Cảnh Sát Đại Tỷ Và Cô Giáo

Chương 18: Kẻ thù không đội trời chung



00 giờ 01 phút sáng thứ Ba ngày 14/10, tại khu chung cư cao cấp thành phố H.

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới nên từ tối ngày hôm nay thành phố H cũng như các tỉnh thành phố xung quanh đều xuất hiện những cơn mưa lớn. Có thể những cơn mưa sẽ kéo dài trong hai đến ba ngày tới. Theo số liệu thống kê nhiều năm thì trung bình hàng năm có khoảng năm đến sáu cơn bão và hai đến ba áp thấp nhiệt đới ảnh hưởng đến Việt Nam. Mùa bão bắt đầu từ tháng 6 và kết thúc vào cuối tháng 11 và nửa đầu tháng 12.

Trời giữa tháng Mười cũng đã bước vào thu, trải qua mùa hè nóng nực khó chịu, có lẽ đây chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Không khí mát mẻ của mùa thu lại cộng với những cơn mưa hoàn toàn trở thành điều kiện lý tưởng cho những giấc ngu ngon không quan tâm thế nhân. Mặc những cơn mưa nặng hạt, mặc những cơn gió đang rít gào nơi ngoài cửa sổ, Phương Anh đã lên giường đắp chăn ngủ từ chập tối, bài tập ngày hôm sau cũng không màng bận tâm tới.

Thế nhưng cuộc sống Phương Anh vốn rất nhiều sắc màu, muốn ngủ ngon lành cũng không hề dễ dàng như thế. Đồng hồ chuẩn bị điểm sang 2 giờ sáng, Phương Anh mơ màng nhận được cuộc gọi bất thường của Đinh Thanh Thanh. Con bé vừa nói vừa khóc lóc run rẩy nói đang trên xe cấp cứu đưa Lê Thị Lệ đến bệnh viện.

Đinh Thanh Thanh và Lê Thị Lệ nhà vốn ở gần nhau, hai gia đình cũng coi như là có mối quan hệ tốt. Việc Lê Thị Lệ thường xuyên tá túc ở nhà Đinh Thanh Thanh cũng không phải là điều hiếm gặp. Bố mẹ Đinh Thanh Thanh thường xuyên bận rộn đi công tác, số tiền kiếm được nhiều cũng tỷ lệ thuận với việc thường xuyên vắng nhà, họ ăn cơm trên máy bay còn nhiều hơn ăn cơm ở nhà. Bố mẹ Đinh Thanh Thanh luôn cho rằng họ rất yêu thương và quan tâm con cái, không phải chỉ mặt tài chính Thanh Thanh muốn gì được nấy mà cả sự quan tâm qua những cuộc điện thoại vội vàng của bố mẹ giữa các cuộc họp và những món quà chất đầy một gian phòng ở nhà của Thanh Thanh. Nhưng có lẽ hai bậc phụ huynh ấy không biết rằng điều Đinh Thanh Thanh cần thật ra lại chỉ là một bữa cơm với bố mẹ hoặc là một câu động viên con cái học hành thay vì hỏi điểm số. Đến cả Tết khi mà nhà nhà người ta quầy quần sum họp thì Đinh Thanh Thanh lại ở một mình trong căn biệt thự to lớn ấy, vừa ăn mì tôm vừa xem ti vi. Đinh Thanh Thanh rất ghét Tết.

Gia đình Lê Thị Lệ lại có vài phần tương tự nhà Đinh Thanh Thanh, nhà cậu ấy làm kinh doanh nhỏ lẻ, nhưng cũng coi là có duyên làm ăn, kinh doanh rất phát đạt. Mấy năm gần đây hai vị phụ huynh cũng rất biết hưởng thụ, rất thường xuyên đi du lịch trong ngoài nước, để Lê Thị Lệ ở nhà tự chăm sóc bản thân. Lê Thị Lệ vì ngoại hình không được đẹp mắt như anh chị em của mình nên khi ra ngoài thường xuyên không được dẫn theo, kể cả đó là các chuyến du lịch gia đình thì người duy nhất bị bỏ lại chỉ có cô mà thôi. Lê Thị Lệ bị bố mẹ ghét bỏ không quan tâm đã thành thói quen, cũng chẳng thấy buồn, thậm chí nếu bây giờ bố mẹ hỏi han cô về chuyện học hành có lẽ cô bé cũng bất ngờ mà chạy chối chết. Ở gia đình Lê Thị Lệ cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thân gia đình, nhưng cô bé cũng cảm thấy bản thân không cần nó, chỉ cần hàng tháng bố mẹ cho tiền tiêu vặt là Lệ thỏa mãn rồi.

Hai ngày hôm nay bố mẹ Đinh Thanh Thanh thì đi công tác, bố mẹ Lê Thị Lệ thì đi du lịch nên Lê Thị Lệ ngay lập tức chớp lấy thời cơ chạy qua nhà Đinh Thanh Thanh cắm trại. Nhà Đinh Thanh Thanh có một cô giúp việc theo giờ nên chuyện cơm nước đồ ăn ở đây hoàn toàn thoải mái, ngoại trừ ăn và chơi ra chính là ăn chơi ngủ, cuộc sống không cần lo nghĩ gì thêm. Thay vì việc phải ở nhà tự lo cho bản thân còn thường xuyên bị bố mẹ check camera phàn nàn thì nhà Đinh Thanh Thanh chính là một thiên đường động lòng người. Đinh Thanh Thanh và Lê Thị Lệ ở cạnh nhau là sẽ đem phim ma ra xem, mặc dù cả hai đứa đều rất sợ ma nhưng cứ hễ ở cảnh nhau lại đem phim ma ra xem rồi cả đêm nằm co ro tưởng tượng sợ hãi.

Lúc Đinh Thanh Thanh còn đang cố xua đuổi hình ảnh mấy con ma trong phim ra khỏi đầu thì lại phát hiện ra Lê Thị Lệ nửa đêm nửa hôm cười điên dại sau đó nôn thốc nôn tháo, rồi lại mê man ngất đi. Thậm chí thoảng lại co giật làm Đinh Thanh Thanh sợ hãi hoảng hồn, vội vội vàng vàng gọi cấp cứu. Người bị ngất thì miệng vẫn làm nhảm nói, Đinh Thanh Thanh sợ đến mức tay chân run rẩy mở khóa điện thoại mấy lần mới được, điện thoại cũng rơi lên rơi xuống, chân đứng không vững cũng không dám động vào người Lê Thị Lệ mồ hôi lạnh đầy người, tím tái nằm kia nhưng miệng vẫn mấp máy nói sảng gì đó. . Ngôn Tình Hài

Đinh Thanh Thanh coi như học môn kỹ năng mềm cũng ổn, ít nhất không khóc lóc ngồi đó không biết làm gì. Sau khi bấm phím 115 và lên xe cấp cứu cùng Lê Thị Lệ, Đinh Thanh Thanh trả lời một vài câu hỏi của nhân viên y tế và được yêu cầu gọi người nhà, người lớn đến giải quyết, nhưng bố mẹ cả hai đều không có ở nhà, Đinh Thanh Thanh lập tức gọi tới Phương Anh cầu cứu. Chung quy những lúc như thế này, không hiểu sao Đinh Thanh Thanh cảm giác Phương Anh cực kỳ đáng tin tưởng.

