Đầu lưỡi của Chu Đỉnh Nguyên bị Quý Thiên nhẹ nhàng mút lấy, lúc nặng lúc nhẹ. Chu Đỉnh Nguyên muốn học theo động tác của Quý Thiên để hôn đáp lại, nhưng dường như Quý Thiên đã đoán được ý đồ của hắn, y không hề để hắn có cơ hội nắm quyền chủ động. Quý Thiên rút lưỡi về, chuyển sang ngậm lấy môi dưới của Chu Đỉnh Nguyên.
Kỹ thuật hôn sâu còn chưa học xong, Quý Thiên lại đổi sang một chiêu thức mới. Chu Đỉnh Nguyên vốn dĩ đã chẳng có chút kinh nghiệm nào, lại thêm uống chút rượu khiến đầu óc mơ hồ, phản ứng có phần chậm chạp. Mãi đến khi cảm nhận được chút đau nhói trên môi, hắn mới tỉnh ra.
Chu Đỉnh Nguyên theo bản năng liếm môi, nhưng vì Quý Thiên ở quá gần, đầu lưỡi hắn vô tình quét qua bờ môi của Quý Thiên. Quý Thiên cảm thấy nhột, liền cọ nhẹ lên khóe môi của Chu Đỉnh Nguyên.
Hóa ra, hôn là có cảm giác như thế này. Chu Đỉnh Nguyên chậm rãi nhận ra rằng, trước đây hắn thật sự chưa từng hôn ai. Nhưng... nhưng mà hắn cảm thấy cách hôn của Quý Thiên chẳng làm hắn thỏa mãn chút nào. Hắn muốn ôm chặt Quý Thiên, cắn mạnh một cái để lại dấu vết rõ ràng trên môi của người kia.
Chu Đỉnh Nguyên bắt đầu trở nên không an phận, đôi tay bất giác mò mẫm lung tung. Không biết thế nào mà lại chạm vào ngực Quý Thiên.
105! 105! 105!
(=)))) Số đo vòng ngực của sếp Thiên í)
Con số điên cuồng này cứ thế nhảy múa trong đầu Chu Đỉnh Nguyên. Một ý nghĩ kỳ quặc lóe lên, hắn muốn bóp một cái. Trước đây khi xem phim người lớn, hắn từng chảy nước miếng vì những người phụ nữ có vòng 1 to. Giờ đây, có "ngực lớn" ngay trước mặt, vậy mà hắn lại có gan nghĩ mà không dám làm. Thiệt là quá hèn!
Đàn ông có thể yếu đuối ở bất kỳ đâu, nhưng riêng chuyện này thì không được!
Chu Đỉnh Nguyên nghiến răng, bàn tay siết lại, hắn bóp chặt ngực Quý Thiên, cảm giác đầy đặn tràn ngập lòng bàn tay khiến hắn không thể dứt ra nổi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi khái niệm về đàn ông hay phụ nữ đều bị lãng quên. Hắn đưa tay muốn đẩy Quý Thiên nằm xuống, nhưng ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua vết thương trên vai Quý Thiên. Bàn tay lơ lửng giữa không trung rốt cuộc chỉ đặt lên lưng Quý Thiên, kéo người kia vào trong lòng. Sau khi tránh được vết thương trên vai, hắn chủ động hôn lên môi Quý Thiên.
Quý Thiên hơi mở to mắt. Y có chút bất ngờ, vì mỗi lần nói đến mối quan hệ giữa hai người hay chuyện kết hôn, thái độ của Chu Đỉnh Nguyên đều mập mờ, đôi khi khiến Quý Thiên tự hỏi liệu mình có đang tự đa tình không. Nhưng phản ứng hiện tại của Chu Đỉnh Nguyên đã cho y một câu trả lời rõ ràng.
Cuối cùng, sau một hồi hôn nồng cháy cả hai mới dừng lại. Thịt nướng bị bỏ quên trên vỉ đã cháy đen, than bên dưới cũng sắp tắt ngấm. Gió lạnh thổi qua khiến hai người càng siết chặt lấy nhau hơn.
