Lâm Giai Lệ ở một mình trong phòng, im lặng không nói gì, tự động băng bó vết thương của mình.
Cứ cách hai phút cô sẽ mở balo kiểm tra số lượng bịch dịch dinh dưỡng mình còn.
9 bình.
Sau khi rời khỏi cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, cuối cùng Lâm Giai Lệ cũng đã kết thúc được trạng thái đói khát cực độ.
Ba ngày, lương khô cô mang theo đã tiêu hao một nửa, mà kỳ thi còn kéo dài tới 10 ngày.
Uống dịch dinh dưỡng mất tác dụng, cô phải uống thuốc đặc hiệu.
Lâm Giai Lệ xử lý vết thương, nằm nhắm mắt trên giường, nhưng nửa ngày vẫn không ngủ được.
Lo âu bất an khiến cô khó ngủ.
Lúc trước cô có thể yên tâm ngủ vì biết có người gác đêm. Nhưng bây giờ, trong phòng chỉ có một mình cô.
"Cũng không biết những người khác sao rồi..."
Lâm Giai Lệ thở dài, ôm lấy dạ dày âm ỉ đau.
Sương mù ban đêm ngày hôm nay dày đặc hơn.
Dù đã đóng cửa phòng, chuẩn bị sẵn thẻ dự thi nhưng sương đen vẫn nhè nhẹ từng đợt men theo khe cửa chật hẹp từ từ tiến vào.
Một đêm ngủ không yên ổn. Đặc biệt sau nửa đêm, cô nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, và tiếng khóc của Tư Thần.
Tư Thần ở ngoài cửa khóc vô cùng áp lực và thống khổ, giọng nói van lơn, hy vọng Lâm Giai Lệ mở cửa cho mình.
Thật ra trong chớp mắt, Lâm Giai Lệ đã nắm lấy tay nắm cửa, nhưng giọng nói đối phương lại trở nên dồn dập hơn khiến cô tỉnh tảo lại.
Mở cửa phòng vào buổi tối không phải một lựa chọn sáng suốt.
Nếu cậu ấy thật sự gặp nguy hiểm, hẳn là không có nhiều thời gian để mà khóc kêu ở bên ngoài như vậy.
Lâm Giai Lệ bồn chồn đến tận hừng đông.
Đúng 4 giờ, mặt trời vừa lên, cô gấp không chờ nổi đẩy cửa ra.
Ngoài cửa cũng không có thi thể của Tư Thần.
Lâm Giai Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
...
...
Trong phòng dân cư bên kia.
Căn phòng chật hẹp.
Sở Đông Lưu đỡ lấy bụng bầu của Tống Tử Ngọc.
Ban ngày, họ ngoài ý muốn gặp gỡ nhau, sau đó lựa chọn liên hợp.
Sở Đông Lưu vốn không muốn ở cùng với cậu ta vì bụng của Tống Tử Ngọc phình to, nhìn qua đã thấy ảnh hưởng đến việc chiến đấu rất nhiều.
Nhưng Tống Tử Ngọc nói cậu có tin tình báo trao đổi.
Sở Đông Lưu ho khan một tiếng, không hỏi cha của đứa trẻ là ai: "Nói đi, tin gì."
Sắc mặt Tống Tử Ngọc tái nhợt: "Muốn vào khu nghiên cứu phải có thẻ nhân viên trong khu dân cư. Nếu không sẽ bị chặn ở bên ngoài.
Sở Đông Lưu suy nghĩ một lát: "Thẻ nhân viên... Hình như tôi nhìn thấy rồi."
Ban ngày, Sở Đông Lưu đi trên dường tìm thấy một nhà tự động bán thuốc. Bên trong còn có một bác sĩ là người biến dị trông như con thằn lằn.
Con thằn lằn đỏ mặc áo bác sĩ, trông vô cùng hung hãn và hiếu chiến.
Trải qua một phen vật lộn khổ sở, Sở Đông Lưu giết được thằn lằn, lấy được 5 lọ thuốc đặc hiệu.
Uống xong thuốc, phần đen từ eo đã giảm bớt, chỉ còn đến đùi.
Sở Đông Lưu không dám tưởng tượng nếu hoàn toàn đen hết sẽ phát sinh chuyện gì.
Trên người của bác sĩ biến dị có một thẻ nhân viên màu trắng, Sở Đông Lưu còn nhớ bên trên viết K2-588.
Nhưng vì không nhận thức được giá trị sử dụng của nó, Sở Đông Lưu không lấy.
Dù sao cũng là đồ của sinh vật biến dị.