Phương Anh trong cơn mê man buồn ngủ nghe Đinh Thanh Thanh trình bày sự việc hết sức lộn xộn xong lập tức giật bắn mình, vội vàng chạy đi thay đồ ra khỏi nhà. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa lại nhớ đến thân phận của mình lúc này lập tức gõ cửa bấm chuông làm đủ trò trước nhà Hà Nhất Phương. Trong lòng bồn chồn lo lắng không thôi, vừa lo cho Lê Thị Lệ lại vừa sợ cô giáo Phương một chưởng đấm chết mình trong đêm. Nhưng lúc này không trông cậy được vào Thành IT và chú Thắng không nghe máy kia, Phương Anh chỉ có thể nhờ đến cô giáo Phương mà thôi.

Lại giống như lần đầu gặp nhau, Hà Nhất Phương gương mặt cực kỳ lười biếng kèm theo chút khó chịu ra mở cửa, thật sự muốn đánh chết cái người đứng trước mặt mình quá. Hà Nhất Phương vừa hoàn thiện việc công ty xong chưa được bao lâu lại bị tiếng gọi của Phương Anh đang đứng sát cửa gọi quấy nhiễu, dù gì người gọi cửa nhà nàng lúc nửa đêm chỉ có Phương Anh mà thôi.

Lúc Phương Anh và Hà Nhất Phương đến bệnh viện, cũng là là lúc xe cấp cứu vừa tới chưa bao lâu, Lê Thị Lệ đang được thăm khám và chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu. Vì khu chung cư Phương Anh sống gần với bệnh viện hơn cộng với tốc độ lái xe trong mưa đáng kinh ngạc của Hà Nhất Phương mà hai người đến bệnh viện rất kịp lúc. Phương Anh có thể thấy rõ, Hà Nhất Phương đang lo lắng cho học sinh của mình đến thế nào, lúc vào bệnh viện còn đi nhanh đến mức suýt để cô đi thang máy đợt sau. Trên xe còn mắng cô chậm chạp, báo cáo tình hình không rõ ràng làm ảnh hưởng thời gian. Hà Nhất Phương nói nàng không quan tâm đến công tác chủ nhiệm, học sinh thích làm gì thì làm nhưng giờ đây nửa đêm lại lo lắng chạy tới, còn đang ký giấy cam đoan để tiến hành cấp cứu cho Lê Thị Lệ. Nhìn gương mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng động tác nhanh hơn bình thường làm Phương Anh phát hiện ra cô giáo Phương cũng rất đáng yêu đấy chứ.

Đinh Thanh Thanh nhìn thấy Phương Anh và Hà Nhất Phương như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, mặt tái xanh tái mét bám chặt lấy Phương Anh không rời. Còn không quên cảm thán thế nào lại xuất hiện cô giáo Hà Nhất Phương ở đây với Phương Anh, thậm chí Đinh Thanh Thanh còn cho rằng mình bị dọa sợ mà nhìn nhầm rồi.

"Chị bảo cô nhìn nó uống trà sữa thì không nương tay tẩn cho nó mấy phát cơ mà? Thế nào lại để nó uống?" Phương Anh vừa xem tin nhắn Thành IT gửi lúc tối vừa hỏi Đinh Thanh Thanh đang khóc lóc lo cho bạn bị làm sao bên cạnh.

Đinh thanh Thanh nghe Phương Anh hỏi vậy cơn oan ức ngập đầu càng mếu máo hơn phân trần giải thích: "Con điên đó nó trốn vào nhà vệ sinh uống sao em cản được. Mà nó có sao không chị? Em nhìn nó sợ quá. Không biết phát bệnh gì nữa."

"Cấp cứu kịp thì không gặp ông bà ông vải được. Đi mua nước cho chị đi, mày phiền chết mẹ." Phương Anh dùng tay đẩy Đinh Thanh Thanh đang dính sát vào người mình đi chỗ khác bất mãn, tiện cớ đuổi khéo người rồi bắt đầu soạn tin nhắn gửi cho chú Thắng. Mấy hôm nay tổ trọng án đang xử lý vụ án của Phan Thái Hoàng nên cũng khá bận rộn, ông chú chắc được hôm mát trời mới ngủ say như vậy đây.

Đèn phòng cấp cứu vừa sáng 30 phút, bệnh viện lúc gần 3 giờ sáng quả thật rất đáng sợ, ngoại trừ ba người ngồi ngoài cửa đợi thì hoàn toàn không có ai. Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, lâu lâu lại nghe thấy tiếng gào rít từ những cơn gió bên ngoài kia. Đinh Thanh Thanh miệng nói sợ ma, quyết không về nhà đợi tin bạn nhưng chớp mắt cái đã lăn ra ngủ. Phương Anh cũng coi như có chút lòng thương, liền lấy áo khoác đắp lên người con bé. Phía hàng ghế đối diện, Hà Nhất Phương đang ngồi bấm điện thoại như đang xử lý công việc, lâu lâu hàng lông mày xinh đẹp lại nhíu lại một chút. Phương Anh cảm thấy những lúc như thế này Hà Nhất Phương vô cùng quyến rũ làm lòng người xốn xang.

Ánh đèn hành lang cũng là loại bóng cũ, ánh sáng trắng mờ mờ ảo ảo kết hợp với cơn buồn ngủ khiến xung quanh càng trở nên kỳ bí hơn. Cái mùi bệnh viện khó chịu cùng cái không khí lạnh lạnh ngày hôm nay khiến bầu không khí càng trở nên đáng sợ hơn, da gà Phương Anh vì vậy mà nổi lên hàng dài, lập tức kéo người chạy sang ngồi cạnh cô giáo Phương đang bấm điện thoại nãy giờ kia.

"Sợ ma?" Hà Nhất Phương chẳng quan tâm Phương Anh hai bước chân đã nhanh chóng chạy sang chỗ nàng mà mặc kệ Đinh Thanh Thanh vừa ngủ vừa chảy nước miếng bên kia vẫn chuyên cần bấm điện thoại hỏi.

Phương Anh bị nói trúng tim đen liền chép miệng một cái toan tính giải thích nhưng lại bắt gặp hình Hà Nhất Phương đang chơi "Ngôi sao thời trang" làm cô suýt chút nữa lộn nhào xuống đất. Phương Anh luôn nghĩ Hà Nhất Phương là người của công việc, dù có bấm điện thoại cũng là xem tài liệu, nàng chắc chắn sẽ không chơi game lại càng không chơi mấy game như thế. Nhưng cô nhầm, Hà Nhất Phương không những chơi lại còn chơi rất giỏi, dù là game trên điện thoại hay máy tính cũng là cao thủ, đại cao thủ khiến chính Thủy Tiến phải chịu thua nàng phát khóc. Hà Nhất Phương còn cho Phương Anh xem danh sách game của nàng trong máy, điện thoại của nàng có lẽ ngoài để tải game cũng không có tác dụng gì khác, Phương Anh hoàn toàn bất ngờ đến cứng người rồi. Sau đó nhìn vào bảng thành tích một số game cô cũng chơi mà cực kỳ đau lòng phát khóc, game cô chơi lâu như vậy còn không bằng nàng ấy chơi một tuần, Phương Anh thật tức chết.

"Làm bài tập Vật lý?" Hà Nhất Phương nhìn Phương Anh đang lôi từ trong ba lô ra sách vở chuẩn bị làm bài tập Vật lý hết sức bất mãn. Em ấy tranh thủ mang cả sách vở đến đây học bài, trong khi môn mình thì thiếu lên thiếu xuống. Hà Nhất Phương cảm thấy có chút ghen tỵ. Nhóc con Phạm Phương Anh này còn chưa bao giờ thấy chăm chỉ học môn của nàng đến mức thế này.

Phương Anh đặt quyển sách lên đùi ngay ngắn bắt đầu nghiên cứu kiến thức, ánh sáng ở đây không tốt lắm, làm cô vừa dụi mắt vừa gật đầu trả lời, giọng còn có chút buồn ngủ nói: "Vâng, mai kiểm tra 15 phút nè cô. Khó chết." Nếu không phải tiện công ngồi đợi ở đây, có lẽ giờ cô vẫn đang yên giấc ngủ say rồi.