Gió đêm từ phía sau cuốn đi mùi dầu mỡ của thịt nướng, nhưng Chu Đỉnh Nguyên vẫn ngửi thấy rõ hương thuốc Đông y từ người Quý Thiên. Hương thơm đậm đà và đặc biệt ấy khiến trái tim hắn cứ ngứa ngáy, cứ nhồn nhột. Hắn hơi nghiêng người, thân thể áp sát vào Quý Thiên, hai người lại ôm hôn nhau. Chu Đỉnh Nguyên không kìm được mà có phản ứng sinh lý.
Trong cơn mơ hồ, hắn hoàn toàn không liên kết phản ứng của mình với việc Quý Thiên là đàn ông. Cứ như vậy, hắn áp sát vào Quý Thiên, cọ cọ người.
Quý Thiên hôn nhẹ lên má Chu Đỉnh Nguyên. Dù biết hắn không bị ảnh hưởng bởi pheromone, nhưng theo bản năng tìm bạn đời, Quý Thiên vẫn như một con công đang xòe đuôi, âm thầm tỏa ra pheromone của mình. Y không chắc liệu đợt kỳ mẫn cảm bị kiềm chế của mình sẽ ập đến khi nào, nhưng điều đó không quan trọng nữa. Dù không phải thời điểm kỳ mẫn cảm, y vẫn khao khát được hòa hợp với bạn đời của y.
"Đỉnh Nguyên, chúng ta về phòng nhé?"
Về phòng! Về phòng! Về phòng!
Câu nói của Quý Thiên như một chiếc máy lặp cũ kỹ vang lên trong đầu Chu Đỉnh Nguyên. Hắn bật dậy, kéo Quý Thiên đi xuống lầu.
"Còn lửa."
Chu Đỉnh Nguyên vừa bước một bước đã bị lời nhắc của Quý Thiên kéo quay lại. Hắn vớ lấy cái gầu, múc nước từ thùng dội lên than đang âm ỉ. Một tiếng xèo, khói trắng bốc lên cuồn cuộn.
Giải quyết xong, Chu Đỉnh Nguyên lại kéo Quý Thiên đi. Nhưng vừa bước đi, Quý Thiên lại nhắc: "Đồ ăn chưa dọn."
"Trời lạnh thế này cũng không hỏng được, để mai dọn." Chu Đỉnh Nguyên mất kiên nhẫn. Hắn sợ nếu dọn dẹp hết mọi thứ, cảm xúc sẽ tan biến mất. Không để Quý Thiên nói thêm, hắn nắm lấy cổ tay người kia, dứt khoát đi thẳng xuống lầu.
Không dừng lại ở tầng hai, Chu Đỉnh Nguyên đi thẳng đến phòng Quý Thiên từng ở, không bật đèn, đặt Quý Thiên lên cánh cửa và cúi xuống tiếp tục hôn.
Lần đầu tiên của cả hai, Quý Thiên muốn dành cho Chu Đỉnh Nguyên một ký ức đẹp. Y muốn cơ thể Beta của mình ngập tràn mùi hương của y, không vướng bất cứ tạp chất nào, kể cả mùi đồ nướng ban nãy.
Chu Đỉnh Nguyên lúc này đầu óc đã mơ màng, chỉ biết nghe lời như một con rối.
Hai người hôn nhau vào phòng tắm, cũng không kịp bật đèn. Trong lúc bận rộn, Quý Thiên vẫn cố với tay mở vòi sen. Tiếng nước róc rách vang lên, hơi nước ấm áp bao phủ không gian nhỏ hẹp. Môi hai người khẽ chạm vào nhau, lúc có lúc không.
"Vai cậu không được dính nước đúng không?" Chu Đỉnh Nguyên lúc nãy còn gấp gáp, giờ lại lo lắng.
Quý Thiên áp má lên gò má Chu Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng cọ, "Bác sĩ bảo lần tái khám sau nếu ổn sẽ tháo bột được, gần khỏi rồi."
Lời bác sĩ rõ ràng là còn phải tái khám mới quyết định, nhưng chưa kịp phản bác, Chu Đỉnh Nguyên đã bị Quý Thiên dỗ dành tiếp: "Tay tôi chưa lành hẳn, có thể hơi bất tiện. Đỉnh Nguyên, làm phiền anh rồi."
Một câu nói khiến Chu Đỉnh Nguyên cứng họng. Làm phiền gì chứ? Hắn không thấy phiền chút nào, thậm chí còn hơi ngại vì nghĩ mình lỗ mãng.
"Anh giúp tôi cởi ra nhé."