Tống Tử Ngọc khẽ gật đầu: "Cậu nhìn thấy là tốt rồi. Tốc độ của chúng ta hẳn là khá nhanh, bây giờ mới chỉ là tối ngày thứ ba thôi. Đến được khu nghiên cứu thì mới chứng tỏ được bản lĩnh của mình."
Khi nói câu này, Tống Tử Ngọc hoàn toàn không hay biết đội học sinh xuất sắc cách vách đã dạo xong một vòng ở khu nghiên cứu.
Thậm chí còn có một học sinh xuất sắc toàn diện không chỉ làm xong đề của mình mà còn thuận tiện giải luôn đề của cậu.
Giải đề của người khác, không cho người khác có đề để làm.
Thật sự là quá xấu xa.
Sở Đông Lưu không có ý kiến gì nhiều.
Nhìn bụng Tống Tử Ngọc trông có vẻ đã lớn được năm tháng.
Người ta nói rằng thai nhi khi thành hình được xem như một khối u trong người của mẹ, những phản ứng tiêu cực đều do cơ thể mẹ phải tự điều tiết, đối phó.
Tống Tử Ngọc chưa bao giờ có nhận thức rõ ràng về chuyện này.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng thứ trong bụng mình như một con trùng hút máu, không ngơi nghỉ hút khô từng giọt dinh dưỡng trên người cậu.
Tống Tử Ngọc suy đoán rằng dù thế nào đi nữa, nếu cái thai này được sinh ra, cậu nhất định sẽ chết.
Vì vậy, sau khi im lặng một lúc lâu, Tống Tử Ngọc nói: "Lại đây giúp tôi với."
Sở Đông Lưu: "Hả?"
Dù nhà họ Tống và nhà họ Sở chỉ là quan hệ giao hữu bình thường nhưng hai người đã cùng nhau học đại học Bắc Thành, vẫn có chút tình nghĩa.
Cậu lấy dao ra, ngồi ở trên giường, tự khoa tay múa chân một chút.
Cảm giác được đau đớn, Tống Tử Ngọc cắn cổ áo, không chút do dự lấy dao cắt hai đường trên bụng.
Từ da đến tu cung có tất cả 7 lớp.
Tống Tử Ngọc không dùng thuốc gây mê, đau đến mức hai tay run rẩy.
Sở Đông Lưu nắm lấy bàn tay đầy máu của cậu, đoạt lấy con dao: "Để tôi giúp."
Thai nhi trong bụng kêu lên một tiếng bén nhọn, chói tai lạ thường, như tiếng dê kêu.
Sở Đông Lưu thò tay vào, muốn lôi sinh vật biến dị ra. Nhưng con dê trắng kia như có ý thức mà vặn vẹo trốn thoát.
Thật ra lấy tay thò vào khoang bụng đầm đìa máu me của người khác là một trải nghiệm rất đau tim.
Trong nháy mắt, Sở Đông Lưu còn cảm thấy mình gặp phải ô nhiễm.
Con mắt nhân tạo của Sở Đông Lưu sáng lên, mở chức năng rà quét, bóp chặt cổ của sinh vật biến dị, kéo nó cùng cuống rốn ra ngoài.
Là một thai nhi dê chưa thành hình, đỉnh đầu có sừng nhòn nhọn.
Sở Đông Lưu chặt đứt cổ nó.
Tống Tử Ngọc nằm liệt trên giường như đã chết một lần. Cậu còn cảm giác được rõ ràng gió đang lọt vào trong bụng.
Đau đớn đến mức chết lặng.
Không có kim chỉ, Tống Tử Ngọc dùng tay khép bụng lại, lấy thuốc gen xịt lên bề mặt vết thương.
Năng lực tự chữa trị của cậu không mạnh, có lẽ phải nằm cả ngày mới ổn hơn.
May mắn, cậu là tiến hóa giả, đổi lại là người bình thường hẳn đã mất mạng từ lâu.
Lúc trước Sở Đông Lưu có nghe nói về Tống Tử Ngọc, là người trẻ tuổi có thiên phú tốt nhất trong thế hệ này của nhà họ Tống.
Nhưng so sánh thiên phú của nhà họ Tống bây giờ với Tống Bạch vẫn không có cách nào so nổi.
Thời đại này, nam giới không cao đến 1m75 thì có thể hiểu được là gia cảnh không tốt, từ nhỏ đã không được tiến hành cải tạo gen.
Tống Tử Ngọc lại không cao. Cậu chỉ cao 1m73, thấp hơn Lâm Giai Lệ cả nửa cái đầu, diện mạo so với bạn cùng trang lứa vô cùng thấp bé.
