Gã sai vặt Cố Hạ của Trương gia mới chạy xa khoảng một trượng, cửa sương phòng bên này có hai người đi ra.
Trong đó, thiếu gia kia mặc áo bào trắng thêu hoa xanh, eo treo ngọc bội đỏ, trang điểm giống như quý công tử bình thường trong kinh thành.
"Thế tử gia," gã sai vặt phía sau hắn khom lưng, thấy thiếu gia nhà mình có một tia hứng thú, nhẹ giọng vì hắn giải thích nghi hoặc nói, "Phòng này chính là phòng đã định của nhị thiếu gia Trương gia, người mới vừa chạy ra ngoài chính là Trương Nhị gia."
"Trương Nhị gia?" Quý công tử hỏi, "Trương Nhị gia nào?"
"Trương nhị thiếu gia đúng là người đính hôn cùng lục biểu cô nương Quý gia, đích trưởng tôn của Lễ Bộ Thị Lang Trương đại nhân."
"À, Quý Lục biểu muội." Quý công tử cười cười, "Trương Nguyên Hủ, Nhị lang Trương gia."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi bẩn dính trên áo bào trắng, nâng bước liền đi, "Chuyện hôm nay nghe được, ngươi liền đi tìm Lý ma ma, nói cho bà ấy biết chuyện ngươi đã nghe thấy, đầu đuôi chi tiết đều nói rõ ràng, không cần khuếch đại cũng không cần che lấp. Ngươi chỉ cần nói ra chuyện ngươi nghe thấy là được. A nương hôm qua vì chuyện này, tựa hồ cũng rất u sầu. Đi thôi, hiện tại liền đi."
Gã sai vặt vội vàng gật đầu: "Vậy thế tử gia ngài?"
"Ta liền ở sau núi dạo một chút, ngươi đi đi, chờ lát đến Lương Phong đình sau núi tìm ta là được."
Lý ma ma là ma ma bên cạnh tiểu Trần thị Ninh Bá phủ, vị quý công tử này đúng là thế tử của phủ Ninh Bá, Ninh Mộ Hoạ.
Trong Mai Hoa Viện, nữ quyến Quý phủ cũng đã ở phòng bếp phía Đông dùng xong cơm trưa. Trưa ngày xuân mệt mỏi, Quý lão phu nhân lại để các tiểu nương tử trở về sương phòng nghỉ trưa cho tốt.
Hôm nay có nữ quyến các phủ đệ khác liền lập tức rời núi, nhưng nhà những người đó đều có một thôn trang lớn ở dưới chân núi có thể ở lại một đêm. Hiện tại trời mưa đường trơn, không tốt khởi hành lên đường, nếu trên đường lại trì hoãn một lát, vào thành đều phải nửa đêm. Một đám nữ tử nửa đêm đi đường vốn không chu toàn, cho nên, phần lớn người ở núi Tử Hà đều là tính toán ngày mai lại trở về thành.
Bốn tiểu nương tử cùng nhau trở lại trong sương phòng.
Biểu cô nương đứng trước tấm bình phong, lấy con ngươi trong trẻo xem Quý Vân Lưu: "Lục muội muội, nghe nói chân của ngươi bị thương do nhánh cây đâm phải, hiện giờ không có việc gì chứ, còn đau sao?"
Ánh mắt đầu tiên của nàng khi vừa thấy vị lục muội muội này từ biệt viện trở về, liền có thể nhìn ra xiêm y trên người Quý Vân Lưu là lụa tơ tằm!
Nguyên liệu như vậy, vẫn là sau khi nàng tới Quý phủ, ở Dục Tú phường xem qua mới biết được. Khi đó nàng cực kỳ yêu thích, nhưng nguyên liệu như vậy quý hơn một bộ quần áo bình thường mấy chục lần, mà toàn bộ cổ áo và cổ tay áo đều thêu hoa như vậy, càng là sang quý.
Nàng ở Quý phủ dù được lão phu nhân yêu thương, lại thêm một ít tiền riêng mà mẫu thân nàng lén nhét cho nàng, cùng với bạc tháng hai tháng này ở Quý phủ, vẫn không đủ cũng luyến tiếc đi mua một bộ xiêm y như vậy. Nàng chỉ có thể trộm tính dưới đáy lòng, khi nào mới có thể mua một bộ.
