Hôm sau Nguyệt Dực không đi chạy bộ nữa, anh ngủ nướng cùng Hạ Vũ. Hai người cùng dậy đi ăn sáng rồi đến lớp. Suốt cả quá trình, Nguyệt Dực nhìn Hạ Vũ bước nhanh lên lớp, vành tai hồng hồng và ánh mắt tránh né, bất đắc dĩ cười cười.
Hạ Vũ rảo bước qua chỗ rẽ, xác định Nguyệt Dực không nhìn thấy mình, mới thở dài một hơi, đi chậm lại. Những lời anh nói đêm qua tua lại trong đầu, cả cảm giác ấm áp khi nằm trong lòng anh, tim cũng đập nhanh, làm cho cậu không dám nhìn anh, sợ tim đập càng thêm rộn ràng. Cậu không dám mở miệng nói chuyện, xúc cảm đêm qua khiến cậu sợ giọng nói run rẩy căng thẳng của mình dọa anh.
Tối hôm qua bị lời anh nói dọa sợ, cậu sống 16 năm, cho tới bây giờ chưa từng được ai dùng thái độ tốt như vậy đói với cậu. Nằm trong cái ôm của anh, cậu nhìn chằm chằm vách tường, nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, đầu ầm vang, suy nghĩ cũng loạn tùng phèo, căng thẳng, rồi lại mừng rỡ, muốn bắt buộc mình tỉnh táo lại mau ngủ.
Đến khi vào lớp, đầu vẫn rối loạn, cậu lấy sách tiếng anh ra đọc, những một chữ cũng không vào. Bạn học nữ ngồi bên cạnh thấy cậu không tập trung, nhắc nhở cậu. Hạ Vũ mới hoàn hồn, cậu phải chú ý học tập. Cậu cố gắng tập trung tinh thần tiếp tục đọc bài, lại đột nhiên nghĩ chẳng trách giáo viên không cho yêu sớm, quả thật sẽ ảnh hưởng đến việc học. Nghĩ như vậy, đột nhiên cậu phản ứng lại, cái gì mà yêu sớm, chỉ là giao lưu gần chút thôi... mặt cậu lại đỏ lên.
"Hạ Vũ, cậu có thể giúp tớ đi xuống phòng y tế lấy thuốc đau dạ dày được không? Tớ vốn muốn tự đi, nhưng đau quá đi không nổi."
Hạ Vũ thấy cô yếu ớt, môi không có chút huyết sắc nào, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng, vẻ mặt đau đớn tột cùng thì cũng hoảng, đồng ý chạy đến muốn đỡ cô đi ra ngoài. Bỗng một bàn tay kéo lấy cậu, cậu nhìn, hóa ra là Nguyệt Dực. Lúc này cậu cũng không kịp hỏi tại sao anh lại ở đây, chỉ vội bảo anh cùng dìu cô xuống phòng y tế.
Nhanh chóng đưa bạn học đến phòng y tế, bác sĩ trường vừa nghe Hạ Vũ thuật lại tình huống vừa nhanh chóng kiểm tra, sau đó nói: "Không phải đau dạ dày, là viêm ruột thừa cấp, ở đây không được, phải đưa đến bệnh viện phẫu thuật. Thầy gọi xe, các em liên lạc với chủ nhiệm lớp thông báo cho phụ huynh." Nói xong đi ra ngoài gọi xe. Lúc này đang là giờ cơm trưa, chắc chắn chủ nhiệm lớp không ở văn phòng. Hạ Vũ không có điện thoại cũng không có số của chủ nhiệm lớp, căn bản không biết liên hệ thế nào. Cậu lo lắng nhìn Nguyệt Dực. Anh lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm số của chủ nhiệm lớp mình bấm gọi, trấn an vỗ vỗ bả vai cậu. Chủ nhiệm lớp nghe xong vội cúp máy liên hệ với chủ nhiệm lớp cậu. Chốc lát thầy chủ nhiệm đến cùng xe trường học, họ đưa cô lên xe. Chủ nhiệm lớp vỗ vai Hạ Vũ bảo cậu đi ăn cơm, không cần lo, đã liên lạc với người nhà, lại cảm ơn Nguyệt Dực, sau đó lên xe đưa cô đến bệnh viện.
