Lúc này, Văn Sâm mới khôi phục lại tinh thần, khóe miệng cậu nhếch lên, vừa định chào hỏi Ngôn Hi, thì thấy cô bình tĩnh kéo khẩu trang lên, khuôn mặt không có một chút biểu cảm nào.
Dường như cô không có một chút hứng thú nào với cậu.
Khuôn mặt của Văn Sâm cứng đờ, cậu ngượng ngùng sờ sờ đầu tóc của mình.
"Ha ha ha ha~"
Văn Nguyệt cũng là lần đầu tiên thấy người em trai luôn cởi mở nhiệt tình này của mình đi đâu cũng được người ta chào đón, hôm nay lại chết lặng vì không được chú ý.
Tuy nhiên có thể được Ngôn Hi nhìn, thật đúng là không có nhiều người lắm.
"Thất thần làm gì? Còn không chạy nhanh lại giúp chị thu dọn đồ đạc."
"Dạ."
Văn Sâm vỗ bóng trong tay rồi cúi người nhấc cái bưu kiện chuyển phát nhanh trên mặt đất.
Cậu cao, cơ bắp to, sức mạnh cũng lớn, chuyển thẳng một lượt đồ chuyển phát nhanh xuống dưới mà không cảm thấy mệt, cố tình Ngôn Hi cảm thấy cậu mang nhiều đồ cùng một lúc như vậy chắc sẽ đau thắt lưng nên theo bản năng cúi đầu giúp cậu một phen.
Do sáng sớm thức dậy cô không kịp đổi đồng phục nên trên người cô là bộ đồ ngủ. Hai dây đai mỏng được buộc chặt vào vai, cổ áo chữ V khi cúi xuống như có như không lộ ra một khoảng lớn độ cong như tuyết trắng, mê người đến cực điểm.
Văn Sâm cúi xuống nhấc hàng lên, vừa ngẩng đầu thấy một màn như vậy, cậu không kịp đề phòng mà ngẩn ngơ nhìn hình ảnh kiều diễm này.
Ngay lập tức, chuyển phát nhanh trượt khỏi tay cậu.
Ngôn Hi hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay tiếp lấy, kiện chuyển phát nhanh nặng đập vào đầu ngón tay cô.
"A..."
"Chị không sao chứ?"
Văn Sâm lo lắng cầm lấy tay cô.
Bàn tay của cô mịn màng và trắng nõn, vào buổi sáng nên mang theo chút lạnh lẽo, cảm giác cầm trên tay thật tuyệt.
Văn Sâm không nhịn được nhéo nhéo một chút khiến Ngôn Hi sợ tới mức rụt tay trở về.
Đại khái bởi vì vừa mới chơi bóng rổ, lòng bàn tay cậu nóng bỏng, trên tay có một vết chai mỏng, khi cầm tay cô vừa mạnh mẽ vừaấm áp, có một cỗ hormone mãnh liệt tràn ngập trong không khí.
Văn Nguyệt nhìn bầu không khí kỳ quái của hai người, vừa định nói chuyện, Ngôn Hi đã đi vào phòng.
"Hai người dọn đi, tớ phải chuẩn bị đi làm."
Nói xong, cô đóng cửa lại.
Ở bên ngoài, Văn Sâm ngây ngốc nhìn cánh cửa.
Văn Nguyệt biết thói quen của cô luôn như vậy, chỉ là hôm nay...có phải có điểm gì kì quái hay không?
Cô lại nhìn em trai trẻ tuổi đẹp trai của mình, vỗ lên đầu cậu một cái, "Hoàn hồn, sắc lang, nhìn đủ rồi chứ?"
"Chị, có phải chị ấy giận hay không?"
"Chắc là không"
"Vậy tại sao chị ấy lại đóng cửa?"
"Dọn chuyển phát nhanh của em đi, sao hôm nay nhiều lời như vậy?"
"Chị ấy có thích em hay không?"
"Aiz..."
Văn Sâm nói xong, nhớ tới mình vừa rồi thất thố đủ loại, có chút ảo nảo xoa đầu.
Ngày thường không sợ trời không sợ đất, vừa rồi sai lại cư xử ngốc nghếch như con ngỗng, ai sẽ thích chứ?
Sau khi Ngôn Hi đóng cửa , cả người cô dựa vào tường, lỗ tai đỏ ửng, nghe thấy hai người kia đã đi xa, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đầu ngón tay cứ như bị thiêu đốt, vẫn nóng rực như cũ.
Chóp mũi vẫn còn lưu lại hương vị của cậu, rất lâu không tan đi, ngay cả trái tim cũng rối loạn.
"Chị, chị ấy là bạn thân của chị à?"
"Ừ."
"Bao nhiêu tuổi? Làm việc gì? Còn đi học không?"
Văn Nguyệt thấy cậu một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy, phát hiện ra điều không thích hợp.
"Em hỏi mấy cái đó làm gì? Tiểu Sâm, không lẽ em có hứng thú với Ngôn Hi?"
"......"
Văn Sâm không nói chuyện, cũng không phủ nhận.
"???"
Văn Nguyệt thấy bộ dạng cam chịu của cậu, đôi mắt trừng lớn vì kinh ngạc.
Đứa em này của cô được thừa hưởng gen ưu tú của tổ tiên, từ nhỏ đã đẹp trai đến mức khiến người khác ghen tị, ngay từ lúc học nhà trẻ cho đến đại học, nữ sinh theo đuổi cậu có thể nói là nhiều vô số kể, nhưng chưa từng thấy cậu cùng cô gái nào yêu đương, cô còn lo lắng cậu bị cong.
Không nghĩ tới hôm nay, khi gặp Ngôn Hi thì nổi lên hứng thú.