Người ngoài nhìn vào còn nghĩ Phương Anh chăm học lắm. Đến bệnh viện vẫn tranh thủ cầm theo sách vở theo học tập. Tấm gương này không biết có nên noi theo hay không đây?

"Em mà còn điểm 0 nữa chắc đi đời nhà mà luôn quá." Vừa nói vừa làm đông tác cắt cổ rồi giả vờ run sợ. Nhưng Hà Nhất Phương nghe xong hiệu quả hoàn toàn trái ngược.

Phương Anh đâu phải ăn ít điểm 0 của nàng, cũng không ít lần bị nàng ném ra khỏi lớp, lại càng không ít lần bị nàng thẳng tay ghi sổ đầu bài. Phạt đi đổ rác, trực nhật lớp, thậm chí hồi chân Phương Anh chưa bị thương còn không ngần ngại bắt cô chạy ba vòng quanh sân trường để tiêu bớt calo giành cho việc nói chuyện riêng đi. Ấy thế mà Phương Anh một chút không thèm sợ nàng, không thèm học môn của nàng lại đi học môn của thầy cô khác. Hà Nhất Phương cảm thấy mình có chút thất bại.

"Riêng tiếng Anh em làm đầy đủ rồi nha. Cô nhìn nè." Phương Anh cảm thấy không khí chỗ mình có chút lạnh lập tức hiểu ra vấn đề, đem bài tập của mình ra đưa cho cô giáo Phương xem, mặt còn hết sức tự hào.

Hà Nhất Phương có chút tâm đắc vui vẻ xem bài tập của Phương Anh, nhưng vừa nhìn chưa đầy ba giây đã phán câu như sét đánh vào tai Phương Anh đang hí ha hí hửng trông chờ nàng.

"Em dùng Google dịch đúng không?" Hà Nhất Phương nhìn đoạn văn câu cú ngữ pháp lộn xộn của Phương Anh lập tức đưa ra kết luận. Nàng đi dạy chỉ có 2-3 năm, nhưng cái trò dùng Google dịch làm bài đặc biệt những bài viết đoạn văn như thế này quả thực hết sức quan thuộc. Đã vậy Phương Anh cực kỳ cẩu thả không thèm sửa chữa ngay cả lỗi cơ bản nhất, nghĩa câu văn dịch ra cũng rất buồn cười. Chủ đề bài viết lần này khá thú vị, chính là quan niệm tình yêu của bản thân. Hà Nhất Phương cảm thấy cũng có chút tò mò với bài làm của Phương Anh nên bất chấp mấy lỗi sơ đẳng Phương Anh gặp phải miễn cưỡng đọc. Vả lại với một học sinh như Phương Anh, có lẽ việc hoàn thành bài tập về nhà là điều vô cùng đáng tuyên dương, khích lệ rồi. Đề bài yêu cầu viết từ 10-20 câu, Phương Anh cũng rất chính xác viết 10 câu không hơn không kém.

Hà Nhất Phương cũng phát hiện ra, Phương Anh cùng mình có quan niệm về tình yêu khá giống nhau. Hà Nhất Phương trước giờ cũng không quá quan trọng chuyện yêu đương, nàng hoàn toàn không để ý chuyện tình yêu của bản thân, người theo đuổi nàng lại càng không bận tâm tới. Còn người nàng theo đuổi? Hà Nhất Phương thật sự không nhớ nàng đã từng theo đuổi ai nữa không. Thủy Tiên nói nàng không để ý chuyện tình cảm chính thật cẩu thả với bản thân, cũng thật độc ác với nhân loại. Thậm chí còn cho rằng có phải nàng lãnh cảm hay không? Nhưng Hà Nhất Phương cảm giác không phải như vậy. Nàng tin vào cảm giác bản thân, nếu đó là người nàng yêu, bằng cách này hay cách khác người đó sẽ xuất hiện, và nếu đã xuất hiện sẽ sẽ tuyệt đối không được phép buông tay.

Hà Nhất Phương rảnh rỗi ngồi chữa bài cho Phương Anh, cũng nhân tiện giảng môn Lý cho cô, cuối cùng hành lang bệnh viện trở thành nơi dạy kèm, mà Phương Anh cực kỳ nhanh chóng tiếp thu đống kiến thức trên lớp làm cô sống dở chết dở với nó. Thật ra ngay từ đầu Hà Nhất Phương không muốn dạy kèm cho Phương Anh nhưng vì nhìn Phương Anh làm bài quá ngốc, lại liên tục hỏi nàng nên Hà Nhất Phương quyết định ra tay cứu giúp. Hà Nhất Phương cảm thấy Phương Anh không ngốc, tiếp thu rất nhanh, Phương Anh không giống với kiểu học sinh không biết gì lại cũng không hoàn toàn giống học sinh thông minh nhưng lười biếng, nàng cảm thấy Phương Anh giống một học sinh đã từng học nhưng quên kiến thức thì đúng hơn.

Phương Anh là người một khi đã làm cái gì phải làm đến nơi đến chốn, nếu không làm thì thôi mà đã làm phải quyết làm cho xong, đã làm xong bài tập Lý lại còn không quên đọc thuộc phần lý thuyết cực kỳ chăm chỉ. Hình ảnh một Phương Anh chăm chỉ nghiêm túc học tập như thế này cũng đúng là lần đầu Hà Nhất Phương tận mắt thấy. Nhìn gương mặt Phương Anh những lúc thế này cũng đẹp thật đấy nhưng Hà Nhất Phương thật sự buồn ngủ lắm rồi. Hôm nay bận rộn cả ngày đến gần 2 giờ sáng mới xong, sau đó lại trong mưa bão chạy tới bệnh viện, rồi lại giảng bài cho Phương Anh nghe, Hà Nhất Phương thật sự cảm thấy mắt mình không mở nổi nữa rồi.

Lúc Phương Anh gấp sách vở vào bỏ vào ba lô cũng là lúc Hà Nhất Phương vì quá buồn ngủ liền bất ngờ ngả vào vai cô. Gương mặt xinh đẹp cùng mùi thơm cơ thể quen thuộc lại tiến tới, cả người mỹ nhân như dựa hết vào người. Phương Anh mặc dù không phải lần đầu tiếp xúc gần gũi như vậy với Hà Nhất Phương nhưng chưa bao giờ trái tim không đập nhanh một cách bất thường như thế. Cả cơ thể căng cứng lại, cơn buồn ngủ vừa tới cũng lập tức bay mất, Phương Anh cố gắng ngồi sao cho Hà Nhất Phương thấy thoải mái nhất, hoàn toàn không có ý nhúc nhích. Phương Anh nhìn xuống chiếc mũi cao của Hà Nhất Phương cảm thán, thật sự sao kiếm được người có chiếc mũi xinh đẹp cực phẩm thế này chứ, cô thật sự cũng muốn ghen tỵ với người ta. Sau một hồi ngắm đến mức suýt chạm vào mũi người ta, lại lập tức muốn tự vả mình vài cái, chuyển sang ngắm đôi lông mi dài cao vút. Cô giáo Phương hồi bé không phải cắt lông mi gì đó chứ? Sao mà vừa cong vừa dài quá vậy?

