Quý Lục từ Minh Lan Viện ra ngoài, một đường dọc theo hành lang, liền đến Thiên Thu Viện - nơi ở của Trang Hoàng Hậu.
Hôm nay trời mưa, hành lang không nối liền liên tiếp, vốn sẽ dính ướt cạnh giày.
Đoàn người vào Thiên Thu Viện liền được bà tử dẫn tới sương phòng phía Tây. Hồng Xảo đổi một đôi giày cho Quý Vân Lưu, Bích Chu đổi qua một chiếc áo ngoài cho nàng. Rồi sau đó, mấy người lại ra khỏi Tây sương phòng, lên hành lang tiếp tục đi đến phòng khách phía Đông.
Trong phòng khách phía Đông, Trang Hoàng Hậu ngồi trên ghế thái sư chủ toạ. Trên chân nàng là một đôi giày cung đình được dệt từ lông vũ đỏ, bên trên nạm trân châu ngọc thạch, vô cùng hoa mỹ.
Đại Chiêu tin Đạo, tôn trọng bao dung tất cả, tự nhiên vô vi, bởi vậy nữ tử không bó chân.
Quý Vân Lưu mắt nhìn thẳng, cúi đầu vào phòng, trong phạm vi mắt thấy chính là giày đặt trên bục gỗ kia. Nàng tiến lên vài bước, uốn gối quỳ xuống đất dập đầu: "Hoàng Hậu nương nương vạn phúc kim an."
Thanh âm tuy thấp, lại không khiếp đảm.
Trang Hoàng Hậu ngồi ở chỗ kia, bất động. Đôi mắt nàng nhìn người đang quỳ sát xuống đất, rồi sau đó, cười như gió xuân quất vào mặt: "Ngươi không cần đa lễ như vậy, nơi này không phải trong cung, những quy củ đó chúng ta đều không cần để ý tới, đứng lên đi."
Bích Chu nhìn thấy Hoàng Hậu ý bảo, tiến lại vài bước nâng Quý Vân Lưu dậy.
Trang Hoàng Hậu thấy lễ tiết của nàng ấy chọn không ra một tia sai lầm, tươi cười không đổi, vẫy vẫy tay: "Lại đây ngồi ở nơi này, bồi ta trò chuyện chút. Lần này các tiểu nương tử tới núi Tử Hà, mỗi người đều giống như hoa, ta nhìn đều thích vô cùng, chỉ hận không cho thất ca nhi nhiều hơn hai muội muội đáng yêu như ngươi vậy, thừa hoan dưới gối ta."
Bích Chu nghe được lời này, trong lòng run lên, cả đầu ngón tay cũng hơi run. Nàng hung hăng kinh ngạc một chút, có điều, trên mặt rốt cuộc không dám toát ra thần sắc gì.
Nàng đỡ Quý Lục, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, muốn biết nàng ấy sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng nàng lại thấy nàng ấy mặt mày bất động, uốn sâu gối nói biết ơn đã ban ngồi, từng bước một đi về vị trí Hoàng Hậu ý bảo ngồi xuống.
Mấy chữ "Muội muội của Thất hoàng tử" trong miệng Hoàng Hậu nương nương vừa rồi, chính là không muốn Quý Lục nương tử và Thất hoàng tử có tình ý nam nữ gì. Nếu người này thật có lòng dựa vào chuyện này mà gả vào hoàng gia, nghe nói như vậy chắc chắn có điều phản ứng. Nhưng mà... Nàng ấy không chỉ trong mắt thanh triệt như giếng, trên mặt không nổi gợn sóng, mà ngay cả người đều là vô cùng bình tĩnh.
Phần tâm cảnh này, đúng là khó được.
Ánh mắt Trang Hoàng Hậu quét khắp trên người Quý Vân Lưu, rồi đảo qua trên gương mặt đang cúi xuống, thấy khí độ và tâm cảnh của nàng ấy đều vượt xa ý liệu của chính mình, trên mặt càng thêm vừa lòng: "Sáng nay nghe nói ngươi yêu thích ăn bánh hoa hạnh, bánh hoa sen nơi này của ta cũng có một phen hương vị khác. Ngươi nếm thử xem, nếu thích liền sai người mang chút trở về cho ngươi."
