Cái tên này Hứa Thịnh nghe trong một ngày không dưới sáu lần.
Các giáo viên bộ môn lúc vào lớp luôn có một câu cửa miệng “Để tôi đoán thử xem hạng nhất khối các em là ai, thôi khỏi cần đoán, cũng chẳng có gì hồi hộp hết, chỉ có điều vẫn phải nói, Thiệu Trạm lại bỏ xa hạng hai tròn 20 điểm rồi.”
Sau đó phát xuống bài thi điểm cao đã được photocopy hơn 30 lần: “Đọc thử ý tưởng giải đề của người ta đi, các em tự xem lại một chút.”
Ban đầu Hứa Thịnh còn không nghe rõ ai họ Thiệu ai họ Chiêm gì đó, bài thi được chuyền từ bàn đầu xuống, cậu đưa tay nhận lấy, định tiện tay vứt sang bên cạnh, trong lúc vô tình lại thấy rõ chữ viết trên bản photocopy.
Cũng không phải cậu muốn nhìn, cái chính là, chữ viết trên giấy thật sự rất khó khiến người ta không chú ý.
Ngòi bút cứng cáp, viết hơi ẩu, Hứa Thịnh cũng nhận mình thuộc trường phái “chữ viết ẩu”, thế nhưng loại ẩu này là kiểu nhìn lướt qua một cái cũng thấy rất có đẳng cấp, so với loại tiện tay viết vẽ linh tinh như cậu không hề giống nhau.
Đã có bạn học bắt đầu tán thưởng: “Chữ của học thần…Cho dù tôi đã từng luyện chữ theo mẫu cũng mười năm rồi cũng chẳng viết được như vậy, đây là chữ mà người thường có thể viết ra sao?”
“Nói nhiều quá”, lúc giáo viên nói thì nhìn Hứa Thịnh, “Tôi không trông cậy vào việc các em có thể viết được như thế, tôi chỉ hi vọng một vài học sinh trong lớp của tôi phải nhìn qua chữ viết đó một lần cho biết, câu hỏi khó không làm được thì thôi, ngay cả điểm trình bày cũng không lấy được.”
Học sinh Hứa Thịnh không lấy được điểm trình bày nào vò bài thi lại, nhét vào trong ngăn bàn.
Cuộc sống ở trường học của Hứa Thịnh luôn luôn đơn giản, không màu mè mà còn hơi nhàm chán.
Ngủ, chơi game, đứng phạt trên hành lang.
Không bao giờ tồn tại khả năng thứ tư.
Tiết Sinh học cuối cùng của buổi chiều, giáo viên gọi cậu đứng dậy trả lời câu hỏi.
Hứa Thịnh nhét điện thoại di động vào trong ngăn bàn, chậm chạp đứng dậy: “Thưa cô, em chưa nghe rõ, có thể nhắc lại câu hỏi lần nữa không?”
Giáo viên Sinh học nhìn cậu học sinh ngồi ở trong góc không coi ai ra gì chơi điện thoại hơn nửa tiết, vốn đã nhịn sự tức giận đầy bụng, lần này thể hiện rõ sự lạnh nhạt trên gương mặt: “Trong sách có, không biết bây giờ chúng ta đang nói đến trang nào sao?” Giáo viên Sinh học nén giận, chỉ ra cho cậu con đường khai sáng, “Trang thứ tư.”
Hứa Thịnh cầm sách tiếng Anh lên lật vài trang: “Điền từ vào chỗ trống?”
“…”
Cả lớp yên lặng như tờ.
“Ồ?”, Hứa Thịnh nhận ra điều gì đó trong bầu không khí yên tĩnh như chết, “Đây không phải giờ tiếng Anh sao?”
Hai phút sau, Hứa Thịnh mang điện thoại di động từ ngăn bàn, tiện thể cầm theo cục sạc dự phòng bảo bối đi ra bên ngoài lớp học, đứng dựa lưng vào lan can, vô cùng thuận tiện thông qua cánh cửa đang mở rộng của phòng học, gián tiếp đối mặt với bạn học lớp bên cạnh.
