trên đỉnh Tông Chủ, bên trong một đại điện treo một tấm bảng chữ vàng trên nền đen “Trưởng Lão Đường”, đang được chia thành các phe phái khác nhau.
Hai bên trái và phải của đại điện, các trưởng lão hoặc là đứng hoặc là ngồi, phân biệt rõ ràng.
Trưởng Lão Đường là nơi các trưởng lão thương nghị, những trưởng lão có thể ngồi ở bên trong nơi này đều là những vị đại năng tu vi Hóa Cảnh đỉnh phong, có riêng một đỉnh núi trong tông môn. Đúng phía sau bọn họ là các trưởng lão lệ thuộc của mỗi đỉnh, đã nhập Hóa Cảnh nhưng chưa đạt đến đỉnh phong.
Hóa Cảnh và Hóa Cảnh đỉnh phong, nghe có vẻ chỉ khác nhau có hai chữ, nhưng khoảng cách giữa lại khác một trời một vực.
Chốn phàm trần suốt mấy nghìn năm qua, qua nhiều thế hệ, thiên tài của các tiên môn nhiều như ngân hà cát sỏi, chưa bao giờ thiếu những người chỉ tốn vài thập niên để tiến vào Hóa Cảnh, nhưng trong quãng đời dài đằng đẵng còn lại, mãi cho đến chết họ cũng không thể đạt tới đỉnh phong.
Bên trong Huyền Môn, chỉ cần tiến vào Hóa Cảnh, sẽ tự động được thăng lên trưởng lão, tiến vào Trưởng Lão Đường.
Còn người đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, có thể lựa chọn một trong hàng ngàn đỉnh xanh vô danh của Huyền Môn, độc lập thu nhận đồ đệ.
Trưởng lão Hóa Cảnh đỉnh phong của Huyền Môn, tuy rằng thực lực đấu pháp chênh lệch, mỗi người đều có sở trưởng khác nhau, nhưng tùy tiện chọn đại một vị, thì đó đều là đại năng dễ dàng dời sông lấp biển ở Phàm giới. Hay nói cách khác, những người đang ngồi bên trong Trưởng Lão Đường này, chính là những trụ cột vững vàng tạo dựng nên cơ nghiệp vạn năm của Huyền Môn.
Lúc này đây, các trưởng lão ngồi trong đại sảnh đều có những vẻ mặt khác nhau:
Có người vẻ mặt cao thâm khó dò, dáng dấp như tiên nhân; có người vẻ mặt giận dữ, râu mép vểnh lên; có người thành thật chất phác, khuyên trái khuyên phải; có người thì như thể chẳng có chuyện gì liên quan đến mình, ôm bầu rượu, ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế…
Nguyên nhân của cảnh tượng kỳ lạ này chính là bởi vì khoảng một nén nhang trước, mấy vị trưởng lão chủ phong dẫn theo các trưởng lão lệ thuộc của mình, sôi nổi nói năng bốp chát, cãi vã ầm ĩ.
Vị trưởng lão chủ phong có tính cách nóng nảy, họ Viên không tiện nêu tên nào đó, thậm chí còn xắn tay áo lên, vẻ mặt hầm hầm như muốn đập răng cửa vào ót của lão già đối diện.
May mà cháu trai của ông ấy đứng gần đó, đúng lúc và thành thạo ngăn lại.
Và nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ tranh cãi chỉ có một ——
Chính giữa, bên cạnh vị trí của chưởng môn, thanh niên công tử đang lặng lẽ ngước mắt nhìn lên hư ảnh xuất hiện giữa không trung trên đại sảnh.
Một thiếu nữ đang khoanh chân ngủ say, lơ lửng giữa tiên khí bồng bềnh.
Linh khí Tiên giới tinh khiết không gì sánh bằng đang vờn quanh người nàng, khiến người nàng phập phồng, tẩy lễ tẩm bổ chu thiên kinh mạch, liên tục tuần hoàn ra vào.
Hơi thở linh lực của thiếu nữ cũng từ từ tăng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
“Đã rất nhiều năm rồi, ta chưa từng thấy tiên khí tẩy lễ nào rộng lớn uy nghiêm như thế này. Thu Bạch, lần trước, hẳn là Thời Ly sư muội của con?”
Ngay giữa chủ vị, Yến Quy Nhất im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
“Đáng tiếc con bé đang bế quan để trùng kích Hóa Cảnh, nếu không, để nó tận mắt nhìn thấy thịnh cảnh thế này, cũng là…”
Giọng nói khoan thai chậm rãi của Yến Quy Nhất cuối cùng cũng khiến một vị trưởng lão ngồi bên cạnh không chịu nổi: “Chưởng môn.”
