Vào một ngày nắng đẹp của tháng mười một, Trần Tiểu Niên cùng Lục Thời đi tới bệnh viện tháo băng bột trên tay anh. Rất may mắn là đều không để lại di chứng gì. Hai người lại giống như mọi khi, đi siêu thị, cùng nấu ăn, cùng học bài, bầu không khí trong căn hộ nhỏ ngập tràn vui vẻ cùng hạnh phúc.
Tối hôm đó, lúc Tiểu Niên chuẩn bị thu dọn sách vở đi ngủ, điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Trần Ngọc Lan. Điều này khiến Tiểu Niên không khỏi nghi hoặc, từ lúc cô bị tai nạn đến giờ, Trần Ngọc Lan ngay cả một cuộc gọi cũng không thèm điện tới cho cô.
Thậm chí, cô còn suýt quên mất người phụ nữ này. Vào mà lại vào đêm hôm khuya khoắt này hiện hồn hỏi thăm cô.
Tiểu Niên không kịp xem tin nhắn, Trần Ngọc Lan đã gọi tới.
“Alo...”
Nhưng đầu bên kia không phải giọng điệu kiêu căng ngạo mạn hằng ngày, Kỷ Vỹ từ bên kia vội vàng hét lên với cô. Nghe giọng anh ta cũng có thể đoán được sự lo lắng, gấp gáp.
“Trần tiểu thư có liên lạc với cô không?”
“??” Đây không phải số của Trần Ngọc Lan sao?
“Không, hơn một tháng qua tôi và dì ta đều không có liên hệ.”
Qua điện thoại cô có thể nghe thấy tiếng Kỷ Vỹ bực bội chửi thề, xung quanh còn có tiếng xe cứu hỏa cùng vô vàn thứ tạp âm lẫn lộn vào nhau. Trong lòng Tiểu Niên đã lờ mờ đoán ra được gì đó. Câu nói của Kỷ Vỹ ngay sau đó chính thức khẳng định nghi ngờ này.
“Cô mau tới hội trường X ngay đi, buổi đấu giá tối nay xảy ra hỏa hoạn, Trần tiểu thư mất tích rồi.”
Mặt Trần Tiểu Niên thoáng biến sắc, bàn tay cầm điện thoại của cô cứng đờ. Trần Ngọc Lan biến mất rồi?! Sao có khả năng chứ?
Khi Trần Tiểu Niên đến hội trường X, tình trạng ở đây vô cùng hỗn loạn, một nơi xa hoa lộng lẫy vậy mà chỉ qua ba giờ đồng hồ đã chỉ còn lại một đống sắt vụn.
Rất nhiều người bị thương, tiếng còi xe cứu thương ing ỏi khắp một vùng trời. Phóng viên vây kín xung quanh, liên tục hỏi người tổ chức buổi đấu gia tối nay. Nhưng đáp lại họ chỉ là một gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của người kia.
Sự việc hôm nay, ít nhiều cũng khiến sự nghiệp của ông ta như bóng hết hơi, xì lốp.
Trần Tiểu Niên dáo dác tìm bóng dáng của Kỷ Vỹ, nhưng người xung quanh cô thực sự quá đông, thậm chí cô còn bị đám đông này cuốn đi theo.
Một cánh tay rắn chắc kéo lấy cô. Tiểu Niên có chút thở gấp, chỉ chút nữa là cô bị đám người kia làm chết ngạt rồi.
“Cảm ơn.” Cô ngước nhìn Lục Thời. Chỉ thấy anh đứng che chắn phía trước, giọng nói trầm ổn, từ tốn căn dặn cô:
“Cẩn thận vào, đám cháy vừa được dập tắt, còn nguy hiểm.”
“Được.”
Lúc Tiểu Niên nhìn thấy Kỷ Vỹ là lúc anh ta đang cãi nhau với nhân viên cứu hộ. Dáng vẻ của Kỷ Vỹ vô cùng chật vật, quần áo bẩn thỉu, vết thương trên người tuy không nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiến người ta nhìn vào sợ hãi đến mức nào.
Vậy mà Kỷ Vỹ giống như chẳng cảm thấy đau, một mình đối chất với các nhân viên cứu hộ. Các nhân viên ở đó vô cùng đau đầu nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích với Kỷ Vỹ lần thứ n:
“Ngài Kỷ, chúng tôi thực sự đã tìm đủ mọi ngóc ngách rồi, hoàn toàn không tìm thấy Trần tổng. Bây giờ chúng tôi sẽ điều thêm người đến, xin anh bình tĩnh.”
Kỷ Vỹ vừa nghe máu nóng đã sục sôi nhưng vẫn phải cố kìm nén lại. Trần Tiểu Niên đi đến bên cạnh anh ta, nhân viên cứu hộ liền như vớ được vàng, nói:
“Cô là người thân của ngài đây?”