Điện thoại di động rung rung vài cái.
Là Trương Phong nhắn tin.
-Đại ca, mày lại bị đứng phạt à?
-Cút.
-Tao vốn tưởng rằng chúng ta cách xa nhau như vậy, không thể thường xuyên thấy mày, kết quả nhận ra hầu như tiết nào ngẩng đầu lên một cái cũng có thể thấy tư thế oai hùng của mày ngoài hành lang.
-Mày thích thì có thể ra đứng một lúc, nhìn tao được rõ hơn.
-Thôi không cần…Tao đang vẫy tay về phía mày nè, có thấy không?
Hứa Thịnh ngẩng đầu, thấy chỗ cửa sổ ở cuối hành lang thật sự có một cái tay đang thò ra.
Cậu cúi đầu, trả lời: Đệt, mày bị ngu à?
Trương Phong lại hỏi: Buổi tối có đi net không? Vẫn chỗ cũ chứ?
Hứa Thịnh không nhắn lại ngay, cậu thoát khỏi khung chat, mở danh sách liên lạc gần đây, có một cái tên yên lặng nằm trên đó, chú thích là “Mẹ”.
Tin nhắn cuối cùng nhận được là từ hai ngày trước.
[Mẹ]: Đến trường chưa?
[Mẹ]: Bảo con ở nhà thì không chịu, lên lớp cho tốt đi, những cái khác mẹ cũng sẽ không quản con. Nếu con thật sự học không vào, liệu có thuận lợi tốt nghiệp được không?
[Mẹ]: Lớp 11 rồi, bảo con học không phải học vì mẹ, con như vậy tương lai định thế nào?!
Hứa Thịnh đọc vài lần, vẻ mặt không biến đổi, sau đó nhắn lại cho Trương Phong một chữ “Được“.
Cậu nhét điện thoại di động vào trong túi quần lần nữa, hơi cử động ngón tay, ngón trỏ lơ đãng đè lên khớp xương ở ngón cái thứ hai, một tiếng “rắc” vang lên.
Cô dạy Sinh học đang viết bảng, vô tình liếc ra bên ngoài, nhận ra cậu trai đứng phạt trên hành lang quang minh chính đại dựa lên lan can như người không xương, vì vậy cau mày dời tầm mắt đi chỗ khác.
Reng reng reng———
Tiếng chuông tan học vang lên.
Giáo viên Sinh học hạ phấn viết xuống: “Được rồi, tan lớp đi, mấy câu hỏi bổ sung cô sẽ bảo cán bộ môn học gửi trong nhóm….Còn em bên ngoài đó, vào lớp đi.” Giáo viên Sinh học nói đến đây, lại liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang.
Trên hành lang trống không, làm gì còn ai nữa. Hứa Thịnh đã tự giác tan lớp từ lâu ngay khi tiếng chuông vang lên rồi.
Khu vực gần trường học là khu dân cư kiểu xưa, bên ngoài vách tường trắng lượn vòng quanh, mái ngói u tối và ngõ hẻm phát triển thành một phố buôn bán, tiệm trang sức, tiệm ăn vặt… Còn có cả tiệm net ngầm không cần thẻ căn cước.
Quán net bị che khuất, đi cửa sau của quán cơm nhỏ vào, lên tầng hai, đẩy cửa kính ra là đến nơi.
Hứa Thịnh là khách quen của quán Internet này.
Trương Phong không sống nội trú ở trường, lúc cậu ta và mấy người anh em thu dọn cặp sách xong chạy tới, Hứa Thịnh đã chiếm mất cái máy tốt nhất ở trong góc. Vị đại gia này không chơi game, đeo tai nghe, một chân gập lại đặt sát rìa ghế, co người lại xem phim ở đây.
