Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Chương 102: 102




Sắc mặt Thời Ly trắng bệch, kinh hãi cứng đờ bên cạnh bàn.
Nàng ấy không thể tin nổi vào những gì mình nghe thấy, cũng như dù mong mỏi thế nào nhưng vẫn không thể nghe được bất cứ lời giải thích nào từ phụ thân.
Khóe môi của Thời Lưu khẽ cong lên, nàng nghiêng người, ánh mắt lành lạnh: “Đã từng.”
“Cái gì?” Thời Đỉnh Thiên nhíu mày.
“Ta đã từng là nữ nhi song sinh của Thời gia, nhưng kể từ khi Thời gia chủ giam ta trong tiểu viện khuất trong rừng rậm sau núi, ta đã không phải nữa rồi.

Hiện nay ta chỉ có một cái tên, là Phong Thập Lục.”.

Truyện Mỹ Thực
“.......”
Ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên trầm xuống: “Nếu từng câu từng lời của ngươi đều oán trách Thời gia, vậy ngươi trở về làm gì?”
Thời Lưu khẽ nhíu mày.
Sau chuyến xuống núi đợt này, nàng phát hiện một số người luôn có một căn bệnh chung: Hình như không hiểu tiếng người.

Bởi vì lý do của riêng mình mà cứ luôn phải cường điệu.
“Ta đã từng nói rõ ràng, mong Thời gia chủ đừng để ta lặp lại lần nữa,” Thời Lưu hờ hững nhìn ông, “Chuyện trước đây ta không muốn so đo với Thời gia, cũng không đòi hỏi bồi thường, duy chỉ có một điều —— Ta đã cắt đứt tiền duyên với Thời gia, không còn quan hệ gì nữa, Thời gia chủ đừng lấy đại nghĩa gia tộc hay huyết thống thân thuộc để ép buộc ta.”
Thời Lưu dừng lại, nhìn sang Thời Ly, người vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác thất thần.
Sau đó nàng thu hồi ánh mắt: “Cho dù ngài nhắc tới, ta cũng sẽ không bởi vì vậy mà nhượng bộ, thay đổi yêu cầu nhập tộc đối với Thời gia —— Thần Mạch Kiếm, ta nhất định phải lấy được.”
“Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt sao?” Thời Đỉnh Thiên lạnh giọng hỏi.
Thời Lưu không hề chớp mắt: “Thế thì kính xin Thời gia chủ hãy hủy bỏ lễ nhập tộc vào ba ngày sau.”
“Ngươi ——!”
Thời Đỉnh Thiên nheo mắt lại, trong mắt hơi hiện lên hàn quang: “Rốt cuộc ngươi dựa vào con bài chưa lật nào mà cho rằng ta nhất định sẽ cho ngươi Thần Mạch Kiếm?”
Thiếu nữ cụp mắt, hơi cong môi nở nụ cười trào phúng: “Nếu Thời gia chủ không đoán được, vậy tại sao ngài lại tổ chức lễ nhập tộc vào ba ngày sau, rồi lại nóng lóng muốn truyền tin tức liên hôn giữa Huyền Môn và Thời gia ra khắp thiên hạ?”
“Cho nên Tử… Thật sự là ngươi?” Mặc dù Thời Đỉnh Thiên đã sớm đoán được, nhưng thời khắc này cũng không thể khắc chế được chấn động trong đáy mắt.
Thời Lưu không muốn nói nhiều nữa: “Hai ngày sau, trước nửa đêm, nếu Thời gia chủ vẫn chưa đưa ra quyết định, ta sẽ rời khỏi Thời gia, cả đời này cũng không quay lại.”
Vừa dứt lời, thiếu nữ cầm kiếm xoay người, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi đình viện.

