Chu Đỉnh Nguyên hốt hoảng trở về phòng, vội vã túm lấy quần áo rồi lao thẳng vào phòng tắm. Khi dòng nước lạnh chảy xuống, hắn bất giác hiểu được phần nào cái ý nghĩ có chút "dị biệt" của Quý Thiên. Rốt cuộc, hắn cũng hơi muốn tắm nước lạnh, như thể chỉ có cái lạnh mới có thể làm dịu đi sự xao động và bất an trong lòng. Tuy nhiên lý trí cuối cùng cũng níu hắn lại, hắn đưa tay thử nhiệt độ nước. Cảm giác lạnh thấu xương vẫn khiến hắn không dám hóa thân thành một đứa trẻ phản nghịch.
Tắm xong, Chu Đỉnh Nguyên bước ra ngoài, tâm trạng vẫn rối như tơ vò. Hắn ngã người xuống giường, vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn chỉ để lộ đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà trắng toát.
Đây đã là lần thứ hai rồi đó, Quý Thiên đã hôn hắn đến lần thứ hai. Lần đầu tiên còn có thể đổ lỗi là do say rượu, nhưng hôm nay thì làm sao? Phải chăng là do hắn bị nước lạnh làm đầu óc rối tung làm cho bộ não vốn dĩ đã chẳng mấy thông minh lại càng thêm hỗn loạn nên thành ra mới dẫn đến hành động khó hiểu như vậy?
Chu Đỉnh Nguyên không tài nào hiểu nổi. Hắn chỉ biết ôm lấy chăn rồi trở mình, bực bội rên lên một tiếng. Giờ đây, bên cạnh hắn chỉ còn lại chiếc giường trống không và bức tường lạnh lẽo. Hắn đưa tay chạm vào chỗ Quý Thiên từng nằm, nhưng nhanh chóng rụt lại, may mà không ai nhìn thấy, nếu không chắc chắn hắn sẽ bị chế giễu là bày ra dáng vẻ của một cô gái đang tương tư... Không đúng, là một gã đàn ông độc thân lớn tuổi đang tương tư.
Bùm!
Trong đầu Chu Đỉnh Nguyên như có thứ gì đó phát nổ. Má hắn nóng rơn lên, như thể sắp cháy đến nơi. Hắn bật tung chăn để cơn gió lạnh thổi vào mặt, nhiệt độ trên khuôn mặt nhờ đó mới giảm đi đôi chút.
"Thần kinh! Mình đúng là thần kinh! Quan tâm quái gì đến thứ một kẻ thần kinh đang nghĩ chứ!"
Chu Đỉnh Nguyên kéo chăn trùm kín người, ép mình nhắm mắt ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu hắn lập tức hiện lên hình ảnh Quý Thiên trong phòng tắm khi nãy.
Đôi mắt y đỏ hoe, môi thì khẽ run...
Giữa bóng tối, Chu Đỉnh Nguyên bất ngờ mở to mắt. Cái tên Quý Thiên này đúng là tà ma mà, lần nào cũng khiến hắn không thể yên ổn mà ngủ.
Mãi đến nửa đêm, Chu Đỉnh Nguyên mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, đến giờ là hắn đã mơ màng tỉnh dậy. Dù buồn ngủ nhưng hắn vẫn nhớ phải dẫn Quý Thiên đi kiểm tra cánh tay, vội vàng rời giường, rửa mặt qua loa rồi tức tốc chạy lên tầng ba.
"Mẹ nó, đáng lẽ tối qua phải dậy xem thằng nhóc đó có sốt hay không."
Chu Đỉnh Nguyên xông vào phòng, người nào đó vẫn đang ngủ say trên giường. Hắn bước tới, đưa tay kiểm tra trán Quý Thiên. nhiệt độ của y bình thường.
Chu Đỉnh Nguyên bỗng cảm thấy khó hiểu. Thể chất của Quý Thiên sao lúc tốt lúc tệ thế này? Bình thường không cho đọc tiểu thuyết sắc tình đã đủ khiến y tức đến phát sốt, vậy mà giữa mùa đông đi tắm nước lạnh lại như chẳng có gì xảy ra.