Quý Thiên vừa bảo tay mình gần khỏi, giờ lại nhờ Chu Đỉnh Nguyên cởi đồ hộ. Đầu óc hắn đang chậm chạp vì men rượu, hắn còn chả nhận ra điểm mâu thuẫn nào, ngoan ngoãn giúp y cởi quần áo.
Phòng tắm mờ tối, đôi tay vụng về của Chu Đỉnh Nguyên loay hoay mãi vẫn không cởi được áo Quý Thiên. Hắn có chút bực bội: "Tại sao nhất định phải vào phòng tắm thế?"
Quý Thiên nắm tay Chu Đỉnh Nguyên, dùng ngón tay hắn từ từ tháo từng cúc áo của mình, giọng vẫn dịu dàng như thế: "Anh là beta của tôi mà. Tôi muốn anh mang theo mùi hương của tôi."
Lời nói đầy ẩn ý, lại cực kỳ mờ ám. Hai từ "Beta" vang lên mà Chu Đỉnh Nguyên không hề thấy khó chịu, trái lại, lòng hắn như được bao phủ bởi một lớp mật ngọt, hơi thở trở nên rối loạn.
"Nghe như mấy con chó đánh dấu lãnh thổ bằng cách tiểu lên vậy."
Câu nói này quá thô lỗ, nhưng Quý Thiên lại không để bụng. Trong lúc cả hai đã không một mảnh vải che thân, y ôm eo Chu Đỉnh Nguyên, kéo hắn sát lại. "Cũng không sai lắm, đã đánh dấu rồi thì anh là của tôi."
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy tai mình ù ù mình. Những lời tình cảm dính dấp ấy khiến hắn rối loạn. Nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của Quý Thiên, hắn dường như quên mất cả họ tên mình, cơ thể không ngừng căng cứng. Hắn ôm Quý Thiên, vừa cắn vừa mơn trớn, bàn tay vuốt ve khắp người Quý Thiên, từ vòng ba đến ngực, là cảm giác mà hắn đã khao khát từ lâu.
Quý Thiên không ngờ Beta của mình lại mãnh liệt đến thế. Y vốn định từ từ tiến tới, nhưng động tác của Chu Đỉnh Nguyên khiến máu y như sôi lên, pheromone tràn ra không thể kiểm soát.
Quý Thiên níu chút lí trí cuối cùng, đè lại cái tay đang nhéo mông mình: "Đỉnh Nguyên, quay người lại."
Chu Đỉnh Nguyên đó giờ thích ngực tấn công mông phòng thủ, bây giờ được sờ liền sờ đến mức không nỡ buông tay. Đến tận lần thứ hai Quý Thiên thúc giục hắn mới quyến luyến thu tay lại.
Vừa mới quay người lại, hắn còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì bàn tay của Quý Thiên đã bất ngờ chạm vào mông hắn. Cảm giác mát lạnh truyền đến từ khe mông, đầu ngón tay Quý Thiên dường như dính thứ gì đó trơn nhầy, nhẹ nhàng chạm vào chỗ nhạy cảm phía sau.
Chu Đỉnh Nguyên giật mình, dù chưa từng trải qua chuyện này, nhưng hắn đã xem qua không ít cảnh tương tự, ngay cả trong những đoạn AV cũng thường có cảnh khai mở phía sau. Cả hai người đã đến mức này rồi, làm sao hắn còn không hiểu Quý Thiên định làm gì.
Nhưng mà... nhưng mà Chu Đỉnh Nguyên chưa từng nghĩ sẽ là người bị một gã đàn ông "ở trên". Theo bản năng của một người đàn ông thẳng tắp, hắn lập tức đẩy Quý Thiên ra.
Quý Thiên không nghĩ tới Chu Đỉnh Nguyên đột ngột xoay người, y không phòng bị mà lảo đảo một cái, bả vai lập tức đụng vào tường, "A..."
Nghe được âm thanh khẽ hít vào của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên vội vàng ôm người lại, "Đụng phải vai rồi? Có đau không? Đau lắm đúng không hả?"
Quý Thiên bất đắc dĩ nhìn Chu Đỉnh Nguyên, "Đừng cử động lung tung, tay tôi không tiện mà."