Nguyệt Dực đưa Hạ Vũ ra khỏi phòng y tế, cười nói: "Không cần cảm ơn, đừng coi anh là người ngoài."
Hạ Vũ nãy giờ mới nhận ra cậu đã có thể nói chuyện bình thường lại với anh, đỏ mặt, nói sang chuyện khác: "Vừa nãy sao anh lại đến đây? Sao không đi ăn cơm?"
Anh đưa cậu đi qua bóng cây, ánh nắng cuối hè vẫn gay gắt, trả lời cậu: "Anh đến gọi em đi ăn cơm, vốn ở dưới tầng chờ em mà mãi không thấy em xuống, anh đành lên tìm em."
Con sóc trong lòng Hạ Vũ lại bắt đầu nhảy nhót, cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện anh đang mỉm cười nhìn mình. Cậu căng thẳng, vội nhỏ giọng quanh co đáp lời: "Ồ, vậy, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi."
Nguyệt Dực nói ừ, lại nói: "Cúi đầu đi đường cẩn thận đập đầu vào cây." Trong lời nói đầy ý cười, Hạ Vũ nghe vậy xấu hổ ngẩng cao đầu thành công khiến anh bật cười.
Hai người ăn cơm trưa, lại về lớp. Lúc sắp đến lớp, Nguyệt Dực nói: "Buổi chiều tan học anh đợi em ở tầng một." Hạ Vũ dừng một chút, mím môi gật đầu nhỏ giọng đáp "Ừm, hẹn gặp lại.".
Khóe miệng Hạ Vũ cong thành một nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt đen láy không né tránh nữa. Nguyệt Dực khoát tay, hai người ai về lớp nấy.
Hai tuần học rất nhanh trôi qua mất, cuộc sống của Hạ Vũ không thay đổi nhiều, ngoại trừ mỗi ngày cùng Nguyệt Dực đi học, ăn cơm, ngủ cùng nhau thì không có gì xảy ra. Đôi lúc Hạ Vũ sẽ hỏi bài anh, cậu kinh ngạc phát hiện ra anh đang luyện đề thi đại học, cứ mỗi ngày, mỗi lúc hỏi bài Nguyệt Dực, hai mắt đều lấp lánh ngưỡng mộ anh. Tiến độ học tập của Hạ Vũ cũng ngày càng tốt, cậu nghĩ chắc là do có học bá chỉ dạy tận tình đó.
Anh dịu dàng nhìn cậu, nỗ lực nhiều ngày như vậy, cuối cùng cậu không từ chối mình gắp thức ăn nữa. Anh có thể cảm giác được cậu đang chậm rãi tiếp nhận mình, ánh mắt anh lại càng dịu dàng.
"Trung thu em có về nhà không?" Cũng muốn đón trung thu cùng em ấy, nhưng có lẽ đành để lần sau vậy.
Hạ Vũ gật đầu, cậu đã nói với mẹ sẽ về nhà vào cuối tuần. Nguyệt Dạ thực sự không muốn về nhà, mẹ anh luôn ồn ào ép anh ăn thật nhiều, còn phải đối mặt với ông ba khó tính, mấy đứa em họ phiền phức, anh quyết định ở lại kí túc đợi Hạ Vũ về.
Nguyệt Dực lại nói: "Buổi chiều anh có việc ra ngoài với bạn, em đi ăn cơm trước, không cần chờ anh."
