Những ngày nghỉ lễ nhàm chán bắt đầu. Bước vào thời kì nghỉ ngơi, bỏ sau lưng áp lực cuộc sống và học tập, cùng câu chuyện tình yêu như mơ với Lục Thời khiến Trần Tiểu Niên ngày qua ngày đắm chìm trong vui vẻ và ngọt ngào.
Sau khi cùng đám Vương Hiệu nói lời tạm biệt, một cuộc gọi bất ngờ chợt đến.
"Aries?"
"Ối trời, tổ tông của tôi. Cuối cùng nhóc cũng bắt máy."
"Chiều nay Sơn Thiên tổ chức đua chặng, nhóc mau mau tới đây đi."
"Tôi không rảnh." Tiểu Niên thẳng thừng từ chối.
"Không rảnh cái bíp. Chơi game ở quán net với thằng nhóc họ Mục kia cả buổi sáng. Mày tưởng anh không biết gì sất?"
"Tôi cảm thấy anh lắp rada trên người tôi thì phải. Nếu không thì cũng không đánh hơi nhanh như thế."
Giọng Aries có vẻ bất lực:
"Thôi nào, tiểu tổ tông, đại tiểu thư ơi. Marco của đội Flash hôm qua vừa bị chấn thương, gấp quá anh không biết tìm ai thay thế bây giờ. Em biết đó, năm nay Flash lên như diều gặp gió, lão đại đầu tư vào cũng không ít đâu."
"..."
Cuối cùng, dưới sự chai mặt và dai dẳng của Aries, Trần Tiểu Niên buộc phải chấp nhận lời mời này.
Vẫn là bầu không khí kích thích và sôi động quen thuộc. Trần Tiểu Niên đi theo Aries vào trong gara.
Nhân viên kĩ thuật và phụ tùng nhìn thấy cô, kinh ngạc trong chốc lát, sau liền tiếp tục vui vẻ ngồi đánh bài. Chẳng có lấy một chút gì gọi là chuyên nghiệp. Có vẻ như họ chẳng quan tâm gì đến cuộc đua sắp tới, mà chỉ bận tâm đến thú vui hiện tại của bản thân.
Đây là đội đua lên như diều gặp gió sao? Đồng đội chấn thương mà ai nấy mặt vẫn tươi như thể đón nguyên thủ quốc gia tới?
Aries dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Trần Tiểu Niên. Y cười xuề xòa:
"Đừng bận tâm. Trông họ vậy thôi chứ khi bắt tay vào công việc, tuyệt đối cực kì xuất sắc."
"Hi vọng anh nói đúng. Tôi không muốn ngang khúc cua nhìn thấy cảnh tượng lốp xe bị nổ đâu."
"..."
Flash là đội đua mới được thành lập chưa tới bảy năm, cũng không có biểu hiện xuất sắc nhưng trong năm nay lại đột ngột bùng nổ với bảng thành tích chói lọi.
Chặng đua lần này bọn họ cũng nhắm tới ngôi vị quán quân. Hai chặng trước tất cả đều hoàn thành rất tốt, không ngờ tới chặng thứ ba, Marco bị té chấn thương. Cả team Flash suýt thì cắn lưỡi tự tử.
Trong khi cả đội còn đang sầu não chọn ai vào thay thế, Aries nói sẽ đem người tới khiến ai nấy đều cảm thấy có hi vọng. Dù không thể giành quán quân nhưng ít nhất đừng thảm hại quá là được.
"Thẩm Tịch, tôi đưa người thay thế tới rồi đây."
Thẩm Tịch- Quản lí đội Flash nhíu mày nhìn Trần Tiểu Niên, có chút nghi ngờ "Là cô gái này ư?"
"Ấy, đừng làm ra vẻ mặt đó chứ. Khả năng của nhóc ấy chắc chắn cũng phải hơn vài người trong số các cậu đấy."
Các thành viên trong đội Flash tỏ vẻ không tin. Ai nấy đều nhìn chăm chăm Trần Tiểu Niên, hi vọng tìm ra điểm gì đó để Aries có thể huênh hoang khen cô như vậy.