**, y không tiện nhưng hắn thì tiện lắm đấy.
"Ngoan, quay người đứng yên nào." Giọng điệu dỗ dành của Quý Thiên làm cho Chu Đỉnh Nguyên không biết từ chối thế nào. Hắn đấu tranh giữa sự tôn nghiêm của đàn ông với sắc đẹp của người trước mắt, cuối cùng hắn lại bị Quý Thiên đánh bại, mơ mơ màng màng quay lại. Chu Đỉnh Nguyên biết Quý Thiên đang cầm thứ gì, chính là sữa tắm trên kệ. Khi Quý Thiên chuẩn bị đưa ngón tay vào khe mông của hắn, hắn cố gắng đấu tranh lần cuối: "Thật ra, cậu có thể để tôi làm."
Quý Thiên bật cười, y coi lời Chu Đỉnh Nguyên nói là giỡn.
"Cậu cười gì?"
"Anh như thế nào làm được?" Khi Quý Thiên đang nói chuyện, ngón tay của y cũng đã đi vào.
Chu Đỉnh Nguyên rên khẽ một tiếng, siết chặt mông, theo bản năng hắn bài xích, "Chưa nói gì đã cắm vào rồi, tôi thế nào làm.. Làm thế nào à? Vậy so với tôi, cậu có kinh nghiệm hơn chắc?"
Quý Thiên cao hơn hắn một tí, cường tráng hơn hắn một xíu, ở dưới cũng lớn hơn hắn một tẹo, nhưng mà thế thì đã làm sao đâu?
Ngón tay của Quý Thiên bên trong Chu Đỉnh khẽ mơn trớn, chờ đến khi Chu Đỉnh Nguyên dần thích ứng, y chậm rãi cho thêm ngón tay vào, "Tôi chưa từng phát sinh quan hệ với người nào khác." Chưa từng quan hệ với ai thì giống hắn ở chỗ cả hai vốn là một xử nam không có kinh nghiệm thực tế, nhưng ít ra hắn lại xem rất nhiều phim, kiến thức lý thuyết gì đó chắc chắn phải hơn Qúy Thiên nhiều.
Sau khi Chu Đỉnh Nguyên làm quen với ba ngón tay, y liền rút tay ra, bên trong đã được mở rộng khẽ khép lại, làn da xung quanh chuyển sang màu đỏ.
"Là Alpha vốn đã có thiên tính, không học thành tài, cũng sẽ không cần ai dạy." Nói xong, Qúy Thiên tách chân Chu Đỉnh Nguyên ra, đỉnh hông cắm vào.
Phía sau bị cự vật làm cho căng ra, chỉ mới cắm vào mỗi đỉnh đầu mà Chu Đỉnh Nguyên đã bị chọc đến đảo lảo, nghẹn ngào rên một tiếng nhưng không thể phát ra âm thanh nào, hắn đỡ bồn rửa tay mới miễn cưỡng đứng vững được.
Chu Đỉnh Nguyên choáng váng mặt mày, hắn hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó gì mà không thầy vẫn làm nên, làm như cậu có năng lực đặc biệt lắm ấy, cậu làm được tôi cũng làm được.."
Từ đầu đến cuối, Quý Thiên vẫn chỉ nghĩ là Chu Đỉnh Nguyên cậy mạnh, y dựa sát tới, nhẹ nhàng mút vào dái tai của Chu Đỉnh Nguyên. Bên tai hắn như được lấp đầy bởi tiếng thở dốc trầm thấp của y.
"Anh không được."
"**! Cậu mới mẹ nó không được..Ưm..."
Mông thịt bị Quý Thiên mạnh mẽ tách ra, dương v*t nóng bỏng liên tiến đâm ra thụt vào, hắn cảm nhận rõ từng cơn ma sát khi bị xiên xỏ, mọi lời nói của hắn đều không thể nói ra thành lời, chỉ có thể rên rỉ không ngừng.
Đối với Beta, chuyện tiếp nhận Alpha vẫn là quá miễn cưỡng. Họ không thể tiết ra chất lỏng trong cơ thể như Omega được thế nên lần đầu tiên cảm thấy khó chịu là điều khó tránh khỏi.
Chu Đỉnh Nguyên quá căng thẳng, bên trong kẹp chặt đến nổi Quý Thiên không thể ra vào được. Quý Thiên dừng một chút, bàn tay to lớn siết eo hắn lại, y nhẹ giọng an ủi: "Đỉnh Nguyên, thả lỏng nào."