"Sao dậy sớm vậy?" Quý Thiên mở mắt, bàn tay hơi lạnh của Chu Đỉnh Nguyên vừa chạm vào trán thì y đã tỉnh rồi.
Chu Đỉnh Nguyên lập tức rụt tay lại. Những chuyện xảy ra tối qua vẫn còn rõ mồn một trong đầu, hắn có chút ngượng ngùng khi đối mặt với Quý Thiên, chỉ đành cất giọng khàn khàn nói: "Dậy đi, tới bệnh viện một chuyến."
"Tôi không sao, sẽ không sốt nữa đâu." Dù miệng nói vậy, Quý Thiên vẫn lật chăn ngồi dậy.
"Tôi biết cậu không sốt, cậu là sắt thép mà. Nhưng cái bột trên vai cậu không phải sắt thép, lỡ bị biến dạng thì ảnh hưởng đến việc hồi phục mất, đến lúc đó khóc cũng chẳng còn kịp đâu."
Chu Đỉnh Nguyên lục tủ quần áo tìm đồ rồi mặc từng món lên người Quý Thiên, thậm chí còn phải giúp y cài nút quần. Quý Thiên thì thản nhiên như không, hoàn toàn quen với việc được hắn giúp đỡ. Da mặt đúng là dày hết chỗ nói.
Sau một đêm, nồng độ pheromone trên người Quý Thiên đã giảm đi nhiều. Y hít một hơi thật sâu, mũi đầy hơi lạnh xen lẫn mùi hương quen thuộc của Chu Đỉnh Nguyên, cúi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, y không biết từ khi nào mình bắt đầu thấy Chu Đỉnh Nguyên càng nhìn càng thuận mắt.
Beta của y, dù thô lỗ đến cực điểm thì cũng có một nét gì đó thật đặc biệt.
Ánh mắt của Quý Thiên nóng rực, gần như không kiêng nể mà dán chặt vào gương mặt của Chu Đỉnh Nguyên. Chu Đỉnh Nguyên rất muốn mắng người, nhưng trước thái độ mặt dày của Quý Thiên, hắn lại trở nên ngượng ngùng. Đúng là những lúc như thế này, chỉ có thể đấu xem ai mặt dày hơn, còn rất rõ ràng Quý Thiên chiếm thế thượng phong.
"Cậu nói bản thảo sơ bộ đã vẽ xong rồi đúng không? Trước khi ra ngoài, tôi gửi hình cho bên kia xem thử, càng sớm thì họ càng có thời gian góp ý, cậu cũng có thời gian sửa chữa."
Quý Thiên không nhớ nhiều về chấn thương trên vai mình, nhưng những gì Chu Đỉnh Nguyên nói, y đều ghi tạc, kể cả khi bị kỳ mẫn cảm hành hạ đến choáng váng, y vẫn cố giữ lại chút tỉnh táo để giúp Chu Đỉnh Nguyên.
Sau một chuyến đến bệnh viện, Quý Thiên được kiểm tra lại vai. Tình trạng hồi phục khá tốt, bột được thay mới. Nếu lần kiểm tra sau không có vấn đề thì bột có thể tháo ra.
Trên đường về, Chu Đỉnh Nguyên dẫn Quý Thiên ghé qua siêu thị. Nghĩ lại thì Quý Thiên đến đây đã lâu rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn đưa y ra ngoài dạo chơi.
Siêu thị nằm ở tầng hầm trung tâm thương mại lớn. Nghĩ đến việc khó có dịp đi như thế này, Chu Đỉnh Nguyên hỏi: "Cậu có muốn mua gì không?"
Dạo gần đây Quý Thiên ít đòi hỏi hơn, Chu Đỉnh Nguyên vậy mà có chút không quen. Hắn tự mắng mình đúng là đồ ngốc, có khác gì mấy tên bám váy phụ nữ liếm cẩu đâu!