Yến Quy Nhất dừng lại, cười một tiếng: “Ta biết các ngươi sốt ruột, nhưng vội vàng cũng chẳng có ích lợi gì. Xem như các ngươi đánh một trận, hủy luôn cả Trưởng Lão Đường này, khiêu chiến từng người một, khiến những người còn lại chịu thua, thế thì có thể khiến tân đệ tử thành môn hạ của người thắng à?”
“Tất nhiên không được!”
Trong sảnh, mấy vị trưởng lão chủ phong yếu đấu pháp nhưng có những điểm mạnh khác đều có chút nóng nảy.
Luôn mồm luôn miệng lộn xộn, đều là những câu đại loại như “Dạy đệ tử đâu chỉ có thể tập trung vào đấu pháp được”, “Dạy theo năng khiếu, ta thấy tiểu cô nương này không phải là người có tính nết hiếu chiến hay quát tháo”, “Ta đã xem tinh tượng, ta và con bé có duyên thầy trò”.
Thấy cảnh tượng trước mặt lại sắp quay về một nén nhang trước, Yến Quy Nhất cúi đầu, ho nhẹ một tiếng.
Đại sảnh im lặng.
Các vị trưởng lão ngồi trên ghế đều nhìn về phía chủ vị.
Yến Quy Nhất xuôi tay, ngẩng đầu mỉm cười: “Ta biết chư vị trưởng lão đều quý trọng người tài, nhưng vẫn nên tuân theo quy củ. Vị đệ tử này vẫn chưa vượt qua bài kiểm tra cuối cùng của Huyền Môn thiên khảo, bây giờ bàn về chuyện con bé vào đỉnh nào thì vẫn hơi quá sớm.”
“Đây chính là tiên tuyển chi nữ đã bước qua một trăm lẻ chín bậc Vân Thê đấy.” Trưởng lão Khâu Minh Sinh, người thành thật nhất trong số các trưởng lão đang ngồi, nghe thế thì mở to mắt, khó xử nhìn sang phía chủ vị, “Chưởng môn, cho dù con bé thất bại trong bài kiểm tra thứ ba, Huyền Môn ta tuyệt đối không thể bỏ qua một tiên tài như thế.”
Bên cạnh Khâu Minh Sinh, Lan Thanh Điệp đang ôm bầu rượu ngửa cổ lên, vô thức nghiêng người về phía ông ấy, lẩm bẩm như đang ngủ mơ: “Lão Khâu, ông đừng ngốc nữa. Ai cần ông nói ra chứ, bọn họ chỉ ước gì con bé không qua được bài thi thứ ba, sau đó bọn họ sẽ giành trước, chạy tới trước mặt con bé “ban ơn” ngoại lệ thu đồ đệ, sau đó trực tiếp đưa người về đỉnh của mình.”
Khâu Minh Sinh quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp những ánh mắt như sói như hổ.
Tuy rằng ông và Lan Thanh Điệp đều là chủ phong trưởng lão Hóa Cảnh đỉnh phong, đồng thời cũng đều là chủ phong trưởng lão trẻ tuổi, nhưng lúc này đây, hàng đối diện có một nửa là thế hệ sư thúc của ông, khi bị bọn họ trừng mắt nhìn, Khâu Minh Sinh chỉ có thể thành thành thật thật cúi đầu xuống, vờ như mình chưa hề nói gì.
Nhưng kế hoạch trì hoãn quyết định của Yến Quy Nhất rõ ràng đã thất bại.
Ông ấy bất đắc dĩ cười cười: “Minh Sinh nói không sai, đệ tử này thật sự là tiên tài, chỉ là không biết con bé…” Yến Quy Nhất quay sang hỏi Yến Thu Bạch, “Đệ tử này tên gì?”
Yến Thu Bạch cúi thấp người xuống: “Phong Thập Lục.”
“Ừm?”
Yến Quy Nhất bất ngờ nhướng mi.
Yến Thu Bạch gật đầu xác nhận: “Chính là tên này.”
Yến Quy Nhất không khỏi bật cười, xoay người lại: “Cái tên này, dường như có duyên với ta.”
Lời vừa nói ra, các trưởng lão bên dưới nhất thời căm lặng.
Bọn họ nhìn trái ngó phải với những biểu cảm khác nhau.