Chu Đỉnh Nguyên đau đến mức nhe răng trợn mắt, hắn đưa tay vòng ra sau muốn đẩy Quý Thiên ra, nhưng lại chỉ lung tung sờ soạng được cơ bụng Quý Thiên.
Quý Thiên hiểu lầm, một tay y vòng qua eo Chu Đỉnh Nguyên, tay kia ôm lấy dương v*t hơi mềm của Chu Định Nguyên bắt đầu vuốt ve lên xuống
"Tôi cũng muốn ôm anh, nhưng mà thực sự là có lòng mà không đủ sức." Quý Thiên đặt từng nụ hôn dịu dàng lên sườn mặt hắn, "Ngoan."
Giọng của Quý Thiên tràn đầy sự áy náy lẫn xấu hổ, mà Chu Đỉnh Nguyên vốn là người mềm lòng. Y tỏ ra như thế, hắn liền chịu thua. Chu Đỉnh Nguyên dựa vào lồng ngực Quý Thiên, quên luôn giãy giũa.
"Dựa cẩn thận." Quý Thiên vừa nói vừa nắm tay Chu Đỉnh Nguyên đặt lên bồn rửa bên cạnh, lúc xác định Chu Đỉnh Nguyên thả lỏng rồi mới chậm rãi cử động eo.
Cảm giác ban đầu không ổn lắm, Quý Thiên mạnh mẽ thúc ra thúc vào cứ như có một vật thể lạ hung hăng kéo căng phần sau của hắn, làm thế nào cũng không nhét vào hết hay rút ra được.
Cũng không biết Quý Thiên chạm đến điểm nào, đầu gối Chu Đỉnh Nguyên mềm nhũn, hắn suýt nữa thì quỳ xuống tại chỗ.
Quý Thiên thấy vậy càng không buông tha hắn, ôm eo Chu Đỉnh Nguyên cũng quỳ theo, thuận thế đem người áp lên tường.
Vách tường gạch men sứ lành lạnh, Chu Đỉnh Nguyên cũng không có thời gian để tâm. Quý Thiên từng chút một thúc vào, hắn muốn trốn nhưng trước mặt là tường, phía sau lại là y, chỗ nào cũng không thoát được. dương v*t hơi mềm của hắn cọ xát giữa từng và bụng, ma sát một hồi lại cương cứng.
Hắn dần dần thích ứng với cảm giác ra vào này, không thể quỳ xuống được nên hắn theo bản năng lùi lại, lấy Quý Thiên làm điểm tựa, mà đồng thời cũng làm dương v*t của Quý Thiên đâm vào sâu trong hắn hơn.
"A..." Quý Thiên không biết Chu Đỉnh Nguyên cố ý hay vô tình, mông hắn như dính sát vào háng y. Quý Thiên dứt khoát đặt tay dưới hông hắn bế người lên.
"Đỉnh Nguyên." Tiếng gọi của Quý Thiên lúc này quá nhu tình rồi, hắn nghe mà cả lông tơ dựng đứng, hắn muốn quay đầu nhìn mặt Quý Thiên. Lúc này trong mắt Quý Thiên phủ một tầng hơi nước, gò má trắng nõn cũng ửng lên, là dáng vẻ đắm chìm trong dục vọng. Máu trong người Chu Đỉnh Nguyên sôi lên, hắn lúng túng muốn hôn môi y, Quý Thiên lại ân cần chủ động tiến tới hôn lên môi hắn.
Thân dưới vẫn đâm sâu không ngừng, trong phòng tắm tiếng da thịt chạm vào nhau phát ra tiếng bạch bạch ái muội. Quý Thiên cúi đầu nhìn dương v*t mình rút ra khỏi nơi ấm nóng mềm mại, thịt non bị kéo ra một chút, đôi mắt y lập tức đỏ lên. Lúc này, ý nghĩ muốn đánh đầu hắn hoàn toàn của y càng thêm mãnh liệt, nhưng y biết chuyện này không có khả năng. Khi sắp bắn ra, y đè bả vai Chu Đỉnh Nguyên lại, cắn một cái ở gáy.
"A..." Đột ngột thế làm Chu Đỉnh Nguyên giật mình, nửa thân trên căng cứng, hắn dựa vào tường. Sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn, phía sau cũng bị từng luồng tinh dịch bắn đầy.