"Có." Quý Thiên trả lời ngắn gọn, rồi kéo Chu Đỉnh Nguyên đi thẳng đến một tiệm trang sức.
Nhìn vào cửa hàng trang sức, ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên dừng lại ở dòng chữ "Tuyển dụng sinh viên đại học". Những ký ức bắt đầu tua lại trong đầu hắn, đáp án lờ mờ hiện ra khiến sống lưng hắn lạnh toát. Khi bước vào tiệm, hắn mới chợt nhớ ra nhưng cũng đã muộn. Nhân viên bán hàng niềm nở chào đón, Quý Thiên dõng dạc nói: "Tôi muốn mua một cặp nhẫn cưới."
A! A! A!
Chu Đỉnh Nguyên hét lên trong lòng, nhưng người cứng đờ tại chỗ. Hắn mất hết thính lực, không thể nghe rõ những gì xung quanh mà chỉ có thể dựa vào khẩu hình và cử chỉ để hiểu rằng Quý Thiên đang nói về mình.
Ánh mắt nhân viên bán hàng chuyển từ ngạc nhiên sang hiểu ý, rồi nói gì đó mà hắn không kịp nghe. Quý Thiên móc điện thoại ra, đi đến quầy thanh toán, trả tiền, lấy hóa đơn, rồi kéo Chu Đỉnh Nguyên rời khỏi.
"Cậu điên rồi! Cậu thực sự mua đấy à?" Chu Đỉnh Nguyên biết rõ Quý Thiên đã mua gì, nhưng không dám thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận.
Quý Thiên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Trên đường về, có tài xế taxi nên Chu Đỉnh Nguyên không tiện mở miệng. Đến khi về đến nhà, hắn mới lắp bắp lên tiếng: "Hay là... hay là trả lại đi." Chu Đỉnh Nguyên nài nỉ.
Quý Thiên mở cửa: "Đồ đặt làm thì sao trả được."
Cửa cuốn vừa mở, Quý Thiên đẩy Chu Đỉnh Nguyên vào trong cửa hàng. Chu Đỉnh Nguyên vẫn lẩm bẩm mãi không thôi. Y mua nhẫn cho mình là có ý gì? Ai thèm nhẫn của Quý Thiên chứ? Như thể nhận nhẫn xong thì từ "không có gì" sẽ thành "có gì đó" giữa hai người, lại còn dám dùng điện thoại của mình để trả tiền nữa!
Nhẫn thì chắc chắn không trả lại được. Thấy Chu Đỉnh Nguyên loay hoay mãi, Quý Thiên rút điện thoại ra, chuyển đề tài: "Đối phương trả lời tin nhắn lúc trưa rồi. Vì chúng ta vừa ở ngoài nên chưa hồi âm lại."
Chu Đỉnh Nguyên lẩm bẩm rồi bỗng im bặt, hắn cầm điện thoại của Quý Thiên lên chăm chú đọc tin nhắn. Người đối diện rất hài lòng với bản thảo sơ bộ của hắn, chỉ thêm vài chi tiết và yêu cầu Chu Đỉnh Nguyên làm một phiên bản hoàn chỉnh để xem thử.
"Tôi cứ nghĩ phải sửa cả đống cơ..." Chu Đỉnh Nguyên rõ ràng rất vui mừng, sắc mặt sáng bừng lên không thể giấu nổi sự hưng phấn, hắn chẳng mảy may nhớ đến chuyện nhẫn cưới lúc trước.
Quý Thiên nhìn hắn, cảm thấy mình dần hiểu ra con người thật của Chu Đỉnh Nguyên. Hắn vốn không phải kiểu người sống qua ngày, thực ra hắn còn có mục tiêu và động lực mạnh mẽ hơn ai hết.
"Bây giờ tôi làm ngay đây, làm xong cậu gửi cho người ta sớm sớm nha." Chu Đỉnh Nguyên nói rồi bắt tay vào làm, chẳng cần ai ngăn cản, Quý Thiên cũng không muốn ngăn, ngược lại còn bị sự nhiệt huyết của Chu Đỉnh Nguyên lây lan. Y không giúp được hắn trong việc may vá, nhưng ít nhất có thể ở bên cạnh hắn.