Ánh mắt của biểu cô nương lại chuyển tới trên tóc Quý Lục, châu thoa trên đầu kia, cũng không phải hình thức bình thường. Cây trâm tinh tế như vậy, càng không biết nên trị giá bao nhiêu bạc?
Sau khi nàng hỏi xong một câu này, vội vàng thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy một cỗ nghèo kiết hủ lậu trào lên trong lòng chính mình, chua đến tự mình đều nghe thấy được.
Nàng liên tục nắm lấy khăn, lúc này mới ép sợi ghen tuông này xuống.
Không thể nghĩ, không thể lộ ra trò hề, nàng một chút đều không hâm mộ nàng ta, tiền bạc đều là vật a đổ*, có tác dụng gì?
*Vật a đổ: cụm từ này xuất từ "Tấn Thư - Vương Diễn truyện": Nước Tấn có một đại thần gọi là Vương Diễn, tự "Di Phủ". Hắn trước sau đều tự cho mình là người thanh cao, đối với tiền bạc đều là khịt mũi coi thường, nhắc đều không muốn nhắc đến chữ "Tiền" này một chút. Quách thị vợ hắn muốn trêu chọc hắn nói ra chữ "Tiền" này, một hôm thừa dịp hắn ngủ say, sai người hầu để tiền ở quanh giường, khiến hắn khi tỉnh dậy không đi ra được buộc phải nói ra chữ này. Hôm sau khi hắn tỉnh dậy thấy đầy đất là tiền, liền gọi người hầu vào, chỉ vào tiền bạc đầy đất kia, nói "Cử khước a đổ vật". Từ đó, "vật a đổ" liền được dùng để chỉ về tiền bạc, mang hàm nghĩa khinh miệt. (Nguồn: baidu)
Nghĩ đến thiếu niên lang đeo hồng ngọc bên hông hôm qua nhìn thấy kia, Tống Chi Họa nháy mắt lại không thấy ghen tuông, ngược lại trong lòng dâng lên một cổ ngọt ngào tràn đầy.
"Không có việc gì, hôm nay liền không đau." Quý Vân Lưu nhìn nàng ta, vừa lúc không bỏ sót bất luận biểu tình gì trên mặt nàng ta, cười cười, "Đa tạ Tống tỷ tỷ quan tâm."
Nói xong, đi vào phía sau bình phong.
Hồng Xảo thay y phục cho nàng, tháo tóc, đỡ nàng lên giường đất, cuối cùng đắp chăn mỏng lên cho nàng.
Tất cả đã thỏa đáng, lại biết các tiểu nương tử nhất định muốn tâm sự chuyện cô nương nhà mình từ biệt viện trở về này, vì thế tiến lên trước hai bước, dời bình phong đi.
Tống Chi Họa thật ra muốn biết vẫn là chuyện trong biệt viện hoàng gia này. Nghe nói biệt viện hoàng gia kia, gạch đều là cẩm thạch trắng. Ánh mắt nàng giật giật, rốt cuộc sợ Quý Vân Lưu và mọi người trong phòng chê cười, không hỏi ra lời, chỉ nói một câu vậy là tốt rồi, lại giống như tỷ tỷ ruột tinh tế dặn dò nàng ta miệng vết thương không thể đụng nước, thuốc mỡ gì có thể trừ sẹo...
Quý tứ cô nương cũng tiến lên hai bước, nói một ít lời riêng tư chú ý thân thể, cần cái gì cứ việc mở miệng.
Quý Thất chờ, chờ bọn họ vui vẻ cười nói không kém lắm, liền tiến lên hai bước, xen mồm nói: "Lục tỷ tỷ, nghe nói trong biệt viện hoàng gia vàng ngọc lộng lẫy. Lộng lẫy đến mức độ nào, có phải ngay cả mặt tường đều sơn vàng hay không?"
Quý Vân Lưu cười cười: "Ta một người thường chỉ cảm thấy bên trong nơi nào cũng tốt, còn thật nhìn không ra lộng lẫy đến mức độ nào. Chỉ là tường kia vẫn màu tuyết trắng, không biết vàng rốt cuộc có thể sơn ra một bức tường trắng hay không."