Và rồi cứ thế, Phương Anh ngồi đó ngắm Hà Nhất Phương, lại thấy nàng có chút lạnh mà ôm chặt hơn. Nhưng Phương Anh cũng không trụ nổi được bao nhiêu nữa, ôm chặt người bên cạnh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Trong hành lang bệnh viện khi đó, phía bên ngoài cửa phòng cấp cứu, một nữ sinh vội vàng ra khỏi cửa đi cả dép bông trong nhà đang nằm trên hàng ghế chờ ngủ say như chết, nước dãi chảy ra thấm cả vào chiếc áo khoác mỏng đang đắp trên người. Phía hàng ghế đối diện, hai cô gái xinh đẹp đang dựa vào nhau ngủ vô cùng bình yên.

Các bác sĩ y tá đi qua thấy cảnh này cũng rất tinh tế đi nhẹ nói khẽ cười duyên, lại không quên ngắm nhìn Hà Nhất Phương và Phương Anh. Hai cô gái này thật có tướng thê thê quá.

Đợi bạn trong phòng cấp cứu nhưng ai nấy đều lăn ra ngủ mất, lúc Phương Anh tỉnh dậy cũng là do Đinh Thanh Thanh gọi dậy. Lúc cô mới bị đánh thức vừa mở mắt ra nhìn thấy Đinh Thanh Thanh trước mặt còn hú hồn giật mình lộn hai vòng xuống đất. Đại não còn không kịp suy nghĩ. Đây là tình huống gì? Đây là đâu? Tôi là ai? Chính là những câu hỏi Phương Anh muốn hỏi Đinh Thanh Thanh. Cái cảm giác không khác gì sau một đêm say ở nơi lại xa là tràn đến. Phương Anh vuốt ngực mấy cái lại phát hiện ra vai phải cùng cả người phía bên phải đau nhức. Nhìn sang bên phải chỗ Hà Nhất Phương không thấy người đâu liền điều tra Đinh Thanh Thanh.

"Cô Phương nói chị làm rơi rớt nước miếng nước dãi lên đầu nên cô về gội đầu rồi."

Phương Anh nghe xong trợn trừng mắt vôi vàng sờ khóe miệng, nhưng cái tướng ngủ xấu như vậy chính là của Đinh Thanh Thanh thì có. Lại nhìn thấy thái độ nhăn nhở của Đinh Thanh Thanh lập tức sút cho con bé này mấy cái.

"Rồi con bé Lệ sao rồi?" Phương Anh vươn người suy nghĩ mãi mới nhớ ra nhân vật chính hôm nay, lập tức hỏi Đinh Thanh Thanh. Đinh Thanh Thanh thật ra cũng vừa mới tỉnh, hoàn toàn quên mất luôn Lê Thị Lệ, cũng không biết Hà Nhất Phương đi đâu. Cuối cùng hai chị em vừa cãi nhau vừa đi hỏi thăm về Lê Thị Lệ, con bé mà biết chị em tốt của mình ngủ trương thây quên cả mình chắc tức mà chết trước thôi.

Lúc Phương Anh và Đinh Thanh Thanh tìm đến phòng bệnh đặc biệt đã thấy Hà Nhất Phương ngồi trong đó, Lê Thị Lệ có lẽ cũng vừa mới tỉnh, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, cực kỳ yếu, hoàn toàn mất đi vẻ năng động hăng hái hàng ngày. Nhưng vừa thấy Đinh Thanh Thanh và Phương Anh bước vào phòng liền gào ầm lên trách mắng.

"Hai người ngủ lăn ra như chết không quan tâm đến sống chết của em. Tình nghĩa chị em có chắc bền lâu." Thật không thể ngờ con bé này vừa mới tỉnh sau trận thập tử nhất sinh nhưng vẫn có sức gào hét như vậy.

Phương Anh và Đinh Thanh Thanh cười hì hì đi từ ngoài cửa vào, cũng may là phòng bệnh VIP, không có bệnh nhân khác, nếu không sợ rằng Lê Thị Lệ đã bị khênh ra ngoài vứt đi mất. Hà Nhất Phương hôm qua đã đóng tiền viện phí, nay lại đưa Lệ lên phòng VIP, đúng là phong cách làm việc vừa nhiều tiền lại chuyên nghiệp. Hà Nhất Phương không biết rằng nàng trong mắt ba nhóc học sinh của mình này ngầu thế nào đâu.

"Là tụi này tin vào nghị lực sinh tồn của mày đó, xem đi, xem đi, mày còn gào lên chửi bọn tao được cơ mà. Mà phải sống để còn ăn nữa ăn mãi chứ, nguyên hộp cơm rang ở nhà tao đang đợi mày đó." Đinh Thanh Thanh nói hoàn toàn chính xác làm Lê Thị Lệ cười toe toét, sau đó như chợt nhớ ra gì đó mặt trở về trạng thái buồn thiu hỏi: "Cô ơi em bị làm sao vậy?"

Hà Nhất Phương còn chưa kịp trả lời chú Thắng khoác theo chiếc áo blouse trắng cùng bệnh án trên tay từ cửa bước vào trả lời trước kèm theo một loạt ngôn ngữ chuyên ngành, động tác cũng vô cùng chuyên nghiệp, nói: "Cháu bị ngộ độc ma túy."

Lời này của chú Thắng nói ra cả căn phòng đều bất động, trừ Phương Anh đã biết chuyện này ngay từ đầu, mọi người đều hoàn toàn không tin vào tai mình muốn hỏi lại, Hà Nhất Phương cũng nhíu mày âm trầm suy nghĩ. Học sinh cấp ba với ma túy, thật sự cũng khiến người lớn lo âu.

"Cụ thể hơn thì cháu bị ngộ độc cần sa. Nếu mọi người không biết cần sa là gì có thể hiểu đơn giản thế này: Cần sa là một loại ma túy tự nhiên, chúng lấy từ cây dầu gai có tên là Cannabis Sativa. Trong cần sa có chứa chất hóa học THC (Delta 9 tetrahydrocannobinol) gây ảnh hưởng đến tính khí và sự nhận thức của người sử dụng. THC vào máu qua thành phổi nếu hút hoặc qua màng bao tử và ruột non nếu ăn. Mà trong trường hợp của cháu cần sa đi qua màng bao tử và ruột non" Chú Thắng nói là hiểu đơn giản nhưng hoàn toàn sử dụng ngôn từ máy móc, ngoại trừ Hà Nhất Phương học rộng biết nhiều hiểu và Phương Anh sớm đã nghiên cứu về chúng thì hai đứa nhóc kia hoàn toàn như vịt nghe sấm. Phương Anh hoàn toàn thất vọng về vai diễn của chú Thắng, lập tức bắt lời.

"Hiểu đơn giản nhóc đã hấp thu cần sa qua đường ăn uống nên mới dẫn đến việc ngộ độc cần sa lăn quay ra như vậy. Nhưng nhờ cấp cứu sớm trong một giờ đầu tiên và chẩn đoán chính xác sớm của bác sĩ để đưa ra phác đồ điều trị nên giờ bạn mới được nằm nhăn nhờ ở đây nghe giảng về ma túy và cần sa đấy bạn Lệ thân yêu của tôi."

Chú Thắng ở một bên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Phương Anh, dù gì con bé suýt nữa đầu quân bên tổ tuyên truyền nên cũng rất có năng khiếu ăn nói trơn tru. Đinh Thanh Thanh nghe xong suýt nữa làm rơi cốc nước trên tay đang uống dở, còn Lê Thị Lệ mắt đỏ bừng kích động muốn nhào người ngồi dậy thanh minh không có sử dụng ma túy, nhưng rất nhanh bị chú Thắng áp chế nằm xuống. Đúng là oan này nhảy mấy chục con sông cũng không hết được.