Yến Quy Nhất nhận ra, mỉm cười khoát khoát tay: “Chư vị trưởng lão, đừng hiểu lầm ý của ta, mấy năm nay ta đã quen nhàn vân dã hạc, không có ý định mở đỉnh núi. Nói ra thì thật xấu hổ, môn hạ Thu Bạch, Ly Nhi, Thiên Hạc, Minh Hạ, cả bốn đệ tử thân truyền đều chưa đạt tới Hóa Cảnh, ta làm sao còn tâm sức mà mà dạy thêm tân đệ tử nhập môn.”
“Vậy ý của chưởng môn là?!”
Yến Quy Nhất bình tĩnh nói: “Vừa bắt đầu tu hành đã có thể leo lên một trăm lẻ chín bậc Vân Thê, ngoài thiên phú trác tuyệt hiếm có, con bé còn có tâm tính rất đáng kinh ngạc, hiếm thấy trên đời. Nếu dốc lòng bồi dưỡng, tương lai có thể giống như tiểu sư thúc tổ, bảo vệ Huyền Môn ta mấy nghìn năm không suy.”
Nghe Yến Quy Nhất đột nhiên nhắc đến Lận Thanh Hà, các vị trưởng lão líu lưỡi, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo, bọn họ nghe thấy chưởng môn mỉm cười ôn hòa: “Đã như vậy, ta sẽ tiến cử con bé cho tiểu sư thúc tổ, để con bé nhập môn hạ của ngài ấy, các vị trưởng lão cảm thấy thế nào?”
Tất cả các trưởng lão: “......”
Đương nhiên làm sao mà như thế được!
Bọn họ đánh nhau nửa ngày ở đây chẳng phải là vì muốn đoạt lấy tiên tài này, chống đỡ đỉnh núi của bọn họ nghìn năm trường thịnh không suy hay sao! Giờ giao cho sư thúc tổ, bọn họ còn làm gì được nữa!!!
Nhưng cho dù trong lòng phẫn uất đến cách mấy, nghe đến tên tuổi của Lận Thanh Hà, giống như dựng lên một ngọn núi cao hùng vĩ bao la không thể với tới trước mặt các vị trưởng lão.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ (*).
(*) Ca ngợi ngưỡng mộ những người có phẩm đức cao quý, thanh cao, khiến người ta chỉ có thể nhìn.
Không có một khuyết điểm nhỏ nhặt nào, bọn họ còn có thể làm sao nữa.
Tất cả các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, mới có thể hành lễ một cách tiếc nuối và thật lòng tin phục: “Chưởng môn nói có lý, con bé nên làm môn hạ của tiểu sư thúc tổ,”
Yến Quy Nhất cười híp mắt, tựa như hồ ly ở khe sâu sau núi: “Tất nhiên, chuyện này còn phải do chính tân đệ tử đó đồng ý mới được.”
“Vâng.”
Các trưởng lão bĩu môi trong lòng.
Tất nhiên sẽ đồng ý rồi, ai mà không đồng ý chứ?
Đừng nói là tân đệ tử, ngay cả những trưởng lão như bọn họ, dù cho bị miễn đi chức vị trưởng lão, vác gương mặt già nua đi làm đồ đệ của tiểu sư thúc tổ — Người được xưng tụng là “Huyền Môn nhất kiếm định thiên hạ” suốt mấy nghìn năm nay, thì đó cũng là chuyện là mà người người tình nguyện, khỏi cần phải bàn cãi, chỉ nói về vai vế trong tông môn, có thể nhảy vọt bao nhiêu…
Ủa, chờ chút.
Vai vế?
Các trưởng lão bỗng sực nhớ tới gì đó, vẻ mặt như thể ăn phải mướp đắng của Tiên giới, ai cũng phức tạp nhìn về phía hiển ảnh giữa sảnh.
Một tiểu cô nương thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi ——
Xét về vai vế, thế mà lại sắp trở thành sư cô của bọn họ?
Hiển ảnh phóng to.
——
Bên trong Vân Thê Cảnh.
Thời Lưu đã trải qua tiên khí tẩy lễ cuồn cuộn suốt một ngày một đêm.
Tựa như ngâm mình trong dòng suối ấm áp vô cùng thoải mái, mỗi một lỗ chân lông đều được nhẹ nhàng xoa dịu, vết thương được chữa lành, đau đớn cũng dịu đi, linh khí chảy khắp linh mạch toàn thân nàng, dường như muốn cải tạo lại mọi khuyết điểm, tẩy sạch hết mọi vết dơ.
Một ngày một đêm trôi qua, tựa như tân sinh.