Lúc trước Tống Tử Ngọc đi học, thành tích cũng không quá nổi trội. Sở Đông Lưu học cùng chuyên ngành với cậu lại luôn đứng nhất.
Vì vậy khi thấy Tống Tử Ngọc đến trường thi, Sở Đông Lưu còn nghĩ Tống Tử Ngọc đi cửa sau.
Nhưng vừa thấy một màn này xong, Sở Đông Lưu có thể hiểu đại khái. Ít nhất, Tống Tử Ngọc rất quyết đoán, đặc biệt tàn nhẫn với bản thân.
Tống Tử Ngọc suy yếu lấy bài thi ra: "Câu hỏi số 1 đã được điền đáp án."
【 Câu số 1: Con của Con của Thần số 11 tên là gì? 】
Đáp án: Dê trắng.
Bầu trời ở bên ngoài trắng sáng như bụng cá trôi nổi.
Sở Đông Lưu dùng bao đựng cái thai đầy máu, tùy ý vứt vào góc tường.
Cậu nghe thấy Tống Tử Ngọc nói: "Hôm nay tôi phải nghỉ ngơi, không thể cùng cậu ra ngoài tìm thẻ nhân viên. Cậu không cần lo cho tôi, cứ đi đi."
Sở Đông Lưu mềm lòng nhưng mạnh miệng: "Chúng ta là đối thủ cạnh tranh, tôi không nhân cơ hội cậu suy yếu mà hãm hại cậu cũng là một hành động đoan chính. Nếu đổi lại thành Thẩm Thu thì cậu chết chắc."
Tập đoàn Chế Tạo Hỗn Độn là một cái chân trong thế chân vạc*, người cầm quyền của nhà họ Tống có thể xem như là có thực lực yếu nhất.
*Thế chân vạc chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự-chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt.
Nhiều năm qua, nhà họ Thẩm vẫn muốn tranh đoạt vị trí đó của nhà họ Tống.
Những tập đoàn khác cũng có một gia tộc lớn chiếm quyền chủ đạo phía sau. Nếu không thì trong quy trình liên kết đứt gãy sẽ kéo theo sự sụp đổ của công ty.
Nếu Thẩm Thu ở đây, quả thật sẽ không ngại nhân cơ hội này mà ra tay với Tống Tử Ngọc.
Đây là chướng ngại to lớn mà những người thừa kế bắt buộc phải đối mặt trong tương lai.
Trong một giây, Sở Đông Lưu hoảng hốt chớp mắt một cái.
Cậu nhìn thấy Tống Tử Ngọc thay đổi. Đối phương cũng mọc ra hai cái sừng dê, đôi mắt đen đặc không tròng trắng, tóc biến thành những xúc tu dài ngoằng như là Medusa. Và không có lông nên chỉ có da và thịt lồi lõm, trông ghê tởm hơn cả dê trắng.
Sở Đông Lưu giật mình, chớp chớp mắt liên tục.
Cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
"... Tinh thần rối loạn." Cậu xoa xoa mi tâm: "Quá con mẹ nó phiền."
Cậu lạnh lùng nói với Tống Tử Ngọc: "Buổi tối tôi sẽ quay về, cậu tự cầu phúc cho bản thân đi."
Luôn sẽ có một người như vậy trong đời mỗi người.
Rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt, nhưng khi có chuyện xảy ra thì lại như thúc giục đòi nợ, EQ rất thấp.
Cũng may, Tống Tư Ngọc không ngại.
Cậu thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Sở Đông Lưu cầm súng đi ra ngoài cửa, tìm motor nhỏ của mình rồi kiểm tra.
Bên trong còn nửa bình xăng.
Cậu chuẩn bị quay lại hiệu thuốc kia, lấy thẻ nhân viên bị vứt trên mặt đất.
Trên trời có một đám chim biến dị bay lượn. Ngày hôm qua không có, hôm nay lại đi cùng đường với cậu.
Xe lao về phía trước, khi đi qua một đường cái, quẹo qua một khúc cua, nhìn cảnh tượng trước mắt, Sở Đông Lưu cứng đờ người dừng xe tại chỗ.
Đối diện đường cái có một ngọn đèn đường. Hệ thống điện đã hư từ lâu, đèu không sáng, chỉ có tác dụng trang trí.
Có một người treo cổ trên ngọn đèn, trên mặt còn nở một nụ cười như được giải thoát.
Thân thể của người nọ đã bị kền kền ăn hơn phân nửa, xương cốt đã lộ ra dưới da thịt.
Là Thẩm Thu.