"Theo quy định tại danh mục I ban hành kèm theo Nghị định 73/2018/NĐ-CP, cần sa và các chế phẩm từ cần sa được xếp vào và tuyệt đối cấm sử dụng trong y học cũng như trong đời sống xã hội." Cô giáo Hà Nhất Phương ngồi một bên cũng không quên góp nhiệt còn dùng từ ngữ chuyên ngành Luật nói thêm vài câu khiến Lê Thị Lệ càng thêm hoang mang, mắt đã sớm đỏ hoe.

"Có vẻ như nguyên nhân là từ ly trà sữa cháu uống, chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát để phối hợp điều tra. Đừng lo lắng, cháu chỉ cần thành thật là được." Chú Thắng nghe cô giáo Phương nói xong âm thầm tán thưởng, cô gái này kiến thức thật phong phú, vội vàng an ủi Lê Thị Lệ.

Lê Thị Lệ nghe xong mừng như vớ được vàng muốn nhào người dậy bắt tay chú Thắng nhưng rất nhanh lại bị Phương Anh đè xuống vẻ mặt nguy hiểm nói: "Mày chết. Cần sa ngoài đủ các tác hại với thần kinh sức khỏe thì người mua bán tàng trữ sử dụng nó nhẹ thì bị xử phạt hành chính nặng thì bị truy cứu trách nhiệm hình sự đó nha. Liệu mà suy nghĩ." Người sử dụng cần sa thường xuyên và trong thời gian dài sẽ giảm khả năng tập trung, rối loạn trí nhớ, không kiểm soát được hành vi của bản thân, thậm chí sẽ xuất hiện những ảo giác. Một số người còn gặp các ảnh hưởng về tâm lý, có thể mắc chứng tâm thần phân liệt, nhất là với người trẻ.

Lê Thị Lệ nghe xong mặt lại tái mét, cảm xúc lên xuống lẫn lộn bắt đầu khóc thanh mình: "Em không biết trong đó có ma túy cần sa gì đó mà, không có chết em cũng không uống đâu."

"Chết mẹ mày nha con, lần này đi đời nhà ma, cho mày thành ma nghiện." Tuyết cao kều không biết từ đâu nhảy tới, mắt đỏ hoe hùng hùng hổ hổ tới bệnh viện thăm bạn, câu đầu tiên tất nhiên cứ phải là chửi cái đã. Nhưng khi vừa chửi xong lại thấy cô giáo Hà Nhất Phương đang ở đây vô cùng bất ngờ, bản tính nhát cáy lại nổi lên, run rẩy chào hỏi mọi người trong phòng. Hà Nhất Phương cũng chỉ đơn thuần gật đầu một cái mà thôi. Tuyết cao kều vì cái gật đầu đó mà nỗi sợ nhân đôi, chỉ muốn chạy chối chết ra khỏi phòng trốn ngay lập tức, ngàn vạn năm sau không quay lại.

"Chị đã bảo đừng có uống cái trà sữa đó nữa không nghe. Bao nhiêu cơ sở trà sữa uy tín thì không uống. Dừa lắm. Cá không ăn muối cá ươn, mày mà cãi chị trăm đường mày hư. Giờ nghiện chết mày, ờ, ờ... Á, sao chú đánh cháu." Phương Anh lượn qua lượn lại trước mặt Lê Thị Lệ đang dưng dưng nước mắt nghĩ cuộc đời mình đến đây là kết thúc trêu chọc mấy câu lại bị chú Thắng cầm quyển sổ giáng luôn vào đầu vì cái tội trêu trẻ con.

"Đừng nghe con bé này nói linh tinh. Nghiện hay không do rất nhiều yếu tố như lặp lại nhiều lần liên tục, liều lượng sử dụng, tình trạng tâm thần và nhiều yếu tố nữa. Cháu hay nghe những câu như ma túy sử dụng một lần là gây nghiện cũng không hoàn toàn đúng nhé. Những điều đó đôi khi thay vì răn đe mọi người đôi khi lại phản tác dụng, mọi người sau khi bị lôi kéo sử dụng một lần rồi sợ hãi nghĩ mình đã bị và chìm sâu vào nó. Và quan trọng hơn việc nghiện ma túy chữa được hay không phụ thuộc rất nhiều vào người nghiện có muốn chữa hay không nữa. Sao nào? Cháu có quyết tâm không?"

Lê Thị Lệ nghe xong vội lau nước mắt hai hàng vội vàng gật đầu chí khí hừng hừng hô quyết tâm, Đinh Thanh và Tuyết cao kều cũng phụ bạn làm động tác minh họa. Mấy đứa nhóc này chính thức bị dọa cho sợ, cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, lúc này Phương Anh mới thấy sự cái nét trẻ con tồn tại trong mấy đứa to xác này.

"Có thể trong thời gian sắp tới việc ngừng sử dụng trà sữa có pha với cần sa sẽ khiến cháu bị trầm cảm nhẹ. Vì đang trên đà hưng phấn sẽ bị trùng xuống một chút nên mọi người hãy quan tâm để ý đến Lệ nhé." Chú Thắng vừa nói vừa cười tít mắt đọc thoại được ghi trong tờ giấy kẹp trong hồ sơ bệnh án của Lê Thị Lê một cách rất tự nhiên. Sau đó còn không quên dặn dò vài ba câu với Lê Thị Lệ. Tưởng mọi chuyện vậy đã xong, thế nhưng chú Thắng không biết nổi hứng diễn xuất thế nào lại đi khoe với đám nhóc là chú của Phương Anh, làm đám nhanh hú hét lên hâm mộ Phương Anh có ông chú làm bác sĩ.

"Gì mà chú. Chú của tôi thôi mấy bà. Gọi bác đi, gọi bác mới đúng. Ông chú này cũng 50 rồi đấy, còn đòi trẻ trung cái nỗi gì?" Phương Anh nhìn đám nhóc kia hào hứng gọi chú theo làm chú Thắng cười tít cả mắt mà lắc đầu chịu hết nổi. Ngoại trừ cô giáo Phương biết chú Thắng thì đám trẻ cũng là lần đầu gặp nên thật sự rất phấn khích. Phương Anh cuối cùng hết cách đành nhanh chóng giải tán đám đông kéo chú Thắng ra ngoài phòng bệnh. Nhưng vừa ra ngoài phòng bệnh chú Thắng như nhớ ra gì đó, lập tức biến thành chú Thắng kéo Phương Anh đi.

"Khiếp, hú hồn. Cháu có thấy cô giáo Phương đó nãy giờ im lặng nhìn chú không? Sợ muốn chết." Chú Thắng kéo Phương Anh ra góc cầu thang vừa thở hổn hển vừa vỗ ngực mấy cái tỏ ra sợ hãi. Chú Thắng chính là tinh anh trong ngành cảnh sát, được đánh giá là một trong bảy cảnh sát nằm vùng xuất sắc nhất cách đây 10 năm. Nhưng cứ hễ đối mặt với Hà Nhất Phương tinh thần lại siêu cấp yếu đuối.

Miệng nói sợ nhưng ở lì đó mãi không ra, không phải cháu là người kéo chú ra ngoài sao?

"Cháu nghĩ lần này cô ấy sẽ không nghi ngờ gì nữa đâu. Thẻ bác sĩ cũng chuyên nghiệp quá ta. Thành IT làm cho chú à." Tối hôm qua sau khi vào bệnh viện với Lê Thị Lệ, Phương Anh mới đem điện thoại ra xem phát hiện báo cáo xét nghiệm mẫu trà sữa cô nhờ Thành IT mang đến Viện Khoa học kiểm tra được gửi từ 10 giờ tối. Gần đây Viện Khoa học tương đối bận rộn nhưng nhờ mối quan hệ tốt của Thành IT và một đàn anh làm trong phòng xét nghiệm nên mọi chuyện cũng rất nhanh chóng.