Thời Lưu mở mắt ra một lần nữa.
Thiên địa xa lạ, một khoảng trắng xóa, tựa như có những dãy núi xanh liên miên nối tiếp nhau, ẩn hiện trong mây mù xa xăm.
Thời Lưu hơi ngạc nhiên, nhưng không hề hoang mang.
Nàng do dự một chút, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất, quan sát xung quanh.
Thời Lưu trông thấy một bóng dáng hết sức quen thuộc.
Đối phương dường như cũng nhận ra nàng đã tỉnh lại, vì thế hắn nghiêng người nhìn sang.
Trên mặt thanh niên công tử lộ ra ý cười ôn hòa, vừa định nói: “Ngươi ——”
“Yến Thu Bạch sư huynh?” Thời Lưu kinh ngạc dừng lại.
Vẻ bất ngờ thoáng qua mặt mày của Yến Thu Bạch: “Ngươi biết ta?”
“?”
Thời Lưu sửng sốt một lát, sau đó mới sực nhớ ra ——
Bên trong Thông Thiên Các của Nam Châu U Minh, nàng dùng dáng vẻ của Thời La Thời gia xuất hiện trước mặt hắn.
Còn bên trong Yểm Ma mộng cảnh, trong mộng nàng chính là bản thân lúc nhỏ, tất nhiên cực kỳ khác biệt so với hiện tại.
Cho nên Yến Thu Bạch không có ấn tượng gì về tướng mạo của nàng hiện tại —— Tuyệt đối không thể có chút ấn tượng nào.
Mạch suy nghĩ dừng lại ở đó, Thời Lưu do dự một chút, nói dối một cách không lưu loát: “Ừm, ở, ở Phàm giới ta đã nhìn thấy rất nhiều, bức chân dung… của Yến Thu Bạch sư huynh.”
“Chân dung?”
Ánh mắt của Yến Thu Bạch hơi thoáng dao động, tựa như mặt hồ mùa xuân gợn sóng, nhưng cuối cùng hắn chẳng nói gì cả mà chỉ cười nhẹ rồi gật đầu: “Ta là đệ tử giám sát của Huyền Môn thiên khảo đợt này, đây là vòng kiểm tra thứ ba của ngươi.”
Thời Lưu hơi trợn tròn mắt: “Huynh mới chính là đệ tử giám sát thiên khảo?”
—— Nhưng rõ ràng Phong Nghiệp đã nói là cái kẻ mặt vuông vức kia mà.
“Đúng thế.”
Yến Thu Bạch đáp: “Trong bài kiểm tra thứ hai, leo thang trời, ngươi đã đạt được số bậc thang cao nhất lịch sử Huyền Môn, được tiên khí tẩy lễ vượt xa người bình thường, thứ này có lợi ích rất lớn cho con đường tiến cảnh của ngươi.”
Nghe xong, hai mắt Thời Lưu đều hơi sáng lên. Nàng cũng không quan tâm suy nghĩ đến vấn đề tại sao Phong Nghiệp lừa nàng, nàng nhanh chóng điều động linh lực chạy vòng quanh người, tự kiểm tra cảnh giới linh lực.
Quả nhiên, sau khi được tiên khí tẩy lễ, bây giờ nàng chỉ cách Địa Cảnh đỉnh phong gần trong gang tấc.
Yến Thu Bạch có thể nhìn thấy sự vui sướng khó mà che giấu được của thiếu nữ, cho nên hắn im lặng chờ đợi, không ngắt ngang nàng.
Sau đó, chờ đến khi thiếu nữ mở mắt ra, đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly nơi thanh tuyền sơn giản, nàng tươi cười khom lưng trước hắn: “Đa tạ sư huynh!”
Yến Thu Bạch ngẩn ran, nhớ tới cảnh tượng gần như thảm thiết trên Vân Thê, hắn lại có chút không đành lòng.
“Có được cơ duyên như thế, tất cả là do công sức của một mình ngươi, chẳng liên quan gì đến người khác.” Yến Thu Bạch đến gần, do dự một chút sau đó nhẹ nhàng vỗ vào vai của thiếu nữ, “Chỉ là con đường tu tiên vừa gian nan vừa dài đằng đẵng, trước tiên phải học cách bảo vệ chính mình, sau đó mới có thể bảo vệ người khác.”
Thời Lưu ngơ ngác nhìn bàn tay đặt trên vai mình, sau đó ngước mắt nhìn lên, một lát sau, nàng mới lấy lại tinh thần dưới ánh mắt dịu dàng như làn thu thủy của Yến Thu Bạch, nàng hơi ngại ngùng gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn sư huynh.”