“Không, tôi là nhân viên.”
“Ai cũng được. Cô mau giải thích cho cấp trên của mình đi, chúng tôi bây giờ còn phải báo cáo tình hình tới cục bộ, không có thời gian đôi co với mấy người. Còn về Trần tổng, người của chúng tôi đang trên đường tới đây, đảm bảo sẽ hỗ trợ một cách tốt nhất.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
“Chúng tôi đi trước.”
“Được.”
Kỷ Vỹ thở ra một hơi mệt mỏi, anh ta nhìn Trần Tiểu Niên, hoàn toàn không phải thứ ánh mắt sắc bén, thăm dò và dè chừng như mọi khi.
“Cô đã liên lạc đến công ty chưa?”
“Rồi. Thư kí Triệu nói sẽ ngay lập tức cho người tìm kiếm dì ta.”
“Tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hội trường X lại xảy ra hỏa hoạn được?”
Đây không chỉ là thắc mắc của Trần Tiểu Niên mà còn bao gồm cả chủ nhân buổi đấu giá cũng như Kỷ Vỹ. Bao quanh hội trường X là lớp phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt để đảm bảo sự an toàn cho buổi đấu giá.
Chủ nhân của hội trường X cũng là người tổ chức buổi đấu gia này là người vừa hợp tác với Trần Ngọc Lan nên chuyện cô được mời tới cũng không phải chuyện lạ gì. Không chỉ mình cô còn có Ngô gia, ngay cả Trần Gia Hưng cũng có mặt. Mọi chuyện vốn êm xuôi, thì báo động đỏ đột ngột vang lên, nhân viên hội trường vội vàng sơ tán mọi người trong hội trường. Cũng chính lúc này, Kỷ Vỹ bị một đám người kì lạ lôi lôi kéo kéo, chính mình bị tách khỏi Trần Ngọc Lan.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra tòa bộ hội trường, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi nơi đây.
Kỷ Vỹ chậm rãi nhớ lại, bỗng nhiên vẻ mặt đắc thắng của Trần Gia Hưng xẹt qua đại não. Anh đứng dậy, nhìn xung quanh.
Rõ ràng trong lúc nhân viên sơ tán mọi người, Trần Gia Hưng cũng có mặt, nhưng khi Trần Ngọc Lan biến mất, ông ta cũng tự nhiên không thấy mặt mũi đâu. Mặt Kỷ Vỹ có chút tái nhợt, nghĩ tới sự đáng sợ của người đàn ông kia không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Những ngày tháng tới đối với công ty Trần Ngọc Lan thực sự rơi vào bế tắc. Sự mất tích của cô được giấu kín bưng nhưng không thể dập tắt được sự nghi ngờ phía các đối tác.
Gần như đồng loạt các tập đoàn, công ty đều đồng loạt dừng hợp tác với họ. Cổ phiếu rớt giá liên tục, thêm vào đó một bộ phận các nhân viên thấy tình hình công ty chao đảo cũng vội vã từ chức chạy lấy người, khiến Kỷ Vỹ và Trần Tiểu Niên đau đầu không thôi.
Hai người cùng toàn bộ số nhân viên kì cựu còn lại của công ty vừa sứt đầu mẻ trán làm việc, vừa cật lực tìm kiếm Trần Ngọc Lan, nhưng tất cả đều là công cốc.
...
“Trần Tiểu Niên...”
“Trần Tiểu Niên.”
“Hửm?” Tiểu Niên lấy tay nhu nhu thái dương, đôi mắt vừa chớp mở, gương mặt soái khí của Lục Thời đã phóng đại ngay trước mắt khiến trái tim cô nhảy thịch một cái. Tiểu Niên đỡ ngực, khuôn mặt ửng đỏ khẽ nghiêng đi.
Nhất định sẽ có ngày cô bị Lục Thời dọa chết mất thôi.
“Có chuyện gì vậy?”
Lục thời quan sát cô. Trong gần nửa tháng qua, Trần Tiểu Niên luôn đi sớm về muộn, ngày học 8 tiếng trên trường, tối đến lại cắm cúi làm việc tới tận khuya. Nếu như không có anh nhắc nhở, e là bây giờ Trần Tiểu Niên sẽ lại vào viện truyền nước biển rồi.
Tình trạng này của cô không thể không khiến anh lo lắng. Lục Thời âm thầm ở phía sau giúp đỡ cô, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ.
“Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Ha người ngơ ngác nhìn nhau.
Mùa đông đã tới, gió thổi vi vu qua khung cửa sổ, mang theo mùi hương tao nhã của gỗ thoang thoảng đâu đây. Trong lớp học lại vang lên tiếng đọc bài như thường lệ, chẳng ai để ý đến hai người họ.
