Cao Duy Xâm Lấn

Chương 35



Edit: jena

Đúng thật là một trung tâm điều trị bị phóng hỏa, từ đại sảnh lên tầng một đều bị cháy đen.

Trần nhà sụp đổ hơn phân nửa, lộ ra cốt thép ở bên trong.

Theo bản đồ ở cửa ra vào, ngoài quầy tiếp tân ở đại sảnh, ở bên trái tầng một có nhà ăn, chỗ đó thông qua sân thể dục phía sau; bên phải là nhà vệ sinh công cộng và khu vực tắm rửa.

Hai bên trái phải đều có những cánh cửa sắt dày nặng; ở giữa lối đi vào có dán thời gian biểu mỗi ngày phải ăn cơm, tắm rửa, đi vệ sinh.

Phòng tắm số lẻ là cho nữ, số chẵn là cho nam.

Tư Thần cảm thấy ăn cơm tắm rửa thì cũng ổn, nhưng đi vệ sinh mà còn quy định giờ giấc thì hơi bi3n thái.

Đối diện có cầu thang và thang máy.

Cửa vào cầu thang bị một tấm lưới sắt chặn lại, hai người đã thử nhưng không thể di dời.

Thang máy lại càng không thể dùng.

Tư Thần cầm đèn đi về hành lang. Cậu mở một cánh cửa sắt ra, sâu không thấy đáy.

Dư Liên nhìn lên bảng hướng dẫn trên hành lang, nuốt một ngụm nước miếng: "Phải đi vào đây hả? Vừa nhìn đã biết là có quỷ nháo ở trong đó..."

Tư Thần trầm tư một lát, lấy điện thoại của bà lão bán đồ ăn vặt khi nãy ra gọi điện cho bác sĩ.

Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên giữa bệnh viện.

"Đinh đinh! Đinh đinh!"

Tư Thần và Dư Liên cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng chuông.

Nó phát ra từ sâu bên trong hành lang thông với nhà tắm và nhà vệ sinh công cộng.

Tư Thần kết thúc cuộc gọi, nhưng tiếng chuông vẫn vang đều không dứt.

Cậu giơ bóng đèn đỏ lên hướng về phía hành lang.

Bên trong tĩnh lặng. Có lẽ vì là khu vực tập trung nhiều hơi nước nên vết cháy đen ở đây khá ít.

Hai bên có nhiều cửa sổ, nhưng không có cửa lớn, ánh trăng nhàn nhạt từ song sắt chiếu vào, giúp cho họ nhìn thấy một mặt tường xi măng xám xịt ngăn cách giữa phòng tắm và WC.

Tư Thần nhấc chân, muốn đi vào bên trong.

Dư Liên bị dọa sợ: "Anh trai! Cậu làm gì vậy! Bên trong chắc chắc có quỷ đó!"

Tư Thần trả lời: "Không thể đi chỗ khác. Hơn nữa, tiếng chuông vẫn còn vang."

Dư Liên mếu máo: "Sao nó vẫn còn vang?"

"Ồn quá." Tư Thần dừng một chút: "Nếu anh sợ thì ở đây chờ tôi."

Dư Liên: "..."

Dư Liên đã xem nhiều phim kinh dị, biết rất rõ khi ở một mình chính là cách thức kích hoạt flag tử vong dễ dàng nhất. Vì vậy hắn cật lực lắc đầu, ngoan ngoãn đi phía sau Tư Thần.

Hai người chỉ vừa bước vào hành lang dài, cửa sắt sau lưng ngay lập tức "Két-" một tiếng, tự động đóng lại.

Dư Liên xoa xoa trái tim nhỏ đang đập loạn xạ của mình: "Tôi biết khi cửa sắt đóng lại, chúng ta chẳng khác gì ba ba bị bắt trong rọ. Anh trai, anh nói đi, dựa theo kịch bản phim kinh dị thì lát nữa có phải vòi sen đột nhiên phun nước..."

Hắn vừa dứt lời, vòi sen trong phòng tắm bên trái vang lên tiếng nước ào ào.

Vòi sen phun ra máu đỏ thẫm tanh nồng.

Nhiệt độ trên hành lang đột ngột hạ thấp, khiến cho đường đi không giống dẫn đến phòng tắm và WC, mà là nhà xác.