Quý Tứ cô nương cùng với Tống Chi Hoạ sôi nổi che miệng cười.
Trong lòng Quý Thất mắng một tiếng, làm bộ không nhìn thấy bộ dáng hai người che miệng cười chính mình, trên mặt là vẻ ngây thơ ngay thẳng: "Nghe nói lần này Thất hoàng tử cũng theo hoàng Hậu nương nương tới núi Tử Hà, lục tỷ tỷ ở trong biệt viện có nhìn thấy Thất hoàng tử không?"
Quý Thất nắm lấy khăn thêu, chỉ kém nắm lấy cổ áo nàng ta mà hỏi, ở sau núi ngươi rốt cuộc có nói bậy ta với y hay không?
Quý Vân Lưu thấy hai má nàng ta lộ ra ý hồng, trong mắt lộ ra nóng rực, hả hả cười, kéo dài thanh âm: "À... Thất hoàng tử sao..."
Trong lòng Quý Thất kích động, thò người ra tiến lên, tính toán nghiêm túc lắng nghe chuyện của thiếu niên lang này.
"Ta chưa từng thấy!" Quý Vân Lưu đầu ngã về sau, nằm xuống: "Canh giờ không còn sớm, ta cực kỳ mệt. Giữa trưa mùa xuân mệt mỏi, thất muội muội vẫn nên sớm chút nghỉ ngơi đi."
Vô lại! Thế mà muốn đánh chủ ý lên tình nhân của lão nương!
Hồng Xảo thấy cô nương nhà mình đã nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức liền không muốn người khác lại quấy rầy nàng ấy. Nàng thi lễ một vòng xung quanh, nói chút lời ứng đối.
Chuyện biệt viện hoàng gia này, nói hay không nói tất cả đều tùy Quý Vân Lưu. Vả lại, để biểu thị ý kính trọng đối với hoàng gia, lời bàn tán này vẫn là đừng nói nhiều mới tốt.
Tứ cô nương vừa nghe Quý Lục nói chính mình muốn nghỉ ngơi, cũng liền lên tiếng để các tiểu nương tử từng người trở về giường đất nghỉ tạm.
Quý Thất hung hăng liếc xéo Quý Vân Lưu trên giường đất một cái, lúc này mới trở về trên giường của mình nghỉ ngơi.
Nàng vừa rồi cũng đã thấy, người này từ biệt viện trở về một chuyến, không chỉ có xiêm y, ngay cả châu thoa trên đầu đều không giống!
Những thứ này đều thôi!
Nhưng lúc trước ở sau núi, rõ ràng Thất hoàng tử và nàng ta gặp được nhau, nàng ta thế mà nói không có nhìn thấy, rõ ràng chính là đang nói dối!
Khi nằm trên giường đất được Kim Liên đắp chăn mỏng, trong lòng Quý Vân Diệu vừa chuyển, lại nghĩ có lẽ khi đó nàng ta không quen biết Thất hoàng tử, không biết người ở sau núi chính là Thất hoàng tử, cho nên ở biệt viện lại không nhìn thấy, mới nói chính mình không thấy được?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại thoải mái nhắm mắt ngủ. Ở trong mộng nghĩ đến công tử nhẹ nhàng kia, mới là đúng đắn chứ.
Trương Nguyên Hủ ở trong mưa điên cuồng đuổi theo hồi lâu, giẫm lên vũng bùn, cuối cùng đuổi theo Trang Lục: "Trang Thiếu Dung! Ngươi đứng lại!" Hắn bước nhanh tiến lên, ở khi Trang Thiếu Dung còn chưa phản ứng lại, nâng quyền liền đánh vào trên mặt hắn ta.
Trang Thiếu Dung cũng là một vị thư sinh quân tử.
Quân tử tu tập lục nghệ*, tuy biết cưỡi ngựa bắn tên linh tinh, rốt cuộc chỉ là thô sơ giản lược học qua, không giỏi võ có lực như võ tướng vậy.
*lục nghệ: từ triều nhà Chu, ấn theo Chu Lễ, các học sinh yêu cầu nắm vững sáu môn nghệ thuật: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư (thư pháp) và số (toán học). (Nguồn: wikipedia)
Một quyền này làm Trang Thiếu Dung đột nhiên không kịp phòng ngừa lập tức ngã ra sau.