Việc hoàn thành bộ đồ diễn ra rất suôn sẻ, Chu Đỉnh Nguyên còn kịp giao sản phẩm trước hạn định. Video chuyển cảnh hot nhất hiện nay được làm theo phong cách truyền hình hiện đại, đầu tiên là cảnh quay Chu Đỉnh Nguyên đang làm đồ trong cửa tiệm, sau đó chuyển cảnh người mẫu mặc bộ đồ do hắn làm đang cưỡi ngựa xuất hiện trong khu vực thắng cảnh.
Video được cắt ghép bởi Cục Văn hóa và Du lịch, dù đã biết trước nội dung rồi nhưng Chu Đỉnh Nguyên vẫn cảm thấy rất háo hức. Khi video được phát hành, trong góc dưới bên trái xuất hiện tài khoản của họ và tài khoản của Cục Văn hóa và Du lịch. Lúc ấy, Chu Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy rất an ủi, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác sống đúng nghĩa của mình.
Cuộc sống không có gì đáng kể của Chu Đỉnh Nguyên, chỉ khi Quý Thiên xuất hiện, hắn mới dần cảm nhận được hương vị thành công. Từ khoản tiền đầu tiên kiếm được cùng Quý Thiên, đến khi số lượng người theo dõi tài khoản lần đầu vượt mốc mười nghìn và những thành tựu lớn trong lĩnh vực mình giỏi, hắn nhận ra rằng thành công thật sự có thể gây nghiện. Sau một lần thành công, thực sự không còn muốn từ bỏ nữa.
Nhìn thấy lượt thích, chia sẻ và số lần nhấp vào video ngày càng tăng, Chu Đỉnh Nguyên hạnh phúc nắm tay Quý Thiên: "Quý Thiên, cậu thật sự rất lợi hại."
Quý Thiên cười nhẹ, tiếp nhận lời khen từ Chu Đỉnh Nguyên: "Là anh làm ra đồ, tôi chỉ giúp anh thôi..."
"Chúng ta đều tài giỏi." Ánh mắt Chu Đỉnh Nguyên ánh lên tia sáng, không có Quý Thiên, hắn cũng không thể có được những gì hôm nay. Nếu Quý Thiên không xuất hiện, chắc hẳn giờ hắn vẫn là kẻ vô dụng, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong sòng bạc.
Chu Đỉnh Nguyên muốn cùng Quý Thiên ăn mừng, dịp Tết Dương lịch thật là thời điểm tuyệt vời, nhưng tiếc là hắn phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của ông bố hắn.
"Đêm 31 cậu ở nhà đợi tôi nhé." Chu Đỉnh Nguyên ước chừng, "Tôi nghĩ sẽ không lâu đâu, tôi sẽ nhanh chóng về rồi chúng ta ăn gì đó."
Nhìn Quý Thiên vẫn còn bị thương ở vai, Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy có chút khó xử: "Thế này đi, chúng ta lên tầng thượng nướng thịt, những thứ khác tôi không làm được nhưng nướng thịt thì tôi vẫn ổn lắm."
Quý Thiên không có nhiều cảm xúc đặc biệt với những ngày lễ như Tết Dương lịch, trước đây y không cần phải đoàn tụ với ai, cũng không cần kỳ nghỉ. Nhưng từ khi gặp Chu Đỉnh Nguyên, y đã có cái nhìn khác về các ngày lễ. Lễ hội vốn không có ý nghĩa gì, ý nghĩa thật sự là người cùng bạn trải qua.
Quý Thiên lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác muốn ở bên một người đến mức không thể chờ đợi. Nghe xong lời Chu Đỉnh Nguyên, y đột nhiên cảm thấy không thể để đêm giao thừa đó thiếu vắng Chu Đỉnh Nguyên được,