Ngộ độc ma túy rất nguy hiểm, nó có thể đe dọa đến tính mạng con người. Nhưng có lẽ cũng không lấy làm lạ khi càng cấm cản Lê Thị Lệ lại cố gắng tìm cách uống vì thứ con bé tìm uống và nghĩ mình muốn là trà sữa. Buổi tối hôm qua còn uống một lúc bốn ly trà sữa, có lẽ vì một lúc nạp nhiều lượng cần sa vào người đã dẫn đến việc con bé bị ngộ độc. Nhưng vì được cấp cứu kịp thời nên mọi chuyện cũng coi như may mắn.

Sau đó Phương Anh gửi tin nhắn kể lại tình hình cho chú Thắng, cùng chú Thắng diễn một vở kịch để chú Thắng làm đúng chức trách một bác sĩ bệnh viện thành phố H như đã nói, tránh ánh mắt nghi ngờ của Hà Nhất Phương. Chú Thắng vốn là người dậy sớm, sau khi nắm bắt được tình hình lập tức sắp xếp công việc rồi di chuyển đến bệnh viện thành phố H, tất cả mọi việc làm nhanh chóng chưa đầy một tiếng.

"Sao cháu lại biết trong trà sữa có cần sa?" Chú Thắng lấy tay áo blouse trắng lau mồ hồi trên trán tò mò hỏi. Thật ra Phương Anh cũng có câu muốn hỏi chú, chỗ rộng như vây cớ sao lúc nào chú cũng thích chui ra góc cầu thang nói chuyện như vậy?

"Thật ra là..." Phương Anh ban đầu chỉ nghĩ Lê Thị Lệ là một đứa rất yêu thích đồ ăn, việc Lệ uống nhiều trà sữa đến như vậy cũng không có gì là lạ. Lúc đầu Phương Anh nhìn thấy rất nhiều học sinh mau trà sữa ở đó cũng coi đó là trend đang thịnh hành ở đây mà thôi. Nhưng khi thấy phản ứng của Lê Thị Lệ với trà sữa ngày càng quá khích cô bắt đầu để ý tới quán trà sữa đó. Vì dạo gần đây phải tập luyện văn nghệ cho trường đến muộn, cô càng có thời gian quan sát cô chủ quán trà sữa Yata kia. Phát hiện ra hành động và thái độ cô ta thật sự có vài điều khuất tất.

Khi cần sa được trộn vào thức ăn, chất THC được hấp thu chậm hơn vào máu, qua dạ dày và ruột. Do đó có thể mất tới vài giờ để đạt được cảm giác "phê" và cảm giác này để có thể kéo dài đến 12 giờ. Vì vậy việc lúc đầu sau khi uống xong trà sữa cái cảm giác thỏa mãn của Lê Thị Lệ phần lớn là bởi vì sư thỏa mãn vì thèm thuồng nhớ nhung với trà sữa. Một lúc lâu sau cần sa mới chính thức phát tác, lượng cần sa trong trà sữa cũng không nhiều nhưng nó khiến cho Lê Thị Lệ xuất hiện những biểu hiện như cười nói nhiều hơn, trong lớp mất tập trung khiến Hà Nhất Phương đuổi ra khỏi lớp, cảm giác đói liên tục khiến một con bé vừa ăn cả đống xoài lại nhanh chóng lấy bánh kẹo ra cho vào miệng để thỏa mãn cơn đói. Mắt đỏ, tim đập nhanh lại thường xuyên vì mải mê nghĩ đến chuyện khác dẫn đến thờ ơ với mọi chuyện xung quanh. Cũng không ít lần Hà Nhất Phương thấy Lê Thị Lệ xuất hiện sự lo lắng, bồn chồn, sợ hãi trên gương mặt, còn hai lần suýt xảy ra tai nạn khi tham gia giao thông trên đường.

Vấn đề cuối cùng Phương Anh để ý có lẽ là giá của những ly trà sữa này, với một số hãng trà sữa lớn, các vị trà sữa đặc trưng lại full topping có giá thành có thể đạt tới hơn 100 nghìn có lẽ cũng không có gì lạ. Ly trà sữa Yata này nhìn chung cũng tương đối chất lượng nhưng về kích cỡ của nó Phương Anh lại có vài phần phân vân. Một nhãn hiệu trà sữa tự mở, lại còn bán cho học sinh cấp ba thì với cái giá này thật sự quá đắt đỏ. Xung quanh trường cấp ba Z cũng không có thiếu quán trà sữa như vậy để cạnh tranh. Lại xét về lịch sử hình thành quán này rồi lại đóng cửa rồi lại mở cùng với lượng khách quen thuộc. Với những người thèm thuồng nhung nhớ Yata, trở thành những fan lão làng ngày nào cũng phải uống nó. Phương Anh từ những điểm trên bắt đầu nghi ngờ trong trà sữa có bỏ ma túy.

Việc các nhà hàng bỏ cần sa, bỏ ma túy vào thức ăn không phải không có, có thể nói trong giới kinh doanh cũng không ít người biết, cũng không ít người làm. Mục đích duy nhất có lẽ là để lôi kéo khách hàng, hy vọng kiếm lời nhờ doanh số bán ra nhiều và ổn định. Thật sự việc cho ma túy vào đồ ăn, đồ uống bán cho khách hàng là hành động quá sức độc ác và vô nhân tính. Hủy hoại đi cơ thể và sức khỏe của rất nhiều người vẫn tin tưởng vào họ. Nhưng đáng sợ hơn, những khách hàng đó là những học sinh cấp ba chỉ 16-17 tuổi vô tội, đầy đam mê, hoài bão phía trước, là trụ cột tương lai của quốc gia.

"Đáng sợ thật, việc này chú đã giao lại cho bên Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy xử lý trong hôm nay rồi. Bên chúng ta dạo này nhiều việc quá. Mà này, bác sĩ cấp cứu hôm qua gửi lời cảm ơn cháu vì cung cấp thông tin và phán đoán kịp thời giúp cứu chữa nhóc con kia đấy." Chú Thắng xoa đầu Phương Anh mấy cái tự hào. Tiểu quỷ này nhìn qua có vẻ cẩu thả nhưng lúc nghiêm túc cũng rất ra gì lắm.

Hôm qua trước khi bác sĩ tiến hành cấp cứu Phương Anh cùng Đinh Thanh Thanh miêu tả một số biểu hiện của Lê Thị Lệ trước khi bị ngộ độc và những ngày trước đó. Sau đó lúc yêu cầu Đinh Thanh Thanh đi mua nước cũng không quên trình bày suy luận và đưa ra kết quả xét nghiệm ly trà sữa kia cho vị bác sĩ kia xem. Tình trạng của Lê Thị Lệ có thể do nhiều nguyên nhân nhưng đặc biệt trong trường hợp ngộ độc ma túy việc cung cấp đầy đủ chính xác các thông tin sẽ giúp bác sĩ nhanh chóng tìm ra biện pháp điều trị.

Phương Anh bất mãn với chú Thắng phụng phịu ý kiến: "Cháu dù gì cũng là cảnh sát, cũng 25 tuổi rồi. Chú coi cháu là nhóc con non nớt 17 tuổi thật rồi đó hả?"

Phương Anh trở lại phòng bệnh cũng là 6 giờ 30 phút sáng, cô giáo Hà Nhất Phương sau khi dặn dò Lê Thị Lệ một chút, quyết định phê duyệt cho Đinh Thanh Thanh ở lại bệnh viện vừa chăm bạn vừa cho con bé cơ hội ngủ thêm. Phương Anh cũng năn nỉ Hà Nhất Phương cho cô ở lại với Lê Thị Lệ nhưng bị cô giáo Phương một mạch kéo về nhà thay đồ còn đến trường. Tuyết cao kều nhìn hai người kia một bên lôi lôi kéo kéo run cầm cập lặng lẽ chạy ra bến xe buýt đến trường.

