Cuối cùng chữ trong sách như biến thành một con tôm hùm bự thơm lừng, Lâm Miểu nhăn mặt, xoa cái bụng đang sôi ọc ọc rồi hậm hực xuống lầu ăn tôm hùm.
Cậu nhai thịt tôm thơm ngon, nghiêm túc tuyên bố với Hoắc Dữ Xuyên, "Ghét không phải là thích đâu, cậu đừng xem mấy thứ vớ vẩn kia nữa, toàn gạt người thôi."
Hoắc Dữ Xuyên ngồi đối diện cậu, chống má nhìn cậu rồi bình tĩnh nói: "Thế à?"
Cơm nước xong xuôi, Lâm Miểu cảm thấy hôm qua chạy bộ thật uổng công, còn lâu mới tiêu được bốn ký thịt.
Cậu biết Hoắc Dữ Xuyên chỉ kiếm cớ để mình ở lại đây làm gối ôm miễn phí thôi.
Không phải cậu không chịu mà là muốn hắn trả tiền.
"Hoắc Dữ Xuyên," cậu ngập ngừng nói, "Gia hạn cũng được nhưng không thể miễn phí được."
Hai năm nay cậu và cha mình để dành được khoảng một trăm ngàn, tính cả lãi vẫn còn nợ Hoắc Dữ Xuyên hơn sáu trăm ngàn. Nợ lớn như vậy, không tranh thủ kiếm tiền thì chừng nào mới trả xong.
Hoắc Dữ Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu rồi nói: "Vậy thì mỗi ngày một trăm." (~350 ngàn)
Lâm Miểu kỳ kèo, "Thêm một trăm nữa đi."
Hoắc Dữ Xuyên nhìn vỏ tôm hùm trên bàn, "Một trăm đó nằm trong bụng cậu kìa."
Lâm Miểu nghẹn họng, đang tính tiền ăn của cậu chứ gì!
"Sau này tớ có thể ăn món rẻ hơn."
Hoắc Dữ Xuyên: "Tớ không ăn được."
Lâm Miểu: "......"
Hoắc Dữ Xuyên ung dung nói: "Thẻ ngân hàng của cậu đang ở chỗ tớ, thêm một trăm hay bớt một trăm cũng như nhau thôi."
"Khác chứ," Lâm Miểu cãi lại, "Thẻ ở chỗ cậu nhưng tiền là của tớ."
Hoắc Dữ Xuyên: "Cậu không sợ tớ trộm tiền của cậu à?"
"Không." Lâm Miểu nghĩ mặc dù Hoắc Dữ Xuyên keo kiệt nhưng sẽ không bao giờ trộm tiền người khác.
Hắn chỉ nghĩ trăm phương ngàn kế moi tiền người khác thôi.
Nhưng đừng moi tiền của mình chứ! Cậu lẩm bẩm: "Cậu đừng ngấp nghé tiền của tớ nữa."
Lâm Miểu quay sang mở ảnh cho hắn xem, "Cậu nhìn này, ở đây đang tuyển phục vụ bán thời gian, lương cao ghê luôn!"
Hoắc Dữ Xuyên: "......"
Hoắc Dữ Xuyên cúi đầu nhìn, trông thấy cậu chụp thông báo tuyển dụng ở cửa.
"...... Cậu chỉ thấy mỗi việc làm thêm thôi à?"
Lâm Miểu quay đầu nhìn hai người ôm nhau ở cửa, bỗng nhiên bịt mắt Hoắc Dữ Xuyên rồi nói khẽ: "Không được nhìn, sẽ bị lẹo đó."
Bàn tay trên mắt nóng hổi, Hoắc Dữ Xuyên khàn khàn hỏi, "Cậu không thấy...... kỳ à?"
Lâm Miểu: "Đúng là hơi kỳ thật."
Trong lòng Hoắc Dữ Xuyên chùng xuống.
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Miểu lẩm bẩm: "Sao lại hôn ở cửa chứ, có người ra vào mà."
Hoắc Dữ Xuyên hít sâu một hơi rồi gỡ tay Lâm Miểu xuống, phát hiện vành tai cậu ửng đỏ, chắc vì thấy người ta hôn môi nên mắc cỡ.
Hoắc Dữ Xuyên nắm chặt cổ tay cậu, "Đó là hai người đàn ông đấy."
Lâm Miểu nhíu mày, "Hoắc Dữ Xuyên, cậu phân biệt giới tính à?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Không phải."
Lâm Miểu: "Vậy cần gì để ý đó là hai người đàn ông hay hai phụ nữ chứ."
Hoắc Dữ Xuyên ngả người dựa vào ghế, "Ừ, kệ họ."
Lâm Miểu cũng chẳng biết hắn bị sao, khi quay đầu lại thì hai người kia đã đi mất.
Cậu nhìn thông báo tuyển dụng ở cửa rồi hỏi: "Hoắc Dữ Xuyên, buổi tối tớ làm thêm ở đây được không?"
Hoắc Dữ Xuyên: "Không được."
"Sao thế?" Lâm Miểu thắc mắc, "Ngày nào cậu cũng về khuya lắc khuya lơ, tớ chẳng có gì để làm cả."
Hoắc Dữ Xuyên: "Rảnh thì học bài đi."
"Không ảnh hưởng đến việc học đâu," Lâm Miểu ra sức chứng minh, "Học kỳ này tớ còn giành được học bổng nữa đấy."
Hoắc Dữ Xuyên: "Vậy chia cho tớ một ít đi."
Lâm Miểu: "......"
"Hoắc tổng đâu rồi?" Bên ngoài chợt vang lên một giọng nói say khướt, Lâm Miểu quay sang, trông thấy một người đàn ông cao to vạm vỡ khoác vai Tiểu Trịnh lảo đảo đi tới, trên cổ đeo dây chuyền vàng sáng chói.
"Đã tới đây mà sao không vào uống một ly."
Hắn đi tới trước xe, vừa cúi đầu xuống thì thấy Lâm Miểu trong xe.
"À hiểu rồi," hắn lè nhè cười nói, "Khá lắm Hoắc Dữ Xuyên, tìm đâu ra người đẹp thế hả?"
Hoắc Dữ Xuyên làm ngơ rồi gọi Tiểu Trịnh kéo con ma men này đi. Để Lâm Miểu bỏ ý định đến đây làm thêm, hắn nói thẳng: "Anh ta là chủ chỗ này đấy." Nhìn cũng chẳng phải người tốt lành gì.
Ai ngờ hai mắt Lâm Miểu sáng rực, giơ hình chụp trong điện thoại lên hỏi: "Anh đang tuyển phục vụ hả? Cho em làm được không?"
Hạ Tòng Sơn vung tay lên, "Tất nhiên là được rồi."
Hoắc Dữ Xuyên: "Không được."
"Sao không được," Lâm Miểu bất mãn nói, "Chủ quán đồng ý rồi mà."
"Vô ích thôi," Hoắc Dữ Xuyên vừa lạnh lùng vừa độc ác nói, "Ngày mai phá sản rồi."