Dư Liên bám sát sau lưng Tư Thần, cả người cứng ngắc: "... Cái miệng nhỏ của tôi hình như hơi linh."

Đột nhiên có tiếng cười của trẻ con truyền đến từ phía sau, nơi phát ra là từ phía đại sảnh.

Dư Liên run rẩy nói: "Bố ơi, không thể quay đầu lại. Trên vai người có ba đốm lửa, nếu quay đầu sẽ tắt ngóm đó."

Tư Thần không quan tâm đến những vòi hoa sen dị thường, cậu cất bước đi vào chỗ sâu nhất của hành lang.

Trên vách tường của lối đi có một bốt điện thoại. Tiếng chuông chói tai vang vọng trên hành lang trống trải.

Tư Thần nhấc máy.

Thanh âm của bác sĩ không nhanh không chậm, dần dần khuếch đại trong không gian: "Chào mừng bạn đến với phòng khám Tâm Hồn, bệnh nhân đáng yêu của tôi."

"Hôm nay, chúng ta sẽ nghe một câu chuyện của một bệnh nhân tên là Tiểu Chu."

"Tiểu Chu bị rối loạn lưỡng cực* nghiêm trọng, gần như mỗi tuần sẽ có hành vi tự hại rồi được đưa đến bệnh viện chữa trị."

*Khái quát: Tên tiếng Anh là Bipolar disorder là một bệnh tâm thần có các đặc trưng là các giai đoạn trầm cảm đi kèm với các giai đoạn tâm trạng hưng phấn ở mức bất thường kéo dài nhiều người đến nhiều tuần. Nếu người bệnh có những hành vi hoặc cảm xúc hưng phấn, vui vẻ hoặc cáu bẳn một cách bất thường sẽ thường đưa ra những quyết định bộc phát mà không quan tâm đến hậu quả.

"Và, vì uống thuốc, Tiểu Chu cao 1 mét 8, nặng 180 kg, lớp mỡ dày đã khiến cho cậu bé không thể tự sát thành công."

"Có một lần khi chở Tiểu Chu từ bệnh viện về, cha mẹ của cậu bé cuối cùng chịu không nổi nữa. Họ không chở cậu về nhà, mà đưa đến trung tâm điều trị của chúng tôi."

"Khi không lên cơn, Tiểu Chu là một cậu bé hướng nội, thẹn thùng, thích bơi lội. Cậu từng đạt giải quán quân ở cuộc thi đấu thiếu nhi."

"Phải tìm hiểu nguyên nhân mắc bệnh, chúng tôi mới có thể tìm được liệu pháp chữa trị. Trải qua một thời gian tiếp xúc, tôi biết được rằng từ nhỏ Tiểu Chu đã bộc lộ tài năng bơi lội của mình, được bố mẹ và huấn luyện viên kỳ vọng rất cao. Ai cũng hi vọng cậu bé có thể vào đội tuyển tỉnh, quốc gia, mang đến vinh quang... Nhưng vào năm 12 tuổi, lần đầu tham gia kỳ thi chọn đội tuyển, đột nhiên cậu bé bị chuột rút ở dưới nước nên đã vụt mất cơ hội."

"Không chỉ không an ủi, cha mẹ còn nói cậu bé làm mất mặt bọn họ."

"Rồi năm thứ hai, năm thứ ba, mỗi năm Tiểu Chu đều có đủ các lí do để thất bại. Bạn cùng đội đã có người được vào đội tuyển tỉnh, thậm chí được tham gia tập huấn cấp quốc gia, chỉ cậu là vẫn còn mãi bì bõm ở vùng nước cạn."

"Cuối cùng cậu đã đưa ra một quyết định khiến cậu phải hối hận cả đời. Cậu nghe theo cha mẹ, trước khi thi đấu đã uống thuốc để có tinh thần... Kết quả là sự việc bị bại lộ. Cậu bị đuổi khỏi đội bơi. Cậu phải chuyển trường, từ một trường thể thao đến một trường bình thường học tập."

"Tiểu Chu bắt đầu có những ảo giác nghiêm trọng. Cậu cảm thấy tất cả mọi người đều ở sau lưng dị nghị mình, nói rằng cậu chỉ có dựa vào thuốc mới có thể đạt được những thành tích kia..."