“Vậy ta dẫn ngươi đến bài kiểm tra thứ ba?”
“Vâng.”
Bài kiểm tra thứ ba của Huyền Môn thiên khảo, tên gọi [Trảm Tiền Trần].
Công cụ cốt lõi được sử dụng trong bài thi này là một chiếc gương.
Một chiếc gương thoạt nhìn rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt, hệt như những chiếc gương của các hộ gia đình cõi phàm trần. Nó thậm chí còn chẳng được trang trí chút hoa văn dư thừa nào, vuông vức bén nhọn, không có viền ngoài, được dán một cách tùy tiện lên tường.
Nếu muốn nói đến điều gì đặc biệt thì đó chính là tấm gương này rất lớn, gần như chiếm hết cả bức tường của căn phòng.
“Trước khi bài kiểm tra thứ ba bắt đầu, ta sẽ rời khỏi căn phòng này.” Yến Thu Bạch trấn an, “Trong bài kiểm tra này, ngọn nguồn chấp niệm trong lòng ngươi sẽ hóa thành vật chất, chỉ có giết chết nó, mới có thể thông quan.”
Thời Lưu thoáng giật mình: “Thảo nào lại gọi là trảm tiền trần.”
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ.”
“Dù không đủ mạnh thì cũng đừng lo lắng.” Trước khi đi, Yến Thu Bạch nói, “Cho dù ngươi bị thương hay bị giết chết trong gương, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì tới hiện thực —— Ngươi có thể hiểu rằng tấm gương này chính là hình chiếu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng ngươi.”
Thời Lưu gật đầu: “Ta sẽ vượt qua, ta nhất định phải vào Huyền Môn.”
“......”
Cuối cùng, Yến Thu Bạch chẳng nói gì, bóng dáng của hắn biến mất.
Cả căn phòng dần tối lại.
Thời Lưu nhẹ nhàng hít vào một hơi, thoáng siết chặt lòng bàn tay.
Nàng đã chặt đứt chấp niệm về huyết thống, không còn gian nan khổ cực, cho dù ảo ảnh của Thời Đỉnh Thiên xuất hiện ở nơi này, nàng cũng sẽ không do dự vung kiếm xuống.
Ừm… Điều kiện tiên quyết là Thời Đỉnh Thiên này không có tu vi Hóa Cảnh đỉnh phong như hiện thực…
Nghĩ đến khả năng này, gương mặt nhỏ nhắn của Thời Lưu nhất thời tái nhợt.
—— Lúc nãy quên hỏi sư huynh, chắc là không đâu nhỉ?
Dưới ánh mắt chăm chú và lo lắng của Thời Lưu.
Chiếc gương trong phòng cuối cùng cũng dần dần sáng lên.
Ánh sáng màu đỏ sậm mờ ảo dần khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ căn phòng, rốt cuộc Thời Lưu cũng nhìn thấy rõ tất cả cảnh tượng sau lưng ——
Bầu trời đỏ sậm như được in lên bởi mực máu, trên đỉnh đầu là những đám mây đỏ nặng trĩu.
U Minh Huyết Hà dài nghìn dặm uốn lượn chảy quanh, Mạn Đà La nở rộ diêm dúa lẳng lơ, những sợi tơ như máu nhô lên từ tâm hoa của chúng, giao thoa với xương trắng sau như khóm lá rậm rạp.
Vô số xương trắng, từ bầu trời cho đến sông máu, rồi đến núi thây bẩn thỉu dưới chân nàng.
“——!”
Thời Lưu thấy rõ ràng lòng bàn chân mình giẫm lên ngọn núi do xương cốt chất đống tạo thành, sắc mặt tái xanh.
Sau đó nàng nhìn thấy thanh trường kiếm trong tay.
Một thanh trường kiếm màu ngọc bích, Thần Mạch Kiếm của Thời gia.
“Quả lựu nhỏ.”
Thời Lưu nghe thấy một giọng nói khàn khàn.
Giây tiếp theo, cơ thể của nàng đột nhiên bị siết lại, tựa như bị một luồng khí cơ vô hình và đáng sợ siết chặt, sau đó thô bạo kéo về phía đỉnh núi ——
Phịch.
Thời Lưu quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt ngước lên, đồng tử khẽ run.
Ma ngồi trên vương tọa được làm bằng hàng nghìn hàng vạn thi cốt, nâng cằm nàng lên, cúi đầu muốn hôn xuống.