Dưới sự kích thích lẫn trên và ở dưới, hắn hưng phấn tới mức cũng xuất tinh.
Hai người nặng nề thở dốc trong phòng tắm, Quý Thiên nuốt nước miếng, thậm chí y cũng không buồn phóng chế pheromone nữa. dương v*t trơn tuột khỏi lỗ sau của Chu Đỉnh Nguyên, tinh dịch theo đó nhỏ giọt dài lên mặt đất.
"Đỉnh Nguyên." Quý Thiên liếm vết cắn ở gáy Chu Đỉnh Nguyên, tay kia thì ấn lên bụng hắn.
Bụng lúc này trướng đến khó chịu, Chu Đỉnh Nguyên vô thức tránh, hắn mệt mỏi nâng tay lên đè lại cái tay của của Quý Thiên, "Đừng ấn..."
Không thể đánh dấu hoàn toàn với Alpha mà nói chính là nỗi bất an không thôi, trong lòng Quý Thiên xao động, y tựa trán lên lưng Chu Đỉnh Nguyên: "Em muốn nhìn anh."
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình lúc này yếu đuối vô cùng, nhưng Quý Thiên lại nói mấy lời đầy tình cảm như vậy, hắn không nhịn được muốn quay ngược lại dỗ dành Quý Thiên. Vì thế, khi Quý Thiên bảo cả hai lên giường, Chu Đỉnh Nguyên đã không từ chối.
Ánh đêm xuyên qua cửa kính, chiếu rọi vào căn phòng. Trên giường là hai bóng hình quấn lấy nhau. Chu Đỉnh Nguyên đè lên Quý Thiên hôn y một hồi, hôn đến khi trên bụng có cảm giác bị vật gì đó cứng rắn chọc vào.
Tay Quý Thiên không thành thật sờ đến mông Chu Đỉnh Nguyên, mời vừa làm xong nên lỗ sau của hắn vẫn còn ướt át, chậm rãi nuốt vào ngón tay của y, cũng không cần khuếch trương nhiều nữa. Quý Thiên rút tay ra, đỡ dương v*t chọc vào lỗ, nhưng vì tư thế không đúng lắm nên dương v*t không thể đâm vào hoàn toàn.
Quý Thiên ôm Chu Đỉnh Nguyên ngồi dậy, y dựa vào đầu tường.
"Cậu được chưa đấy?"
Chu Đỉnh Nguyên không kiên nhẫn, trong đầu hắn toàn là hình ảnh cưỡi ngựa trong AV, hắn tách chân ra ngồi lên eo Quý Thiên, đỡ dương v*t đâm vào. Lúc ngồi xuống, trước mắt hắn tối sầm, thiếu chút nữa là muốn ngất xỉu, tư thế này làm hắn có thể cảm nhận được rõ ràng kích cỡ, chiều dài lẫn độ cứng của dương v*t, xác thật hắn có hơi chịu không nổi.
"Cậu... Sao lại lớn như vậy..." Chu Đỉnh Nguyên rên rỉ, hắn nhận thua, quả thật là hàng của Quý Thiên so với hắn lớn hơn nhiều, mà so với mấy diễn viên nam AV còn muốn to hơn.
Chu Đỉnh Nguyên làm sao chịu nổi dáng vẻ dịu dàng của Quý Thiên. Dù cảm thấy không cam lòng khi bị dỗ dành như thể hắn là vợ, nhưng lại không thể không thấy dễ chịu.
Dù sao cũng đã làm đến bước này rồi, Chu Đỉnh Nguyên cắn răng quyết tâm, chẳng phải chỉ là cưỡi thôi sao? Xem nhiều phim như thế, nhìn mãi cũng học được thôi.
Dưới sự trợ giúp của Quý Thiên, hắn đỡ dương v*t của y mà ngồi xuống, sau khi ổn định lại thì siết lấy bên trong. Hắn đỡ bả vai Quý Thiên, chính mình nhún lên nhún xuống.
Vừa rồi bắn tinh sảng khoái nhưng chưa đã thèm, lúc này toàn thân hắn chỉ cảm thấy sướng, mọi đau đớn lẫn xấu hổ trước đó đều không thấy tăm tích đâu. Chu Đỉnh Nguyên cũng không giữ kẽ, chủ động đến mức đáng sợ. Sau khi cưỡi xong lại đổi sang từ làm từ phía sau, hắn biết Quý Thiên không tiện còn nhấc hông lên phối hợp.