“Phim gì đấy, nội dung thế nào?”, Trương Phong đưa tiền, tùy tiện vứt cặp sách lên đất, trong lúc chờ máy khởi động thì ngó sang màn hình máy tính của Hứa Thịnh, nửa ngày nhận ra xem mãi cũng chẳng hiểu, không thể làm gì khác hơn là quay sang nhìn tựa đề, “…Sức mạnh nghệ thuật* của BBC, con bà nó, phim tài liệu hả?”
*Power of Art là một bộ phim tài liệu của BBC được viết và trình bày bởi Simon Schama.
Một tay Hứa Thịnh cầm chuột kéo thanh tiến độ.
Trương Phong chất vấn câu hỏi từ đáy lòng: “Mày xem thứ này ở trong quán net hả? Sao mày không dứt khoát nghe luôn tin tức trên radio đi?”
Hứa Thịnh nhìn cũng không giống bộ dạng rất chăm chú xem phim tài liệu, giơ tay lên kéo tai nghe về đằng sau, dễ dàng nghe thấy lời Trương Phong: “Tin tức radio lúc 7 giờ, vẫn chưa bắt đầu.”
Trương Phong: “…”
Hứa Thịnh tắt phim tài liệu: “Tao đùa thôi, phim hay hơn.”
Hứa Thịnh đánh vài trận game với bọn họ. Lúc Trương Phong nhận điện thoại, mẹ cậu ta ở đầu bên kia điện thoại mắng một trận: “Con muốn chết hay sao mà giờ này vẫn chưa về nhà?”. Trương Phong mở to mắt nói dối: “Con có mấy câu hỏi không hiểu rõ, ở lại nhờ bạn cùng lớp chỉ cho…”
Mẹ Trương Phong vốn dĩ chẳng tin lời nói dối của con trai nhà mình: “Con nói dối! Bạn cùng lớp nào ở bên cạnh con? Sao mẹ không nghe thấy tiếng ai giảng đề?”
Trương Phong đến bước đường cùng, không thể làm gì khác hơn là giương ánh mắt xin viện trợ cầu cứu Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh vừa gõ bàn phím vừa phối hợp với cậu ta, làm bộ nói: “Câu hỏi này thật ra rất đơn giản.”
Ánh mắt Trương Phong ra hiệu ‘Mày nói nhiều hơn nữa đi‘.
Hứa Thịnh: “Tao đọc mày viết.”
Hứa Thịnh còn giả vờ cứ như thật vậy, âm cuối kéo dài nửa nhịp: ” ‘Giải’, hai chấm.”
Trương Phong: “…”
“Sau đó thì sao?”, Trương Phong đợi nửa ngày chậm chạp vẫn không đợi được nói tiếp, “…Mày nói nữa đi.”
Hứa Thịnh: “Sau đó chúng ta thử xem lại đề bài.”
“…”
May mắn sao mẹ Trương Phong trong điện thoại không nghe rõ cụ thể Hứa Thịnh nói những gì: “Vậy con và bạn cùng lớp học xong về nhà sớm một chút, mẹ có làm thịt kho con thích ăn nhất đấy.”
Trương Phong bị thúc giục không chịu được nữa, cặp sách trên lưng tụt xuống, trong lòng điên cuồng gào thét: Cậu tìm ai không tìm, lại đi nhờ cái tên ngồi bên cạnh mình sợ là kiến thức cao trung còn chẳng hiểu rõ bằng mấy thứ học được ở quán net!
Trương Phong cúp điện thoại: “Đại ca, mày giảng một tí là tao đã hiểu bài rồi.”
“Thế tao về trước đây”, trước khi đi Trương Phong còn nói, “Mày cũng đừng về muộn quá, lúc này vừa mới khai giảng, bị tóm được không ổn lắm đâu.”
Hứa Thịnh vặn nắp chai nước suối, đáp một tiếng được cực kỳ qua loa lấy lệ.
“Mày về đi”, Hứa Thịnh nói, “Bọn họ không tóm được tao đâu.”