Thời Đỉnh Thiên đứng trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt phức tạp nhìn xuống dưới lầu, dõi theo bóng dáng đi xa dần của thiếu nữ ở bên ngoài cửa sổ.
Tử Thần quá quan trọng đối với Thời gia, cũng rất quan trọng đối với thế gian, nếu nàng thật sự mang mệnh số của Tử Thần, cho dù là vị trí gia chủ của Thời gia, ông cũng sẽ nhường nó cho nàng.
Chỉ là quyết định năm xưa khó có thể vãn hồi, uất hận khó tiêu, bây giờ xem ra đây là cơ hội duy nhất để Thời gia giữ lại Tử Thần.
Cho nên bất kể là liên hôn hay là Tử Thần, ông cũng nên làm như thế.
Nghĩ như vậy, Thời Đỉnh Thiên mang theo nỗi lòng nặng trĩu gõ vào khung cửa sổ, viết ra kiếm tấn, gọi các trưởng lão và tộc thúc cốt cán của Thời gia đến Nghị Sự Đường.
Viết xong, Thời Đỉnh Thiên chuẩn bị xoay người lại.
Trong phòng vang lên giọng nói run rẩy của thiếu nữ ——
“Phụ thân.”
Thời Đỉnh Thiên dừng lại một chút, xoay người lại, cố gắng giảm bớt vẻ nghiêm khắc giữa hai hàng mày: “Chuyện vừa rồi, con không cần băn khoăn, nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi đã.”
“Sao con có thể không băn khoăn chứ?” Thời Ly càng ngày càng không thể tin nổi mà nhìn ông, “Khi còn bé con mơ hồ nhớ rằng mình có một người tỷ tỷ, sau đó con hỏi người, người nói tỷ ấy đã qua đời rồi, người bảo con đừng nhắc tới để tránh làm mẫu thân đau lòng! Nhưng hôm nay, người lại nói với con, Thập Lục sư muội là chí thân song sinh của con!”
Sắc mặt Thời Đỉnh Thiên trở nên trầm lãnh: “Tất cả quyết định trong tộc năm ấy đều khó giải thích rõ, chẳng lẽ hiện tại con muốn bắt chước tỷ tỷ của con, cùng nhau làm khó ta sao?”
“Con……”
Thời Ly nhất thời không nói nên lời, vừa lơ đễnh vừa ngơ ngác nhìn lên bàn.
Đó là thuốc trị thương mà Thời Lưu để lại khi nàng đến.
Thấy vẻ mặt tái nhợt yếu đuối của con gái, ánh mắt của Thời Đỉnh Thiên hơi thả lỏng: “Con không hiểu chuyện xảy ra năm đó, những gì cha làm đều là vì Thời gia, không có lựa chọn nào khác.

Nếu không, trên đời này nào có cha mẹ nào cam lòng giam cầm con gái ruột của mình ở sau núi chứ?”
Thời Ly cắn môi, không nói gì.
Thời Đỉnh Thiên khẽ thở dài: “Con nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác cha sẽ đến thăm con.” Nói xong, ông xoay người bước ra ngoài.
Khi Thời Đỉnh Thiên chuẩn bị bước ra ngoài cửa, trong phòng bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng lơ đễnh của Thời Ly.
“Phụ thân, nếu như năm đó người bộc lộ thiên phú của Tử Thần là Thời Lưu, chứ không phải con, vậy người sẽ làm như thế nào?”
Thời Đỉnh Thiên nhíu mày dừng bước, không hề quay đầu lại mà chỉ trầm giọng nói: “Bây giờ nói đến điều này thì có ý nghĩa gì?”
“......”
Hàng mi của Thời Ly run lên, nàng vươn tay cầm lấy lọ đan dược trên bàn, hơi nắm chặt: “Ít nhất con phải biết mình đã cướp đi thứ gì của tỷ ấy.”
“A Ly, con có ý gì?” Thời Đỉnh Thiên tức giận xoay người lại.
“Không có gì cả.”
Vẻ cứng nhắc của thiếu nữ phai nhạt dần, mặt mày như phủ sương băng, xoay người đi về phía giường: “A Ly bị thương, không thể tiễn phụ thân, xin người cứ tùy ý.”

Nỗi phẫn uất khó nói nên lời xẹt qua trong đáy mắt của Thời Đỉnh Thiên, nhưng cuối cùng ông không nói gì cả mà chỉ phất tay áo bỏ đi.

Thời Lưu mở cửa bước vào phòng, còn chưa đóng cửa lại thì đã trông thấy một góc áo choàng trắng tuyết lộ ra sau bàn.
Thiếu nữ hơi ngập ngừng, đóng cánh cửa sau lưng lại: “......!Chủ nhân?”
Góc áo choàng trắng tuyết chợt biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn thẳng tắp xuất hiện cách nàng một thước.
“Lâu ngày gặp lại sư huynh của ngươi, khó chia xa như vậy sao?” Ma lạnh lùng cúi đầu xuống, trong đôi mắt sơn mài như có biển mực đang dâng trào.
Thời Lưu suy tư một chút: “Ta đi gặp Thời Ly mà.”
“?”
Ma nghi ngờ cúi thấp người xuống, giống như đang nhẹ nhàng ngửi gì đó, sống mũi cao gần như chạm vào cổ nàng, khiến Thời Lưu ngứa ngáy muốn né tránh.
Nhưng lại bị hắn nắm lấy cổ tay kéo lại.
“Trên người ngươi có hơi thở của hắn,” Ma khàn giọng nói, hắn nhìn nàng từ khoảng cách quá gần, cảm xúc trong mắt càng khó áp chế được, “Quả lựu nhỏ, ngươi dám lừa dối ta.”
Thời Lưu hơi bất đắc dĩ: “Ta rời khỏi Tử Giang Các, gặp sư huynh và các đệ tử của Huyền Môn trước, sau đó biết Thời Ly bị thương nên đến đình gác phía Tây thăm muội ấy.”
“Thật vậy sao?”
Dường như ma rất dễ dỗ dành —— Thời Lưu nói xong, vẻ ấm ức giữa hai hàng mày của hắn nhanh chóng phai nhạt.
Vài giây sau, Phong Nghiệp buông tay ra, uể oải dời mắt đi: “Mặc dù lễ nhập tộc ba ngày sau sẽ quyết định ngày thành thân, nhưng ngươi cũng không được đến quá gần hắn.”
“Tại sao?”
“?” Phong Nghiệp rủ mắt xuống, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi nói xem là vì sao.”
Thời Lưu lắc đầu: “Ta không biết.