Chỉ còn hơn 1h nữa cuộc đua sẽ bắt đầu, Trần Tiểu Niên tiến tới kiểm tra chiếc Ferrari sắp được sử dụng. Thẩm Tịch đi đến cạnh Marco, thở dài thườn thượt.
"Nếu anh đến chỗ tôi chỉ để thở thì làm phiền cút dùm."
"Tôi còn nghĩ Aries sẽ đem tới ai đó có thực lực. Dù sao ngài Tần cũng đã là cổ đông chính của đội chúng ta. Không nghĩ tới..."
"Tôi thấy anh rất xem thường cô bé kia."
"Marco, trên đường đua, cậu không cần phải làm một quý ông đâu."
"Anh cứ đợi xem. Tôi đoán anh nhất định sẽ rất sốc đấy." Marco liếc về phía cô, cười cười.
"Tôi bây giờ đã đủ sốc rồi."
Nhưng chẳng được bao lâu, Thẩm Tịch đã phải ngậm ngùi rút lại câu nói ban nãy.
Trần Tiểu Niên căn bản không phải gà mờ. Mà còn là một con quái vật tốc độ thực sự.
Cái vòng S8 nguy hiểm như thế mà chiếc Ferrari được cô cầm lái chẳng có ý định gì là sẽ giảm tốc độ. Hai tay đua của đội Spirits và Lotus bị cô đuổi theo mà đổ mồ lạnh. Hai người âm thầm phỉ nhổ cô. Đua như vậy, Ferrari có một trăm lẻ một tính năng cũng bị cô sài cạn nhẵn.
Bọn họ cố gắng kéo dài khoảng cách, cuối cùng vẫn bị cô vượt mặt, tức anh ách.
Trần Tiểu Niên là người tiến vào chặng đích đầu tiên, nhưng thay vì về đích và đoạt quán quân, cô lại bất ngờ giảm tốc độ, cố gắng chặn thành viên chủ chốt của Lotus, giúp Flash vươn lên và cán đích đầu tiên.
Chính cô cũng là người về đích thứ hai.
Cả khán đài bùng nổ, Thẩm Tịch suýt thì nhảy từ trên đài quan sát xuống. Flash giành cup vô địch, đây là điều dĩ nhiên.
Marco vỗ vai Thẩm Tịch, cười lớn:
"Thế nào? Tôi nói không sai chứ?"
"Cmn, nhóc con kia chính là quả trứng vàng. Marco, đó là ai thế? Tôi muốn mời em ấy vào Flash."
"Chắc là không được rồi." Giọng nói bất chợt cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Marco và Thẩm Tịch.
Cả hai người đều rùng mình nhìn hắn. Không nghĩ tới người này vậy mà lại tới xem cuộc đua.
"Ừm. Tôi nghe nói Marco bị thương nên không thể tham gia." Vừa nói Tần Phương vừa liếc mắt sang y. "Giữ gìn sức khỏe. Tôi hi vọng Abs mùa V sẽ có mặt cậu đấy, Marco."
Marco rùng mình, y thấy sống lưng lạnh toát. Tần Phương đang cảnh cáo y. Mà Thẩm Tịch đứng bên cạnh chẳng dám hó hé nửa lời.
Vừa lúc đội đua từ sân chính trở về. Trải qua một cuộc đua, cơ thể Trần Tiểu Niên liền tiến vào trạng thái mệt mỏi. Nên vừa nhìn thấy Tần Phương, mí mắt Tiểu Niên liền nhảy dựng. Tần Phương cũng vừa vặn phát hiện ra cô.
Sơn Thiên là của Tần Phương.
Thực sự, cô không nghĩ mình sẽ được đặt chân đến đây lần nữa kể từ ngày chọc giận Tần Phương.
Nhưng không.
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhởn nhơ thường ngày. Chiếc Porches 930 quen thuộc đã được thay thế bằng chiếc xe Martin xanh xám mui trần sang trọng.
Trông hắn có vẻ rất vui. Phải chăng cuộc giao dịch với biên giới số 6 đã thành công?
"Hửm? Tiểu công chúa đấy à. Chúc mừng nhé. Lâu rồi mới thấy em quay lại đường đua, không nghĩ lại hoành tráng như vậy. Kể ra cuộc đua năm ngoái, em phải chịu tổn thất nhiều rồi."