Sau khi Thẩm Thu vào không gian gấp khúc, debuff của cậu là tố chất thần kinh yếu ớt.
Nếu là tình huống bình thường, cậu có thể gồng mình lên giải quyết cuộc thi.
Nhưng đêm qua Khoa Phụ cực kỳ tức giận, sương đen cũng theo đó dày đặc lên.
Sau một đêm ngây người một mình, tinh thần của Thẩm Thu không thể cứu vãn.
Cậu lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Dây dùng để treo cổ là sinh vật cao duy cậu đã dung hợp từ nhỏ, tên là 181, dây leo hút máu.
***
Lần này Tống Bạch rời giường lúc 11 giờ trưa.
Đã sớm hơn lần trước rất nhiều.
Chờ thêm 2, 3 ngày nữa có lẽ đã đủ khôi phục để bắt đầu dậy lúc 8 giờ sáng rồi làm việc. Khi đó cũng đã có thể tiến vào không gian gấp khúc.
Tống Bạch thay quần áo, chuẩn bị đến căn tin trường học ăn không uống không.
Trong trường chỉ có một vài người, và đều biết rõ thân phận của Tống Bạch, và cam kết không quấy phá ông.
Ví dụ như đầu bếp, là điệp viên nằm vùng của Trung Tâm Cơ Giới.
Nhưng vì người này làm cơm rất ngon, Tống Bạch không có đuổi đi.
Đầu bếp này lúc trước là cận vệ của Quý Tư Thành, là một người tai to mặt lớn, nhìn qua rất hung dữ.
Bí quyết cơm ngon không nằm ở trình độ nấu nướng mà là nguyên liệu của đầu bếp đều rất quý giá. Mỗi tháng, Trung Tâm Cơ Giới đều phải trợ cấp đến 300 triệu tiền nguyên vật liệu.
Có một lần ăn tết, Quý Tư Thành đã ăn cơm do đầu bếp nấu, thiếu chút nữa ói ngay tại chỗ.
Không trải qua cấy ghép sinh vật, hương vị của người bình thường khi ăn sinh vật cao duy cấp cao một lời khó mà nói hết.
Quý Tư Thành bắt đầu hoài nghi có phải Bạch Đế không thích ăn cơm của đầu bếp, chỉ muốn ăn sập thẻ ngân hàng của mình.
Hôm nay cũng giống như vậy. Món ăn hôm nay có nguyên liệu là một chủng loại mới từ nền văn minh Hỗn Độn, nghe nói là Nhãn Trùng. Dù trông khó coi nhưng hương vị đúng là rất ngon. Nó bị cán thành những sợi mì tinh tế, bên trên còn rưới lớp sốt từ não của nó.
Đầu bếp Quý gãi gãi cái đầu trọc: "Ngài thích là tốt rồi."
Đang ăn, điện thoại Tống Bạch reng lên.
Ông nhìn qua số điện thoại, là số lạ.
Nhưng nếu đã biết số điện thoại của ông thì không phải người bình thường, mà là nhân vật lớn từ các gia tộc.
Ông nhấc máy.
"Ngài Bạch Đế..."
Giọng nói của người bên kia đang cố nén sự tức giận.
Tống Bạch buông đũa: "Hả?"
"Tôi không chất vấn ngài. Nhưng, tôi cho con trai tham gia thi vào Bạch Đế, sao mới ngày thứ tư, đã chết... Tôi chỉ muốn biết quá trình và chân tướng." Người bên kia đã rơi nước mắt.
Những gia tộc lớn này có một số thủ đoạn đặc thù, có thể kiểm tra được sinh mạng của những người trong nhà.
Thậm chí có người còn thông qua vật phẩm cao duy để triệu hồi người chết, nhìn lại cảnh tượng lúc đó.
Giống như nhà họ Tống, từ nhỏ đã cho con cháu trong nhà ăn một loại sâu tên "Song sinh".
Ấu trùng này không có hại cho thân thể con người, trong mỗi trứng của Song sinh sẽ ấp ra hai con.
Một con sẽ được ký chủ nuốt, tồn tại trong thân thể ký chủ. Vì vậy khi ký chủ chết, con còn lại được nuôi dưỡng trong phòng cũng sẽ chết theo.
Người nhà họ Tống có một bí mật. Nhưng gần đây họ mới biết, và biết xong cũng không dám nói với người ngoài. Người biết được cũng rất ít.
"Song sinh" của Tống Bạch đã chết từ rất lâu về trước.
Tống Bạch khựng người.
Sau đó, ông lễ phép dò hỏi: "Ngại quá, cho hỏi ngài là vị nào vậy?"