"Cô đừng nói với bố mẹ em nha. Thật ra dù có nói họ cũng không quan tâm em đâu, chỉ khiến bố mẹ em thêm ghét em mà thôi." Lê Thị Lệ đôi mắt đượm buồn nói với Hà Nhất Phương rồi lại nở nụ cười ngờ nghệch tỏ vẻ không sao đâu. Nhưng trong ánh mắt ấy, vẫn là sự cô đơn tủi thân của một đứa trẻ thiếu sự yêu thương và quan tâm của bố mẹ.

Hà Nhất Phương chỉ đơn giản gật đầu một cái, nhắc nhở con bé nghỉ ngơi thật tốt, sau đó kéo Phương Anh đi về. Hà Nhất Phương là một giáo viên có chuyên môn rất giỏi, còn kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm nàng hoàn toàn không có. Hà Nhất Phương luôn cho rằng làm giáo viên chủ nhiệm với một giáo viên bộ môn cũng không khác gì nhau là mấy. Miễn là hoàn thành công việc giảng dạy của mình là được, những công việc khác ngoài lề có thể trực tiếp giao cho cán bộ lớp. Vì vậy cả tháng qua làm chủ nhiệm 11A2, mọi chuyện nhìn chung khá thuận lợi, nhưng khi thấy những câu chuyện của Linh Chi, của Lê Thị Lệ, Hà Nhất Phương cảm thấy bản thân mình không thể không quan tâm. Nàng luôn tự nhủ mấy chuyện đó là chuyện đời tư học sinh không cần bận tâm, nhưng cuối cùng chính nàng lại quan tâm chúng. Với nàng đó không chỉ là trách nhiệm của giáo viên, mà còn là với tư cách của một chị gái quan tâm đến mấy đứa nhỏ. Trong Lê Thị Lệ tồn tại một vết thương tâm lý nhưng luôn che giấu với chính bản thân mình và mọi người xung quanh.

Lê Thị Lệ vì ngoại hình không xinh đẹp, bố mẹ luôn coi con gái mình là thứ gì đó đáng xấu hổ. Từ nhỏ Lê Thị Lệ đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ thay vào đó là những lời nói đầy sự ghét bỏ, khó chịu của bố mẹ mỗi lần nhìn thấy cô. Lê Thị Lệ lớn hơn một chút dần coi đó là điều đương nhiên, điều mình đáng phải chịu. Đinh Thanh Thanh được bố mẹ yêu thương hơn, nhưng phần lớn sự yêu thương đó là qua lời nói, những buổi gặp mặt qua Facetime. Vật chất Đinh Thanh Thanh được đáp ứng một cách vô cùng đầy đủ nhưng thứ con bé cần là bữa cơm cùng bố mẹ, được mẹ ôm một cái từ khi còn nhỏ đã là thứ gì đó thật xa xỉ, có lẽ tiền cũng chẳng mua được. Trong ba đứa có lẽ Tuyết cao kều là đứa khiến hai đứa kia ghen tỵ nhất. Gia đình Tuyết không giàu có, so với anh chị em lại có phần gen trội cao quá khổ, từ bé đã bị trêu là người khổng lồ. Nhưng bố mẹ Tuyết rất yêu thương con cái, gia đình đông con nhưng đứa nào cũng được yêu thương, được quan tâm, bữa cơm nào cũng đủ 7 người mới bắt đầu dùng bữa. Anh chị em cũng rất yêu thương nhau, ở trong nhà đánh nhau sứt đàu mẻ trán nhưng ai dám trêu Tuyết cao kều dù có đánh thua cũng phải lao vào một phen sống mái. Bố mẹ Tuyết thấy con đánh nhau thì mắng nhẹ mấy đứa mấy cái rồi lao vào đánh nhau không phân thắng bại với bố mẹ mấy nhóc kia. Cuộc sống có thiếu thốn một chút với gia đình đông con cái, nhưng tình yêu thương là không hề thiếu. Đó tưởng chừng là điều đơn giản đứa trẻ nào cũng sẽ được tận hưởng, nhưng không, Đinh Thanh Thanh và Lê Thị Lệ thật sự thèm muốn cảm giác đó.

- ---------

Các phương tiện truyền thông không chỉ trong thành phố H mà cả nước lại tiếp tục rúng động khi liên tục đưa tin về một cô gái 23 tuổi kinh doanh quán trà sữa trước cổng trường cấp ba Z ngang nhiên bỏ ma túy vào trong trà sữa bán cho học sinh khiến nhiều người phẫn nộ. Không ít người dân và các chuyên gia đánh gia đây là một hành động vô nhân đạo, táng tận lương tâm, vì đồng tiền mà bán rẻ đạo đức lương tâm, đầu độc chính những em học sinh tuổi ăn tuổi lớn. Các bạn học sinh đã sử dụng trà sữa Yata và phụ huynh vô cùng lo lắng, trường cấp ba Z cũng coi như phản ứng nhanh, lập tức mở buổi khám sức khỏe, còn mời các chuyên gia đầu ngành đến mở hội thảo tư vấn và giải đáp các câu hỏi của phụ huynh. Trường cấp Z có thể chậm chạp cái gì cũng được, nhưng những lúc phản ứng những vụ việc như thế này thì không những nhanh mà là cực kỳ nhanh và chính xác.

Lúc đầu học sinh trong trường vừa hoang mang sợ hãi, nhưng chỉ qua vài ngày sau mọi chuyện lại quay trở lại quỹ đạo ban đầu vốn có. Nhưng cũng nhờ chuyện này mấy đứa nhóc cũng chịu tìm hiểu thêm kiến thức và tác hại của ma túy nói chung và cần sa nói riêng. Phương Anh cảm thấy trẻ con dù gì cũng là dễ dạy nhất, lớn hơn chút nữa có bổ đầu ra cũng ngang như cua, không nhét được thêm vào đầu cái gì hết. Thành IT chính là điển hình của điển hình cứng đầu không chịu nghe lời.

Chân Phương Anh cũng bó bột được một đoạn thời gian, mà vốn chân cô cũng không phải bị gãy, chỉ là bị nứt xương nhẹ mà thôi. Thật ra cũng chưa nặng đến mức phải bó bột nhưng chú Thắng cứ lo cô chạy nhảy khắp nơi không yên phận nên mới có màn bó bột ấy. Nhưng dù chân có bó bột, có chống nạng, Phương Anh vẫn chạy nhảy khắp nơi thậm chí đánh nhau với người ta. Phương Anh cảm thấy chân mình cũng khá ổn, cũng chán cảnh vướng víu tắm rửa khó khăn. Chân vì bó bột vừa ngứa vừa khó chịu nên nhanh chóng kéo Thành IT đến phòng khám bà chị bạn của Thủy Tiên xử lý nhưng ai ngờ bà chị đó lại chính là chị gái Thành IT. Trái đất thật sự rất tròn, Thành IT ngốc đến mức không biết chị mình mở phòng khám ở đó.

Sau 30 phút chứng kiến màn chị em tình thâm đánh chửi nhau này, Phương Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi liền nhanh trí lặng lẽ chuồn trước. Nếu Thành IT ngoan ngoãn ở dưới xe đợi đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Thằng nhóc này vì theo con đường trở thành một cảnh sát của Cục Phòng chống tội phạm công nghệ cao trái với ý muốn bố mẹ mà đã dọn ra ở riêng từ lâu, trốn chui trốn lủi, nào ngờ hôm nay lại gặp bà chị mình ở đây. Hai người cãi nhau loạn quá mức loạn khiến Phương Anh đau đầu chạy chối chết. Cũng phải công nhận rằng tay nghề của bà chị này khá tốt nhưng cái tính ồn ảo quả thật hơi đáng sợ, thật không hổ là chị em cùng gen với Thành IT. Mỗi lần Phương Anh đến đây lại là một trận ồn ào mới với đủ các lý do, mấy y tá ở đây sức chịu đựng cũng thật sự phi thường quá.