Nhắc đến thức ăn, Trang Hoàng Hậu thấy rõ người phía dưới sung sướng, con ngươi sáng ngời loé ra sắc màu nhiệt tình: "Cảm ơn Hoàng Hậu nương nương."
"Bánh hoa sen kia phối với Điền Hồng*, bánh thơm ngon vừa miệng, thoải mái tươi mát không dầu mỡ, xác thật khó được." Hoàng Hậu thấy nàng ấy yêu thích những thứ này, cố ý nhắc đến hai dạng khác biệt, "Còn có bánh hạt dẻ chưng đường hoa quế cũng không tồi, không ngọt không ngán, chờ lát cũng để đầu bếp làm hai hộp cho ngươi nếm thử xem."
*Điền Hồng: là tên gọi tắt của hồng trà Vân Nam, là một loại hồng trà.
Quý Vân Lưu lại tạ ơn lần nữa.
"Không cần đa lễ, đều đã nói với ngươi đây không phải trong cung, ở chỗ này vui vẻ thả lỏng chút, chớ có câu nệ. Chúng ta chỉ là nói chuyện phiếm, lại không phải nói chính sự gì." Hoàng Hậu xem đôi mắt Quý Vân Lưu thường loé sáng, lỡ tiếng cười cười.
Thật ra là người ngây thơ hồn nhiên.
Có điều nàng ấy đến cùng là thiếu nữ mười ba tuổi, đang niên thiếu thanh xuân, rực rỡ ngây thơ chút, cũng khó tránh khỏi.
Con ngươi của Quý Vân Lưu loé sáng, cụp mi rũ mắt nói, vâng.
Người hoàng gia nói với ngươi không cần khách khí, đó là nàng tự nhận bản thân hiền hoà. Chính mình nếu tin tưởng nàng, ở chỗ này làm càn lỗ mãng, đó là thật sự ngốc!
Nàng lại không nghĩ ở chỗ này làm một hồi tạ ơn liền chấm dứt vạn sự đại cát, đi lãnh cơm hộp!
Lại nói vài câu về điểm tâm, Trang Hoàng Hậu thoáng thu tươi cười hỏi: "Hôm qua thất ca nhi và ngươi một đường cùng bị kẻ xấu kia bắt xuống núi, các ngươi là làm thế nào mà thoát hiểm?"
Nghe được lời này, sắc mặt Quý Vân Lưu đột nhiên trắng bệch, lặng im nửa ngày. Rồi sau đó, ánh mắt nàng dừng trên khăn tay chính mình, trên mặt treo một tia lòng còn sợ hãi: "Hôm qua dân nữ sợ tới mức có chút hoảng thần, ngay cả trở về như thế nào đều không nhớ rõ. Việc hôm qua, thật là một chút đều không nhớ được." Nói, nàng đứng dậy, hướng về phía Hoàng Hậu, uốn gối thật sâu, "Còn xin nương nương thứ tội."
Ai nha, thiếu niên! Có chuyện đứng đắn ngươi không cùng ta thông đồng, thế mà hỏi việc đồ bỏ như ta từ đây tới đây!
Chẳng lẽ muốn ta hiện tại tố cáo với mẹ già của ngươi, ngày hôm qua là ta cường hôn, hai tay hai chân đều quấn chặt ngươi sao?!
Cái nồi này, ta cõng không nổi nha!
Trang Hoàng Hậu nghe giọng nói của nàng ấy nhút nhát sợ sệt, ngay cả ngón tay đều có chút run rẩy, biết nàng ấy xác thật bị chuyện này doạ tới rồi liền than nhẹ một tiếng: "Chuyện này ngược lại thật là khổ ngươi. Đừng sợ, đã qua, đều đã qua. Hôm qua, thất ca nhi nói nó chờ dược tính của mạn đà la tan đi, thừa dịp thích khách lơi lỏng mới ngăn cản người nọ. Khi đó ít nhiều có ngươi chắn giúp nó hai trâm, lúc này mới để nó có cơ hội giết thích khách kia. Chuyện này, ta phải thưởng cho ngươi thật lớn."