Hạ Vũ đờ ra gật đầu, hai tuần nay hai người hay đi ăn cơm với nhau, thỉnh thoảng bạn của anh cũng đi ăn cùng họ. Cậu đã quen với loại tiết tấu này, cũng tưởng rằng tương lai về sau cũng như vậy, ngày ngày đến lớp đi học, ăn cơm ngủ cùng Nguyệt Dực. Ba năm cấp ba trôi qua trong quy luật này, tuy rằng không có gì mới, nhưng cậu lại cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng cậu đã quên anh cũng có cuộc sống riêng và bạn bè của anh, không phải ai cũng không có bạn giống cậu.
Nguyệt Dực để ý thấy Hạ Vũ ủ rũ, tuy rằng không biết là vì sao, nhưng chắc chắn là có liên quan đến lời mình mới nói. Anh đưa cậu đi vòng qua con đường nhỏ sau căn tin. Con đường này trước kia dẫn đến khu nhà học, hơi xa, nhưng hai bên đường có rất nhiều cây xanh cao lớn. Hiện tại mọi người đi con đường kia, đường cũ này ít ai đi, trở thành một trong những đoạn đường để các cặp đôi hò hẹn.
Hạ Vũ và Nguyệt Dực ăn trưa muộn, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, trên con đường này đã không còn ai. Hạ Vũ yên lặng đi, không nói gì. Nguyệt Dực dừng bước lại, một tay nắm cổ tay cậu, xoay người nhìn cậu: "Hạ Vũ, em đang nghĩ gì vậy? Nói cho anh được không?"
Bỗng nhiên bị nắm tay, phản ứng đầu tiên là xấu hổ không dám nhìn vào mắt anh, sau đó khẽ lắc cổ tay, Nguyệt Dực không buông. Cậu đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Anh buông ra, lát nữa có người đến nhìn thấy đấy." Nhưng không giãy mạnh quá.
Anh dùng ngón tay cái lướt qua mu bàn tay cậu, yên lặng nhìn cậu đỏ mặt hoảng sợ, hạ giọng nói: "Yên tâm, lúc này không có ai." Dừng một chút lại tiếp tục nói, "Anh không sợ người khác thấy, yên tâm. Sóc nhỏ nói cho anh nghe được không?"
Hạ Vũ cảm thấy bàn tay nắm cổ tay mình nóng bỏng, từ cổ tay lan đến tận tim, bị bàn tay đó vuốt ve mu bàn tay mà hoảng loạn, cậu hốt hoảng ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại vội cúi đầu, ngập ngừng nói "Em chỉ, chỉ hâm mộ anh có bạn... Từ nhỏ em đã không có bạn, ở trường học không ai chơi với em, các bạn rất ghét em, em đang suy nghĩ không biết làm thế nào người ta mới thích..."
Nghe cậu nói một chữ, Nguyệt Dực lại càng đau lòng, nghe đoạn sau đã không đành lòng nghe nữa. Anh nắm chặt tay cậu, trầm giọng nói: "Không cần hâm mộ, em tốt lắm, không cần làm họ thích. Em chỉ cần thích anh." Hạ Vũ ngại ngùng lườm anh một cái.
Anh hơi cong thắt lưng, nhìn mặt cậu, dịu dàng nói: Hạ Vũ, em cứ mặc kệ họ, là họ không tốt, không phải tại em. Em đừng nghĩ như vậy, anh sẽ đau lòng." Nguyệt Dực làm cho lòng cậu nóng lên. Lúc nghe một câu cuối cùng cậu đỏ mắt, lần đầu tiên trong đời có người nói đau lòng vì cậu.
Hạ Vũ đỏ mắt cười tươi "Cảm ơn anh."
Anh dịu dàng cười: "Không cần cảm ơn anh." Tay anh siết lấy tay cậu. Hạ Vũ liếc nhìn bàn tay của hai người, vội dời mắt, tai đỏ lên. Cậu mím môi nhìn về chỗ khác, nhưng tay không nhúc nhích. Hai người cứ như vậy vui vẻ nắm tay đi hết đoạn đường.