Quý Thiên vừa vui vừa thấy sợ. Không có pheromone hấp dẫn, cũng chẳng có độ tương thích mà trên giường y và Chu Đỉnh Nguyên lại rất hợp nhau. Khi nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên phóng đãng nhún trên thân y, tính chiếm hữu của y lại ngo ngoe rục rịch. Chỉ có một mình y mới có thể thấy một Chu Đỉnh Nguyên như vậy.
"Đỉnh Nguyên, có thể kỳ mẫn cảm của em sắp tới rồi." Chu Đỉnh Nguyên mệt đến mức nằm vật ra, Quý Thiên nói gì bên tai hắn, hắn cũng không nghe vào.
"Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, em cũng không chắc lắm." Quý Thiên nói rồi lại cúi xuống hôn lên má Chu Đỉnh Nguyên.
Ngày nào cũng được, chỉ cần có Chu Đỉnh Nguyên bên cạnh y là đủ.
Tiếng rao hàng đầu tiên của buổi sáng xé toạc sự tĩnh lặng của con hẻm. Chu Đỉnh Nguyên mở to mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng như tuyết, toàn thân đau nhức đến mức như rã rời từng khớp xương.
Hắn cố gắng nhắm mắt lại, ép mình chìm vào giấc ngủ. Tất cả những chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ, chỉ cần hắn ngủ thêm một chút...
"Đỉnh Nguyên." Tiếng gọi thân mật của Quý Thiên phá vỡ ảo tưởng của Chu Đỉnh Nguyên.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo hắn. Bàn tay ấy hơi dùng lực, làm cơ thể căng cứng của Chu Đỉnh Nguyên lật ngược lại. Giây tiếp theo, một nụ hôn ấm áp đáp xuống môi hắn.
"Bùm!" Một quả bom nào đó không rõ từ đâu nổ tung trong đầu Chu Đỉnh Nguyên, lý trí hắn bị xé thành từng mảnh vụn. Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn cố gắng chịu đựng sự khó chịu trên người đẩy mạnh Quý Thiên ra, hất tung chăn nhảy khỏi giường.
"Sao thế?"
Tấm chăn cuốn theo luồng gió lạnh, làm chiếc áo ngủ của Quý Thiên xộc xệch để lộ phần lớn cơ thể. Y ngạc nhiên nhìn Chu Đỉnh Nguyên đang vừa đề phòng vừa hoảng sợ.
Chu Đỉnh Nguyên chỉ thẳng vào Quý Thiên, hét lớn: "Cậu... cậu là gay!"
Chết tiệt!
Chu Đỉnh Nguyên cụp mắt xuống, tròng mắt đảo qua đảo lại. Cuối cùng hắn cũng thông suốt rồi. Quý Thiên đúng là gay! Nếu không phải vậy thì tất cả những chuyện kia đều chẳng thể giải thích được. Chẳng trách y luôn dính lấy mình, cứ nhất quyết ngủ chung phòng, lại còn thỉnh thoảng hôn mình không báo trước.
Quý Thiên không hiểu Chu Đỉnh Nguyên đang nói gì. Thời tiết lạnh như vậy, mà Chu Đỉnh Nguyên không những đi chân trần trên sàn nhà mà còn không mặc gì. Y lo lắng nói: "Cẩn thận cảm lạnh, mau lại đây."
Lại gần ư? Bản thân hắn còn dám sao?
Chu Đỉnh Nguyên đưa tay xoa xoa mông, hắn rất muốn mắng Quý Thiên một trận té tát. Nhưng hắn nhớ lại tất cả những gì xảy ra sau khi uống say tối qua. Ai là người khơi mào thì hắn không nói rõ được, nhưng bản thân mình đúng là đồ ngốc, đến mức còn tự nguyện phối hợp, thử hết trò này đến trò khác với Quý Thiên.
Nhưng... nhưng hắn không phải là gay! Chu Đỉnh Nguyên hoảng loạn. Dù mình có chủ động sau đó, thì Quý Thiên cũng phải chịu ít nhất 80% trách nhiệm.