Ta chỉ biết khế ước đã định thì phải tuân theo.”
“Đó là quyết định ngày tổ chức hôn lễ chứ không phải ký khế ước kết hôn.” Giọng của ma hơi trầm xuống, “Hôn lễ sẽ không thể hoàn thành, chẳng lẽ còn cần ta nhắc lại lần thứ hai sao?”
“......”
Thiếu nữ cúi đầu, một lát sau mới nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Không muốn dây dưa với chủ đề khiến nàng bất an này nữa, lông mi của Thời Lưu khẽ giật giật, chợt nhớ tới điều gì đó, nàng ngước mắt lên nhìn hắn: “Ta sắp lấy được Thần Mạch Kiếm rồi.”
Phong Nghiệp nghiêng mắt, dường như không hứng thú lắm: “Sao Thời gia chịu đưa cho ngươi?”

“Ta dùng lễ nhập tộc uy hiếp Thời Đỉnh Thiên.” Thời Lưu ngoan ngoãn chớp mắt, “Ông ấy vẫn chưa quyết định, nhưng thái độ đã thả lỏng rất nhiều.”
“Ừ.”
Thời Lưu hơi ngạc nhiên, nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Sắp lấy lại Thần Mạch Kiếm rồi, huynh không vui sao?”
“Nếu ta muốn thì đã cướp lấy từ lâu rồi.” Ấn đường của Phong Nghiệp khẽ nhăn lại, “Thứ Thời gia nợ ta vẫn chưa trả xong, từ khi vào cửa Thời gia thì ta đã nhẫn nhịn, đến nay vẫn chưa thể đòi lại thì sao có thể vui vẻ chứ?”
Thời Lưu hơi giật mình: “Trừ Thần Mạch Kiếm, Thời gia còn nợ huynh thứ gì nữa?”
“Một trăm ba mươi bảy mạng người.”
Ánh mắt của Thời Lưu run lên: “Chuyện khi nào vậy?”
“U Minh Nam Châu, thạch lao, một trăm ba mươi bảy roi Thần Hồn.” Mỗi chữ của Phong Nghiệp đều sắc bén như kiếm, đáy mắt dâng lên hán ý túc sát như sương tuyết.
Thời Lưu sửng sốt.
Trận cực hình tra tấn thần hồn kia đã hoàn toàn cắt đứt sự hy vọng cuối cùng về huyết mạch chí thân, đương nhiên nàng sẽ không bao giờ quên.
Chỉ là nàng không ngờ hắn vẫn còn nhớ, mà còn nhớ rõ ràng như vậy nữa.
“Trận tiên hình kia xem như ta trả lại ơn nuôi dưỡng mười năm của Thời gia.

Hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến huynh, huynh không nên trả thù thay ta.”
Phong Nghiệp ngừng lại một chút, giọng nói pha chút bực bội: “Ngươi trách ta lúc ấy không lập tức cứu ngươi à?”
“......”
Thời Lưu không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn nên lặng lẽ rơi vào trầm tư.
Nhưng ma lại nghĩ rằng mình nói trúng phóc, ánh mắt càng thêm ảm đạm, hắn tiến lại gần nửa thước, nắm lấy cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu lên đối diện với mình: “Khi đó, đối với ta, ngươi chẳng khác gì con sâu cái kiến, bèo nước gặp nhau (*) còn làm hỏng đại kế của ta, chỉ là gánh nặng vô dụng mà thôi —— Tại sao ta phải vì ngươi mà làm tổn hại tới bản thân mình chứ?”
(*) Bèo nước gặp nhau: thành ngữ chỉ những người xa lạ gặp nhau nơi đất khách.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy không hiểu nổi hắn: “Ta biết mà.”
Vẻ mặt của thiếu nữ thản nhiên, không nóng không lạnh, ánh mắt trong veo phản chiếu hình bóng của hắn.
Phong Nghiệp vô cớ nổi giận, trong lồng ngực trống rỗng như có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực: “Đời này của ta đã định sẵn là ma, chứ không phải thần minh cứu khổ cứu nạn yêu thương chúng sinh, cố gắng cứu giúp người khác chỉ sẽ khiến ta chết không chỗ chôn thân —— Cho dù thời gian chảy ngược vạn lần, ta cũng sẽ không ngay lập tức cứu ngươi.