"Thế là cậu dần sợ nước, chỉ cần nhìn thấy nước là lại bất an, buồn nôn, nôn mửa. Tiểu Chu biết rằng cả đời này mình không thể bơi được nữa."

Trong phòng tắm, tiếng nước vẫn ào ào chảy. Mấy chục vòi sen liên tục phun nước, một tầng nước bẩn nhanh chóng tích đầy trên đất.

"Cho nên, để khắc phục bóng ma tâm lý của Tiểu Chu, tôi cổ vũ em ấy phải tiếp xúc với nước nhiều hơn." Bác sĩ mỉm cười nói: "Ở trong phòng tắm, tôi cho cậu bé một cái bồn tắm chuyên biệt."

"Tôi cho em ấy xem lại những băng ghi hình khi cậu bé còn thi đấu ngày trước, trong đó có phóng viên khen cậu bé là "thiên tài", ai cũng ao ước được thấy cậu thi đấu ở những cuộc thi lớn hơn. Khi Tiểu Chu nhìn bản thân trong băng ghi hình lên đài nhận thưởng, cậu bé sẽ nghĩ gì nhỉ?"

Trong điện thoại, giọng nói của bác sĩ bỗng ngừng một chút.

"Tôi không biết. Bỗng một ngày nọ, cậu bé đã chết chìm trong bể nước mà mình yêu quý nhất. Con người muốn tự dìm chết mình rất khó, nhưng Tiểu Chu đã làm được."

"Đây là ca bệnh tôi muốn chia sẻ với bạn ngày hôm nay. Tiểu Chu quá yếu ớt, đúng không?"

Nói xong, bác sĩ Hùng cúp máy.

Dư Liên nắm tay thành quyền: "Tao * mẹ mày thằng chó, thật muốn đấm vô mặt nó mà."

Dù Dư Liên cục mịch chưa từng nghiên cứu về tâm lý học cũng biết phương án trị liệu kia chỉ khiến cho con nhà người ta ngày một điên hơn.

Hệ thống thoát nước ở đây hẳn đã hư, chỉ vài phút ngắn ngủi, máu loãng đã dâng tới bắp chân của hai người.

Dựa theo tốc độ này, không quá 15 phút, máu sẽ lấp đầy căn phòng.

Tư Thần lời ít ý nhiều nói: "Đi tìm bồn tắm."

Máu loãng này chắc chắn là của Tiểu Chu.

Căn cứ theo kim chỉ nam sinh tồn của những sinh vật cao duy trong thiên tai Thần Quái, giải quyết bản thân "Quỷ" cũng có thể giải quyết được hiện tượng dị thường.

Dù Trường Sinh Uyên là loài lưỡng cư nhưng Tư Thần chưa tiến hóa đến mức có năng lực hô hấp dưới nước.

Tư Thần khởi động con mắt nhân tạo, bắt đầu rà quét. Dao động năng lượng tăng cao ở buồng tắm ở phía trong.

Máu đã dâng đến đầu gối, dưới đáy đã có bùn lầy ứ đọng, khi di chuyển vô cùng chật vật.

Dư Liên c4n răng, dùng đặc tính người gôm của mình, nhấc chân mình cao hơn, nháy mắt bước đi như bay.

Hắn ngồi xổm trước mặt Tư Thần: "Cậu leo lên đi, tôi cõng."

Càng về sau, máu phun ra càng nhiều, bây giờ đã lên tới eo.

Tuy cậu dị ứng đụng chạm thân cận với người khác nhưng vào lúc này, mạng sống quan trọng hơn.

Chờ đến khi hai người từ ngoài vào đến buồng tắm phía trong, máu đã bao phủ hơn nửa vách tường.

Đỉnh đầu của Dư Liên đụng vào trần nhà, chân dài hơn hai mét đi dưới nước khá gian nan.

Máu tanh hôi từ cửa tràn ra, lạnh đến tận xương tủy.

Dư Liên dùng một chân đá văng cửa.

Cả gian phòng tắm đều rách nát cũ kỹ, nhưng buồng tắm này lại mới tinh.