Kí ức kia mơ hồ quay về. Tiểu Niên nhếch mép:
"So với Angel's Wing, tôi nghĩ anh mất một khoản lớn hơn ấy."
Flash và nhân viên kĩ thuật trố mắt nhìn. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người dám đối đáp vô lễ như vậy với Tần Phương. Ánh mắt nhìn Trần Tiểu Niên càng thêm hiếu kì.
"Chậc. Tuy lần đó là tai nạn ngoài ý muốn, tôi chấp chận trả giá cho sai lầm đã đẩy em vào nguy hiểm. Tuy nhiên, với một tay đua, để một kẻ xa lạ cầm lái chính là điều cấm kỵ." Tần Phương bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đôi mày cô liền cau lại. Mỗi lần Tần Phương nhắc đến Lục Thời, giọng điệu đều mang theo ác ý, căm hờn.
"Anh nói đúng. Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, nếu không, tôi đã cho anh hít khói xe từ lâu rồi." Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Phía sau, Tần Phương vẫn cười, nhưng đáy mắt hắn đã nổi lên một tầng u tối. Đêm nay, mừng kết thúc một năm, tôi sẽ cho em một bất ngờ. Một món quà thật lớn, Trần Tiểu Niên!
...
Trời sẩm tối, cũng là lúc mây đen ùn ùn kéo đến.
Thành phố A trong ngày cuối cùng của năm nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức tại biệt thự tư nhân lớn nhất thành phố, mừng sự ra đời của vị thiếu gia út của Lục gia.
Gia chủ Lục gia - Lục Đình trên thương trường là một con cáo già đơn phương độc mã, chỉ cần có kẻ ngáng đường, ông sẽ không ngại quét sạch bọn chúng. Song song với điều đó, tai tiếng của ông cũng gắn với tin đồn tình ái. Khi thì minh tinh, khi là tiếp viên hàng không, còn có cả các nữ doanh nhân hạng A của thành phố.
Tình trường cứ phải gọi là đếm không xuể. Nhưng từ trước đến nay, không có một bài báo nào vạch trần sự hoang *** vô độ này của ông.
Không phải không viết mà là không dám.
Thế lực của Lục gia ngày càng lớn mạnh, Lục Đình có sinh 100 đứa con cùng lúc, giới tài phiệt và quan chức cũng ' lá hùa theo gió' sẵn sàng chuẩn bị 100 món quà sang trọng khác nhau tới chúc mừng ông.
Vị thiếu gia út này sinh ra cũng thật khổ. Người ngoài nhận xét.
Sinh ra trong gia đình giàu có quyền lực thì đã sao, đã là con riêng thì dù một phân tài sản cũng chẳng bao giờ có được. Chiếc ghế cho vị trí gia chủ tương lai đã được định sẵn, đứa trẻ này được sinh ra, chính là làm khổ thêm một sinh mệnh.
Lục Đình tổ chức bữa tiệc này cũng là hình thức sẵn có. Mấy đứa con trước, có ai không được ông cho hưởng quyền lợi này đâu.
Quan khách đợi cả nửa ngày trời, Lục Đình vẫn còn bận rộn ở công ty, chẳng muốn trở về.
Thái độ của Lục tổng đã như vậy, Lục phu nhân càng quá quắt hơn. Đứa trẻ vừa được sinh ra đã ngay lập tức được giao cho bảo mẫu chăm sóc, người phụ nữ kia một lần cũng chưa được thấy mặt con đã bị bà đuổi cổ thẳng thừng. Cuối cùng vì mất máu mà chết yểu trên bàn sinh.
Đứa trẻ nằm trong nôi bị hết người này đến người khác sờ nắn như bột, còn bị âm thanh tiếng nhạc quấy phá giấc ngủ, oa oa khóc lớn. Lục phu nhân sớm đã chán ghét đứa con hoang này của chồng mình, tâm loạn phiền ý, liếc mắt cũng toàn là lửa giận ngút trời.
Mặc kệ đứa trẻ kia khóc đến rát họng, cũng tuyệt nhiên không cho phép bất cứ ai đến gần dỗ dành. Bảo mẫu đứng bên cạnh nghe mà nóng ruột, lại không thể làm trái lời phu nhân.