Ta chưa bao giờ hối hận về chuyện này.”
Ma nói rất dứt khoát, rất tàn nhẫn, vững vàng đến nỗi núi sông không thể lay chuyển được.
Thế nhưng đầu ngón tay đang nắm lấy cằm nàng lại khẽ run lên, mà chính hắn cũng không nhận ra.
Như thể đang sợ điều gì đó.
Thời Lưu nhẹ nhàng, chậm rãi chớp mắt, nàng đã hơi hiểu đôi chút rồi.
Thế là thiếu nữ khẽ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu ý của huynh, ta cũng chưa từng trách huynh.

Cho dù quay lại nghìn lần vạn lần, ta cũng hy vọng huynh làm như thế.


Chỉ có như vậy huynh mới có thể hữu kinh vô hiểm đi tới ngày hôm nay.”
Ánh mắt của ma khẽ động, chẳng biết từ lúc nào mà giọng nói đã trở nên khàn đặc: “......!Thật sự không trách ta sao?”
“Ừ.”
Bàn tay đang nắm cằm nàng buông ra, ma trầm giọng nói: “Vậy tại sao lại nói không liên quan đến ta, cũng không cho ta trả thù thay ngươi?”
Thời Lưu suy nghĩ: “Huynh còn nhớ khi ở trên thuyền Độ Thiên Uyên, huynh đã từng đồng ý với ta chuyện gì không?”
Ma khẽ nheo mắt lại, một lúc sau mới nói: “Thiện ác hữu báo, không làm hại người vô tội.

Người của Thời gia là người vô tội sao?”
“Có lẽ, có người đúng như thế, hoặc có người không phải như thế.

Ta cũng không muốn phân biệt rạch ròi.” Thời Lưu khẽ nói, ngước mắt lên nhìn hắn, “Nhưng điều này không phải bởi vì người vô tội, mà là bởi vì huynh.”
Chỉ một thoáng chốc, hắn đã dễ dàng hiểu ý của nàng.
Ma khẽ cong môi cười, tựa như giễu cợt, tựa như mỉa mai: “Ngươi cảm thấy cho đến tận bây giờ ta vẫn còn để ý tới cách nhìn nhận của thế gian về ta sao.”
“Ta quan tâm.” Thời Lưu cúi đầu, khẽ nói, “Ta quan tâm chân tướng là gì, thiên lý đang ở đâu, ta quan tâm tuyết trắng sạch sẽ, không nhuốm màu nhơ nhuốc, ta quan tâm người đổ máu vì thế gian, người ấy không nên vĩnh viễn bị vây trong thù hận.”
Thiếu nữ ngước lên nhìn hắn, con ngươi trong veo như khối lưu ly trong vắt nhất thế gian.
“Lẽ phải mà người đời chưa từng cho huynh, ta muốn cho huynh.”
Đôi mắt của ma sâu thẳm, cảm xúc trong mắt cũng trầm luân, tựa như bị mê hoặc bởi một thứ nào đó sâu nhất thế gian.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt của thiếu nữ lại.
“E rằng......!ta không có nhiều thời gian như vậy để chờ ngươi.” Che lại cũng vô ích, đôi mắt màu hổ phách kia như thể đã sớm khắc sâu vào thần hồn, dù nhắm mắt cũng không thể nào che giấu được.
Giọng của ma khàn khàn khe khẽ, tựa như sợ hù dọa ai đó.
Hắn che mặt của nàng lại, tựa như tình nguyện trúng cổ, hôn lên cánh môi nàng.
Trái tim của Thời Lưu run lên, dưới lòng bàn tay của hắn, nàng nhắm mắt lại: “Phản đồ Tiên giới huynh hãy cứ giết, còn nhân gian……”
“Đường nhân gian, ta sẽ mở giúp huynh.”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Tại Phàm giới, làm sao để làm sáng tỏ công lý và tỏ rõ thù oán vì Phong Nghiệp, khi ngã bài ở Huyền Môn Trưởng Lão Đường, quả lựu nhỏ đã nghĩ kỹ rồi.

Thế nên nàng đồng ý đại hôn, lấy lại La Phong và Thần Mạch, nhập tộc Thời gia, đồng ý bảo vệ Huyền Môn lập lời thề vĩnh viễn không thành tiên……
Đáng tiếc, kế hoạch năm trăm năm, năm thứ nhất đã bị ma cướp hôn 0-0.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.