Do ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới từ hôm thứ Ba, dù hôm nay đã là tối thứ Sáu nhưng trời vẫn còn mưa nhỏ, Phương Anh một tay cầm ô mượn ở phòng khám, một tay đút vào túi áo khoác bước đi trên vỉa hè ngân nga bài hát cô yêu thích. Tuy giờ vẫn không phải quá muộn nhưng vì trời mưa cộng thêm chút lạnh mà ngoài đừng rất ít người qua lại, người đi bộ trên vỉa hè cũng nhanh chóng di chuyển về nhà, chỉ có Phương Anh lại trông cực kỳ thong thả bước đi. Thật ra Phương Anh cũng muốn đi nhanh lắm, nhưng vì lâu ngày bó bột và phải sử dụng nạng nên chân có chút gượng ép không nghe lời, cô đang phải từ từ làm quen với chính đôi chân mình. Nhưng dưới mắt người khác lại không khác gì một cô gái yếu đuối mang trong mình tâm sự và cô đơn những ngày mưa.

Đang thong thả bước đi, phía trước lại gặp một tên trùm áo mưa vàng chói lên người lao về phía cô như vũ báo, cả người gập xuống như đang ốm thứ gì đó. Vội vội vàng vàng như chạy trốn, vừa chạy vừa liên tục quay lại nhìn về phía sau. Kinh nghiệm làm cảnh sát của Phương Anh chỉ ra rằng hắn ta chính là kẻ cướp, đang thực hiện phi vụ cướp đồ và bỏ trốn. Phương Anh thật sự lâu rồi không bắt cướp.

Tên kia còn không biết đụng phải ai, trợn trắng mắt gào lên về phía Phương Anh đang ung dung đứng giữa lỗi hắn chạy, "Tránh ra." Phương Anh mặt không đổi sắc vô cùng bình tĩnh đứng đó, trong vòng tích tắc hắn ta chạy đến chỗ cô muốn đẩy cô ra mà nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Đường trơn, hắn ta mất đà cứ thế nhẹ nhàng ngã lăn xuống đất ba vòng mới dừng lại.

Phương Anh lúc này mới nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hô hoán có cướp từ xa vội vàng chạy tới, nhưng không kịp xem người nọ là ai, tên kia vừa ngã sõng soài ra đất tay còn ôm chặt lấy cái túi xách lồm cồm bò dạy. Chỉ tiếc là người còn chưa kịp đứng thẳng lập tức bị Phương Anh đạp một cái bay xa thêm vài mét, đau đớn hét lên. Phương Anh cầm theo ô từ tốn bước lại về phía tên kia đang lăn lộn trên đất chép chép miệng nói: "Túi này là bản giới hạn nha, cũng biết cướp lắm."

Người nằm dưới đất nửa muốn phản bác, nhưng thấy chủ nhân chiếc túi đang chạy tới đây liền nhanh chóng tính kế chạy trốn, ngay lập tức rút con dao trong túi áo ra muốn bật dậy đâm về phía Phương Anh. Nhưng dao vừa cầm trên tay, còn chưa kịp bật dậy đã bị Phương Anh đã văng xuống đất, cổ tay còn bị cô đạp lên đau đớn hét lớn. Phương Anh cảm thấy tên này thật sự quá quen mắt. Đi cướp mà còn mặc áo mưa vàng chói lọi như vậy nữa, Phương Anh đúng là được mở mang tầm mắt. Chân vẫn không buông tha giẫm lên cổ tay tên cướp đang quằn quại dưới đất, một tay cầm ô, một tay vẫn đút túi áo ung dung từ trên cao nhìn xuống tên cướp.

"Cướp cũng có style ghê gớm phết đấy. Nhưng chú em hôm nay hơi đen nha."

Ngay sau màn như có như không khống chế tên cướp, người dân xung quanh rất nhanh liền tiến tới hóng chuyện, một vài anh thanh niên cao lớn giúp khống chế tên cướp. Các bác gái cũng rất nhanh cầm lấy chiếc túi xách rơi trên đất chạy về phía cô gái bị mất đồ hỏi han tình hình. Tiếng vỗ tay không biết ai là người bắt đầu hướng về phía Phương Anh tán thưởng, trời mưa mặc kệ trời mưa, người vây quanh bàn tán cứ thế một nhiều thêm. Phương Anh thật sự ngại muốn chết.

Phương Anh không biết đứng đó bao lâu mới tìm được cơ hội mọi người không chú ý mà lẩn đi mất, mọi chuyện ở đây liền giao cho mọi người giải quyết vậy. Lúc Phương Anh bước qua cô gái bị cướp mất túi xách kia còn không quên đổi ô sang tay phải, nghiêng ô hoàn toàn sang bên phải, không muốn che ô cho cô gái vì mải đuổi theo tên cướp mà sớm đã ướt từ đầu đến chân. Áo sơ mi cùng quần jean, tóc đuôi ngựa buộc lên đầy năng động, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy cô gái này là một cô gái trẻ xinh đẹp đầy năng động, còn đem lại cho người lớn cảm giác ngoan ngoãn tin tưởng, đem lại cho người khác năng lượng năng động tích cực. Nhưng với Phương Anh mà nói, cô đối với cô gái này là tràn ngập địch ý.

"Tránh xa địa bàn của tôi ra." Phương Anh giọng lạnh nhạt hiếm thấy không hề nhìn vào người bên cạnh mà hoàn toàn hướng ánh mắt về phía trước.

"Cô vẫn nóng nảy như vậy nhỉ?" Thay vì một tiếng nói cảm ơn, người bên cạnh híp mắt nghiêng đầu nhìn sang Phương Anh như thăm dò. Trái với thái độ địch ý của Phương Anh, cô gái kia hoàn toàn như trêu đùa, cực kỳ thoải mái châm chọc người bên cạnh.

Phương Anh thật sự nghe giọng người bên cạnh thôi cũng đã thấy ngứa ngáy, rút kinh nghiệm từ những lần trước thay vì đứng đó để cô ta mỉa mai, Phương Anh chán ghét nhanh chân bước về phía trước. Nhưng vừa bước đi được mấy bước, đã bị người phía sau lớn tiếng gọi lại.

"Phạm Phương Anh!" Phương Anh vì tiếng gọi sau lưng mà dừng bước nhưng hoàn toàn không có ý định quay lại nhìn người phía sau. Nhìn cái quái gì, cô chính là nhìn đến phát chán người đằng sau rồi.

"Chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi." Cô gái đằng sau trong giọng nói tràn ngập vui vẻ háo hức nhưng có lẽ chỉ Phương Anh mới có thể nhìn ra cái giọng điệu khiêu khích của cô ta vang vọng bên tai. Phương Anh chính là tức đến run người rồi.

Gặp cô ta chính là điều tồi tệ nhất cuộc đời cô.

Tâm trạng của Phương Anh tối hôm đó cứ thế tan thành mây khói.

Nhưng với Phương Anh mà nói, tâm trạng vui thì thôi mà tâm trạng buồn thì nhất định phải chia sẻ với chị em. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định nhắn tin vào trong nhóm chat vài chữ thông báo: "Nè mấy má. Kẻ thù không đội trời chung của chúng ta đã quay trở lại rồi. Cô ta ở đây."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.