Mọi người đều nhìn nấy nhưng đều tàn nhẫn làm ngơ. So với tiếc thương một đứa trẻ xa lạ, lợi ích từ việc nịnh bợ Lục phu nhân vẫn tốt hơn.
Lục Thời từ trên lầu nhìn xuống, gương mặt chả có lấy một biểu cảm.
Ly rượu vang trên tay anh bị cụng 'keng' một tiếng. Nghiêm Cẩn ngồi trên sofa nhâm nhi ly rượu, nhìn thấy cảnh tượng bên dưới kia, thản nhiên buông lời nhận xét:
"Lục phu nhân cũng thật nhân từ a."
Giang Trì vốn đang nghịch điện thoại, nghe Nghiêm Cẩn nói vậy liền cười nhạt:
"Sinh được mấy ngày rồi mà còn chẳng đặt được một cái tên. Mày nói xem, làm người mấy ai có được hành động cao quý đến thế."
Lục Thời nhìn về phía đứa trẻ kia, đôi mắt khẽ chớp.
"Cậu chủ..."
"Đồ cậu căn dặn tôi đã đem đến rồi."
Trên tay bảo mẫu Ngô là một xấp gồm hai, ba tờ giấy gì đó, còn có một hộp quà được gói gém cẩn thận, có vẻ rất đắt tiền.
Nghiêm Cẩn và Giang Trì lờ mờ hiểu được, không giấu nổi ngạc nhiên mà nhìn anh.
Giang Trì là người phản ứng đầu tiên:
"Này Lục Thời, mày đừng nói với tao cái thứ đó là giấy khai sinh và quà tặng cho đứa con hoang kia?!"
"Ừ."
"Mày có tin cái thứ này đem đến, ngày hôm sau Lục gia liền biến mất thêm một căn biệt thự không?"
"Một căn? Tao đoán cũng phải 5 căn trở lên." Nghiêm Cẩn trừng mắt.
"Mày muốn chọc bà già đó cũng phải lựa cách nào khôn ngoan hơn tí đi."
Nhưng đối diện với sự chất vấn của hai thằng bạn nối khố, Lục Thời im lặng vẫn hoàn im lặng.
Quả nhiên, món quà của Lục Thời vừa được đưa tới, sảnh chính vốn náo nhiệt liền rơi vào trong bể tối tĩnh lặng.
Ai cũng nhận ra vẻ mặt đen ngòm của Lục phu nhân nơi bậc cao kia.
Lục Thiên Kiều cùng anh chị em của cô ta cũng không khỏi sửng sốt. Kẻ ghen ghét, kẻ âm trầm không hiểu Lục Thời đang định làm cái gì.
Nhưng lệnh của Lục Thời đã đưa ra, chẳng có ai dám cãi lại. Y là gia chủ định sẵn của Lục gia, lời y chính là tuyệt đối.
Khí tức giết người bao quanh Bạch Nhật Vy khiến các nữ hầu không thở nổi. Tay chân họ đã run rẩy hết lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Cảnh- đây là cái tên mà Lục Thời đặt cho đứa em trai cùng cha khác mẹ này, chính thức đánh dấu địa vị của nó trước toàn bộ giới thượng lưu.
"Nhìn vẻ mặt của Lục phu nhân kìa, như núi lửa sắp phun trào." Giang Trì khinh khỉnh nói.
"Giờ thì mày gặp rắc rối to rồi đấy Lục Thời. Mà, đứa trẻ đấy có gì đặc biệt thế."
"Chẳng có gì cả."
Giang Trì không nhận được câu trả lời mong muốn, hừ lạnh.
Đúng lúc này, Nghiêm Cẩn từ bên ngoài bước vào, gương mặt chỉ thiếu đen hơn cả Bạch Nhật Vy ngồi dưới kia. Y thông báo bằng một giọng không thể u ám hơn:
"Lục Thời, cảng D gặp chuyện rồi."
Mắt Lục Thời trong thoáng chốc liền biến hóa. Cả ba người nhìn nhau, không hẹn mà đồng thời quay về phía cửa rời đi.