Quý Vân Lưu đứng ở nơi đó, nghe "Chân tướng" Thất hoàng tử bịa ra, trên mặt làm ra bộ dáng khiêm tốn hiền lành, lại lần nữa uốn gối thật sâu: "Dân nữ thẹn không dám nhận. Thất điện hạ nhân hậu, phẩm đức cao thượng như Nghiêu Thuấn tái thế, điện hạ cứu giúp dân nữ mới là đại ân đại đức."
Ai không muốn nghe lời hay lời khen ngợi?
Cái gọi là, ngàn thủng vạn thủng mông ngựa không thủng. Trang Hoàng Hậu nghe được lời vàng ngọc ca ngợi nhi tử nhà mình, mặt giãn ra cười rộ lên, cười khanh khách nói: "Ngươi cũng đừng từ chối, thưởng phạt rõ ràng là căn bản của quốc gia, chuyện này đúng là phải thưởng cho ngươi."
Quý Vân Lưu thẹn thùng đáp ứng.
Rồi sau đó, Trang Hoàng Hậu lại hỏi một câu về chuyện của nàng: "Nghe nói ngươi lúc trước ở thôn trang ngoài thành hai năm?"
Quý Vân Lưu gật đầu: "Vâng ạ. Thân thể dân nữ vô dụng, bị chút bệnh thủy đậu, ở trong thôn trang tĩnh dưỡng hai năm, làm nương nương chê cười."
Trang Hoàng Hậu nhướng mày, lại chậm rãi hạ xuống.
Một lời hoàn toàn không đề cập tới chuyện mình bị Quý phủ bạc đãi, tuổi còn nhỏ lại thông thấu chú ý đại cục như vậy, cũng là khó được.
Hai người ngồi ở kia tán gẫu một ít việc nhà.
Thấy canh giờ không còn sớm, Trang Hoàng Hậu sai người chuẩn bị bộ liễn* tính toán đưa nàng trở về Minh Lan Viện.
*Bộ liễn: một loại công cụ dùng người nâng thay cho đi bộ ở cổ đại, tương tự như kiệu.
Quý Vân Lưu quỳ xuống đất nói lời cảm tạ đồng thời cũng xin bái biệt.
Trang Hoàng Hậu nghe nàng ấy muốn rời biệt viện trở về Mai Hoa Viện Tử Hà Quan, giật giật mi, rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Xác thật là người minh bạch biết tiến thối, sẽ không ở nhờ lâu dài tại đây, dây dưa không thôi.
Nhìn điểm tâm trên bàn mà trong bất giác nàng ấy ăn còn thừa không có mấy khối, Hoàng Hậu lại ý cười tràn đầy nói: "Ngươi nếu yêu thích những điểm tâm nhỏ này, sai người mang chút qua đi, làm Quý lão phu nhân cũng nếm thử. Đầu bếp này là người Hàng Châu, điểm tâm Giang Nam tinh xảo, không ngán, phối với trà còn rất tốt."
Quý Vân Lưu lại lần nữa nói lời cảm tạ, giọng nói mang theo tâm tình nhảy nhót ngay cả Hoàng Hậu đều có thể nghe ra.
Xác thật là một nha đầu thích ăn, tính tình cũng không chút che giấu.
Thấy Bích Chu tiễn người rời đi, ánh mắt Trang Hoàng Hậu dừng trên thức ăn đã dùng qua trên bàn kia: "Thất ca nhi đêm qua đến Minh Lan Viện?"
"Vâng, Thất điện hạ ngồi trong phòng chốc lát." Vương ma ma tiến lên hai bước, thấp thấp trả lời, "Bích Chu nói khi đó, Quý tiểu nương tử còn chưa tỉnh. Thất điện hạ ở bên trong đợi một lát liền ra, ước chừng là đến thăm bệnh tình của Quý tiểu nương tử."