Hứa Thịnh ở quán net đến tận trời tối, xem đến phần cuối phim tài liệu của BBC, thấy hơi mệt mỏi, cậu ngửa đầu ra đằng sau, tháo tai nghe xuống, định đi ra quầy phía trước mua ít đồ ăn.
Trước quầy ngoại trừ mỳ gói thì chỉ có một ít các loại chân vịt chân gà, Hứa Thịnh nhìn lướt qua, thật sự không có khẩu vị gì, cuối cùng chỉ lấy một thanh kẹo bạc hà từ bên cạnh.
Mua xong rồi cắn nát một viên trong miệng, đẩy cửa ra cầu thang hít thở không khí một lúc.
Chưa đi được vài bước, trên cầu thang truyền đến âm thanh hỗn loạn “bịch bịch”.
“Ít tiền như thế à?”
“Tiền ăn sáng ngày mai cũng ở đây, thật sự không còn…” Là một đứa bé trai, giọng nói vâng vâng dạ dạ.
Bịch——–!
Lại là âm thanh đá đồ vật.
“Tao nói với mày lần nữa nhé, góp không đủ 200 thì đừng trách bọn tao không khách sáo”, người đá đồ đạc lên tiếng gào lên, “Có phải mày muốn bị ăn đòn không?”
Những quán net ngầm thế này vốn là những khu vực nguy hiểm không lành mạnh.
Tốt xấu lẫn lộn, phát sinh những chuyện thế này chẳng còn lạ nữa.
Trong miệng Hứa Thịnh ngậm viên kẹo mát lạnh, cậu dựa lên tường nghe một lúc, cắn nát viên kẹo, sau đó mới thờ ơ đi ngang qua chỗ hàng hóa chất đống.
Bốn người đứng vây quanh đống hàng hóa, đầu tóc nhuộm vàng như dân xã hội, không mặc đồng phục, hẳn không phải là học sinh của Lục Trung, ngược lại người bị vây quanh mặc đồng phục màu xanh xám rất nổi bật.
“Thật sự xin lỗi, bỏ qua cho tôi đi, ngày mai, ngày mai nhất định trả cho các anh…”
Bốn tên lông vàng cầm rất nhiều tờ tiền trong tay, nhìn nhau cười phá lên: “Ngày mai? Ngày mai có thể nhưng không phải con số này.”
Bọn họ không cười được bao lâu, bởi vì vừa dứt lời, tên cầm tiền bị người từ sau lưng vỗ lên vai một cái.
“——–Ai hả?!”
“Tao là ai không quan trọng”, Hứa Thịnh đi lên trước, thuận thế khoác thẳng tay lên vai tên kia, giống như hai người anh em, thế nhưng lời nói ra từ trong miệng lại hoàn toàn không giống, “Bọn mày ồn quá.”
Tên thiếu niên bất lương đang cầm tiền nghiêng đầu, sau khi nhìn thấy Hứa Thịnh thì sửng sốt.
Công bằng mà nói, mặc dù Hứa Thịnh tiếng xấu vang dội, dù vậy chỉ dựa vào cái gương mặt này, xác suất thu hút được người khác quay đầu nhìn cậu cũng không hề thấp.
Áo phông đen, quần jean xanh đậm, hoa tai.
Ngoại trừ lối ăn mặc nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh nghiêm túc ra, gương mặt Hứa Thịnh nhìn lạ mắt, lại còn đẹp một cách mạnh mẽ, đuôi mắt hơi xếch lên, nhìn thì lơ đãng nhưng đáy mắt trước sau vẫn không giấu được sự ngang tàng, cho dù ai nhìn vào cũng cảm thấy tướng mạo này chỉ cần liếc qua là biết đây là phần tử học sinh cá biệt thường xuyên phải nhận thông báo kỉ luật.
Cái chính là, so với bọn họ, nhìn cậu còn giống kẻ đến cướp tiền hơn.