Trần Tiểu Niên bất chợt mỉm cười. Cô vốn dĩ nghĩ Lục Thời sẽ hỏi đến thái độ những ngày qua của mình, nhưng anh một câu vẫn là không nỡ hỏi. Lục Thời quan tâm đến cô nhưng đồng thời cũng tin tưởng Trần Tiểu Niên. Anh hi vọng khi gặp khó khăn, bản thân sẽ là nơi Trần Tiểu Niên dựa dẫm vào một cách tự nguyện.
Tinh thần Tiểu Niên thoải mái hơn nhiều, cô dựa người vào ghế, đôi mày luôn cau chặt cuối cùng cũng dãn ra, trên môi lại là nụ cười ngạo nghễ thường ngày.
“Tôi muốn ăn cháo gà.”
“Được.”
Cảnh tượng trong lớp học ngưng đọng, gió đông thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh lẽo từ phương xa, cũng thổi tới những hơi thở tràn trề sức sống của năm tháng thanh xuân rực rỡ. Cô nữ sinh cúi đầu cười, bên cạnh cô cậu thiếu niên kia vẫn đang ở đó. Nụ cười của bọn họ đem theo hi vọng... Bay mãi, bay mãi, đích đến chính là chân trời của tương lai!
...
Cục an ninh bắt tay điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn ở hội trường X. Rất nhanh đã tìm ra thủ phạm. Nhưng hắn nhất quyết không chịu nhận tội. Thẩm vấn, tra khảo, thậm chí còn đưa người nhà hắn ra cảnh cáo, hắn vẫn nhất quyết không chịu hé một lời, khiến quá trình điều tra càng trở nên khó khăn.
Nửa tháng sau khi Trần Ngọc Lan mất tích, công ty bị cơ quan quản lí doanh nghiệp niêm phong. Kỷ Vỹ vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích của Trần Ngọc Lan.
Anh nghi ngờ cô đột nhiên mất tích có bàn tay của Trần Gia Hưng nhúm vào. Trần Ngọc Lan mất tích, Trần gia không mảy may một chút quan tâm, điều này càng khiến Kỷ Vỹ tin vào nghi ngờ của mình. Nhưng sự cảnh giác của ông ta quá lớn, bao nhiêu người được phái đến theo dõi, nặng nhất chính là đưa xác trở về. Kỷ Vỹ không dám làm liều, chỉ có thể cắn răng chờ đợi.
Tròn một tháng, Kỷ Vỹ vẫn chưa phát hiện ra manh mối gì, Trần Ngọc Lan đã trở về trong tình trạng vô cùng nguy kịch, dù vậy cô vẫn dùng đôi mắt căm hờn hướng về phía xa, cổ họng khản đặc rít lên:
“Trần! Gia! Hưng!....”
Khi Trần Tiểu Niên nhận được tin, chạy tới bệnh viện, Trần Ngọc Lan vẫn đang trong phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật này đã kéo dài gần một giờ đồng hồ.
Trần Tiểu Niên đứng trước cửa phòng phẫu thuật, tâm trạng trộn thành một mớ hỗn độn. Cô căm ghét Trần Ngọc Lan, nhưng cũng không hi vọng dì ta sẽ chết một cách khó coi như vậy. Nghĩ lại thật nực cười, người phụ nữ ngạo mạn kia có bao nhiêu đáng sợ, vậy mà vẫn có kẻ ăn gan hùm khiến dì ta ra nông nỗi như bây giờ.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, một vị bác sĩ trung niên bước ra ngoài, cuộc phẫu thuật kéo dài gần một giờ đồng hồ này thực sự khiến ông có chút mệt mỏi.
“Ngài ấy sao rồi?”
“Trần tổng bị thương rất nặng, phần xương chân bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng, trên cơ thể còn rất nhiều vết thương bầm tím, chúng tôi có chụp X quang phần não của bệnh nhân, rất may không có bộ phận nào bị tổn hại.”
“Điều quan trọng bây giờ là bệnh nhân cần tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi.”
“Tôi hiểu, cảm ơn bác sĩ.” Giọng Tiểu Niên lạnh ngắt. Dù đã biết trước nhưng cô vẫn không khỏi run sợ. Người đàn ông kia, vì cái gì lại có thể đối em gái ruột của mình, khiến dì ta thừa sống thiếu chết, lúc nguy cấp nhất vẫn hận mà đay nghiến tên mình. Vậy nếu là cô thì sao? Tiểu Niên lắc đầu, cô thực sự không dám nghĩ.
Người đàn ông mà bao năm trước kia cô vẫn gọi là cha, người mà cô đã từng cho rằng là một người hoàn hảo, tốt đẹp. Hóa ra lại là con quỷ dữ.
Trong thế giới này, hai chữ ruột thịt còn có hiệu lực sao?
Ruột thịt cuối cùng cũng chẳng qua nổi ải danh lợi sao?