Vòi nước đang mở, máu đỏ trong bồn sắp sửa tràn ra ngoài.

Chưa cần Tư Thần nói, Dư Liên đã lao đến tắt vòi nước.

Bồn tắm này rất sâu, như không thấy đáy. Cánh tay của Dư Liên kéo dài hơn hai mét mới đụng được đến tận cùng.

Máu tươi ào ào tràn ra, Tư Thần dựa trên lưng của Dư Liên nhưng vẫn có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo đã dâng tới eo mình.

Trên trán của Dư Liên toàn là mồ hôi lạnh, hắn gào lên: "Tiểu Chu, em ở đâu hả Tiểu Chu? Bây giờ đừng có chơi trốn tìm chứ!"

Hắn khom lưng, hai tay quờ quạng trong bồn.

Dư Liên có cảm giác có thứ gì đó liên tục lướt qua đầu ngón tay, nhưng hắn lại không bắt được.

Thậm chí trong buồng tắm còn vang lên tiếng cười nhạo đầy ác ý.

Tư Thần cúi đầu, trên mặt nước có một bóng người rất rõ, nhưng đó không phải mặt của cậu.

Đó là một gương mặt tái nhợt tràn ngập oán hận.

Năng lượng dao động trên người Tiểu Chu, so với quỷ ở cầu thang hay quỷ ở vỉa hè đều mạnh hơn nhiều.

Ít nhất là ở đỉnh cấp Hai.

Tư Thần hỏi: "Em muốn làm ma cọp vồ* sao? Muốn mãi mãi bị mắc kẹt ở bồn tắm này ư?"

*theo truyền thuyết người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác

Trên gương mặt tức giận của thiếu niên có chút giãy giụa.

Tư Thần: "Dù ở thế giới của em hẳn đã xong đời rồi, bằng không cũng không xuất hiện ở không gian gấp khúc. Nhưng mà, em có muốn báo thù không?"

Gương mặt thiếu niên vô cảm, đôi mắt không có tròng đen nhìn chằm chằm mặt Tư Thần.

Ngoài dự đoán, cậu bé có thể nói chuyện: "Gã là... người của... phòng khám Tâm Hồn. Rất khó... giết..."

Tư Thần cảm thấy "phòng khám Tâm Hồn" trong lời của cậu không phải là trung tâm điều trị này.

Thế nhưng, xuất phát từ việc ưu tiên bảo vệ mạng sống của mình, Tư Thần không hỏi nhiều, chỉ nói: "Có thể giết."

Trong buồng tắm, nước từ vòi hoa sen cuối cùng bớt đi, âm thanh dần nhỏ lại, cuối cùng chấm dứt.

Hệ thống thoát nước đã bắt đầu hoạt động lại. Máu như thủy triều rút, "ùng ục ùng ục" kêu vang khi chui xuống cống.

Dư Liên như thể được siêu thoát, bò lên thành bồn tắm thở phì phò.

Trong tay của hắn là một con búp bê bằng bông ướt nhẹp nước bẩn.

Biểu cảm của con búp bê trầm trầm, nhìn qua có chút hung hăng; nửa người dưới là một cái đuôi cá màu xanh nhạt, trong tay cầm một cây đinh ba mini.

Dư Liên như bị quỷ ám, muốn lấy cây đinh ba, dù sao thì vũ khí này nhìn vẫn ngầu hơn con dao phay của bà lão kia nhiều.

Nhưng không ngờ rằng con búp bê người cá động đậy, dùng cây đinh ba đâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

Tay hắn chảy ra một dung dịch màu trắng dần kết tủa, một nửa cánh tay bẹp dí, chỉ còn lại một tầng da.

Đặc tính của người gôm có thể tùy ý co dãn thân thể, nhưng khuyết điểm là sợ vật sắc nhọn.

Dư Liên khóc không ra nước mắt. Bị một chọt như vậy thì phải dưỡng thương, đồng nghĩa tay phải đã mất năng lực co dãn.

Tư Thần nhảy xuống từ lưng hắn, nhận lấy con búp bê đang xụ mặt.

Có thể ăn, nhưng trong tài liệu ghi chép thì thứ này không nằm trong danh mục thực đơn của Trường Sinh Uyên.

Không tồi, +1 đồng đội.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.