“Mày…” Tên thiếu niên bất lương bị cậu ép đến khí thế xẹp xuống, nghẹn lời nói, “Mày cũng đến cướp tiền?”
Hứa Thịnh cười: “Hiểu như vậy cũng được.”
Hứa Thịnh buông cánh tay đang khoác trên vai hắn xuống, hơi cử động cổ tay, lại thuận miệng hỏi: “Bọn mày lục trên người cậu ấy lấy bao nhiêu? Muốn chờ tao ra tay hay tự mình móc ra đây?”
Thiếu niên bất lương: “…”
Bốn tên lông vàng bị dọa sợ bỏ chạy.
Vốn dĩ bọn họ cũng chỉ là mấy tên nhóc mười sáu mười bảy tuổi, tùy tiện đi bắt nạt người khác, cậy mạnh hiếp yếu, gặp phải người nào mạnh hơn thì cũng chẳng dám hung hăng càn quấy nữa.
Mặc kệ mọi thứ, trực tiếp móc tiền từ trong túi ra ném xuống đất, để lại câu “Có lỗi với đại ca rồi, không biết đây là địa bàn của ngài” sau đó chạy xuống cầu thang.
Hứa Thịnh khom người nhặt tiền vung vãi trên đất, xếp lại cho phẳng phiu ngay ngắn rồi ngồi xổm người xuống.
Cái người mặc đồng phục của Lục Trung vẫn còn ngây người ngồi dưới đất run lẩy bẩy, thấy Hứa Thịnh ngồi chồm hỗm xuống, phản ứng đầu tiên là: “Tôi thật sự không còn tiền, thật sự không có…”
Hứa Thịnh: “…”
Trông tôi giống như muốn cướp tiền lắm sao?
Hứa Thịnh không nói gì, chỉ nhét xấp tiền vào trong tay cậu ta, đứng lên, đẩy cửa quán net quay về, để lại một câu: “Mấy chỗ thế này, lần sau đừng đến nữa.”
Hứa Thịnh ở quán net mãi đến 9 giờ mới thoát máy.
Bên ngoài trời đã tối, đèn đường hai bên phố kéo dài dọc cả con đường.
Cổng trường đóng lúc 8 giờ rưỡi, kí túc xá lại đến tận 10 giờ mới đóng, nhưng không vào được cổng coi như phải ở ngoài đến sáng luôn.
Hứa Thịnh quen cửa nẻo lượn ra đằng sau trường học.
Cổng sau trường học sát với tòa nhà kí túc, tình trạng đóng quanh năm, cánh cửa sắt còn bị buộc một sợi dây xích sắt to gỉ sét, bức tường bao quanh trọn vẹn cả tòa nhà kí túc của nam sinh, cách một bức tường gần đó là tòa của khối 11, gần như thẳng với cổng sau của trường.
Cậu đạp một chân lên hòn đá ở chân tường, chống tay lên bờ tường bật lên. Cậu thiếu niên cao lớn chân dài, trèo qua không tốn sức chút nào, sống lưng cong, cậu buông tay ra, một chân đung đưa hạ xuống, đang định nhảy xuống thì——–
Thì nhìn thấy phía đối diện có người đi tới.
Vóc dáng người nọ rất cao, vai đeo cặp sách, ống tay áo đồng phục xắn lên, lộ ra nửa đoạn cổ tay. Bộ đồng phục học sinh màu xanh xám xếp hạng thứ ba từ dưới lên toàn thành phố mặc trên người cậu ta, chẳng hiểu sao lại có sự khác biệt không nói rõ được.
Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ gương mặt, người đó đi đến dưới đèn đường, Hứa Thịnh mới phát hiện ra một vấn đề quan trọng hơn.
Cậu thấp giọng mắng một câu.
Đệt.
Vận may cũng tốt quá.
Kỷ lục trèo tường trường học đến một giọt nước cũng chẳng lọt của cậu, ngày hôm nay đã bị phá hủy trong chốc lát.