Chu Đỉnh Nguyên rất muốn rời khỏi nơi này. Hắnđưa mắt nhìn xung quanh, quần áo của hắn vẫn còn ướt, vứt bừa bãi ngay cửa phòng tắm, lại còn nằm đè lên quần áo của Quý Thiên, trông vô cùng ám muội, như thể tuyên bố rằng tối qua hai người họ đã trải qua một đêm vô cùng mặn nồng.
Thấy Chu Đỉnh Nguyên định bỏ đi, Quý Thiên không màng hình tượng, bước xuống giường, chặn hắn lại. "Anh định đi đâu?"
Chu Đỉnh Nguyên bị Quý Thiên chạm vào, hắn suýt nữa nhảy dựng lên ba thước, cả người nổi da gà. Bây giờ hắn hoàn toàn không thể đối diện với Quý Thiên đang mặc đồ chẳng khác gì không mặc. Hắn chỉ muốn trốn cho xong, nên viện đại một cái cớ: "Chuyện hôm qua coi như chưa từng xảy ra đi."
Quý Thiên như bị sét đánh giữa trời quang: "Anh nói gì?"
Hắn còn có thể nói gì đây? Coi như bị chó cắn một phát đi, hắn cũng không tính toán gì nữa rồi. Nhưng giọng điệu của Quý Thiên như thể hắn là kẻ bạc tình bỏ rơi y là sao? Người bị chịu thiệt đâu phải là Quý Thiên chứ!
"Tôi còn có thể nói gì nữa? Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Quý Thiên sững người, y nhìn chằm chằm vào Chu Đỉnh Nguyên: "Chu Đỉnh Nguyên, anh có ý gì? Anh định không chịu trách nhiệm à?"
Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy không thể nhịn được nữa: "Cậu có vấn đề gì không vậy? Người bị chịu thiệt là tôi, cũng không phải cậu. Đừng có làm bộ như tôi là kẻ phụ tình được không?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Quý Thiên trông rất đau lòng, ánh mắt y gắt gao khóa chặt lấy gương mặt của Chu Đỉnh Nguyên, y không thể tin được rằng Chu Đỉnh Nguyên nhiệt tình và chủ động tối qua giờ lại trở mặt vô tình như thế. "Em cứ tưởng chúng ta thích nhau, anh cũng cam tâm tình nguyện ở bên em."
Trong đầu Chu Đỉnh Nguyên rối loạn, thích nhau gì chứ, cam tâm tình nguyện gì chứ, hắn không biết phải phản bác từ đâu.
"Lần đầu tiên là cậu chủ động."
Chu Đỉnh Nguyên chỉ muốn tìm thứ gì đó nhét vào miệng Quý Thiên: "Lần đó tôi uống say, hơn nữa chúng ta đâu có làm gì! Chẳng lẽ cậu chưa từng ngủ chung giường với anh em tốt của mình à?"
"Chưa, mà có thì cũng không trần như nhộng mà ngủ cùng nhau." Sắc mặt Quý Thiên hiện rõ sự khó chịu. Chu Đỉnh Nguyên sao lại có thể nghĩ y là loại người như thế? Ykhông phải kiểu tùy tiện. "Vậy còn lần này thì sao? Lần này cũng là em hiểu lầm sao?"
Chu Đỉnh Nguyên há miệng mà không thể trả lời. Hắn không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra vấn đề ở đâu. Có lẽ là do hắn cảm thấy tủi thân, Quý Thiên đã an ủi anh, trái tim nhạy cảm và mong manh của hắn được vỗ về, bầu không khí lúc đó thật vừa vặn, có lẽ... Hắn không biết nữa.
Quý Thiên bất ngờ giữ chặt cổ tay Chu Đỉnh Nguyên, hai chiếc nhẫn trên tay hai người lấp lánh ánh sáng rực rỡ. "Chu Đỉnh Nguyên, ý anh là, anh sẽ nhận nhẫn cầu hôn từ bạn bè sao?"
Chu Đỉnh Nguyên như con mèo bị túm gáy, hoảng loạn tìm đường thoát thân. Hắn vội tháo chiếc nhẫn ra ném xuống đất, rồi giật tay ra khỏi Quý Thiên, hắn cúi thấp đầu, giọng nói không còn tự tin: "Tôi bảo cậu đừng có điên nữa."
Bỏ lại Quý Thiên đứng sững tại chỗ, Chu Đỉnh Nguyên vội vã bỏ chạy.