<tbody>Edit: HânBeta: Hân</tbody> “Nhưng bây giờ thứ tôi muốn là bia.”
Lâm Dật Phi đã thấy qua sự cố chấp của ông ta. Ngẫm lại, mấy ngày nay ông ta ngoài dạy mình ra thì chưa uống đến một ngụm bia rượu nào.
“Ông muốn uống loại bia nào?”
“Bull.” Loại bia giá rẻ tiện nghi nhất.
“Uống bao nhiêu?”
“Cậu và Kevin có thể uống được bao nhiêu?” Ngón tay Chelsea gõ lên sàn, như đang đánh theo nhịp trống nào đó, thời gian dường như cũng theo đó trôi qua.
“Uống chết ông.” Lâm Dật Phi cởi mặt nạ và buông kiếm xuống đi ra ngoài. Kevin buồn cười theo sát phía sau cậu.
Bọn họ thật sự đi đến quảng trường bên cạnh đấu kiếm quán mua hai thùng Bull về, riêng Kevin mua thêm một thùng coca.
“Không phải em chưa trưởng thành sao? Coca là của em.”
Khi bọn họ về lại phòng đấu kiếm, Chelsea vẫn nằm trên mặt đất, có vẻ như sắp ngủ.
“Dậy! Bia của ông đến rồi đây, uống đó đi!” Lâm Dật Phi tức giận nói.
“Vì sao không có đá?” Chelsea biếng nhác xoay người.
“Vậy ông tự mua đi.”
“Cậu luôn không tôn trọng huấn luyện viên của mình như vậy sao?”
Tiếng khui bia vang dội giữa không gian yên tĩnh.
“Uống với tôi đi. Xem như tiền học phí tôi dạy cậu lâu như vậy.” Chelsea đưa một chai bia qua.
“Chưa đủ tuổi?” Chelsea cười lạnh, nhướng mày nhìn Kevin, trêu chọc, “Tuổi của cậu ta ngay cả làm tình cũng được rồi, vậy mà không thể uống bia?”
“Tha cho cậu ấy đi.” Kevin đưa coca cho Lâm Dật Phi, trong mắt đều chứa ý cưng chiều.
Lâm Dật Phi cầm coca, uống một hơi cạn sạch. Có lẽ vừa rồi luyện tập mệt mỏi, nước ngọt luôn khiến người khác sảng khoái.
Ba người không ai nói chuyện nữa, chỉ thấy những chai bia dần chồng chất như núi.
Mùi cồn lan tỏa khắp không khí. Chelsea loạng choạng đứng lên, “Tôi phải về đây, chỗ này các cậu tự dọn dẹp đi…”
“A? Không cần chúng tôi đưa ông về sao?” Lâm Dật Phi hơi lo lắng.
“Không cần đâu.” Chelsea vung tay, “Lượng cồn này không đủ để tôi mù đường, vượt đèn đỏ hoặc đụng xe.”
Mấy ngày nay ở chung, Lâm Dật Phi đương nhiên biết nếu mình đưa ông ta về, ông ta chắc chắn sẽ nổi giận, vì thế đành cùng Kevin dọn dẹp.
Nghiêng đầu, Lâm Dật Phi có thể trông thấy ngũ quan tuấn mỹ của Kevin. Không biết có phải vì uống quá nhiều bia, hai gò má y hơi ửng đỏ, hô hấp nhẹ nhàng, lông mi lịch thiệp tao nhã cũng theo đó nhẹ nhàng rung động.
Lâm Dật Phi quay mặt sang chỗ khác, biết mình cứ nhìn chằm chằm người cùng giới như thế dường như không ổn.
Kevin cười khẽ, mở miệng hỏi: “Sao không tiếp tục nhìn?”
Kevin bỗng dừng động tác trong tay, vươn tay kéo áo Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi không phản ứng kịp lập tức ngã vào lòng Kevin.
“Bây giờ anh cho em nhìn, nhìn anh thật kỹ.”
Giọng của Kevin rất khẽ, tựa như đang dụ ngọt con nít, hoặc như một lời cám dỗ nào đó.
Hai tay Lâm Dật Phi chống xuống đất, eo bị Kevin ôm, thân thể bị kẹp giữa hai chân Kevin. Như bị mê hoặc, Lâm Dật Phi nhìn vào hai mắt Kevin, đôi con ngươi dịu dàng sâu không thấy đáy, khóa chặt ánh mắt Lâm Dật Phi.
Khi cậu phản ứng lại kịp, thì Kevin đã nghiêng đầu hôn lên môi cậu.
Đầu lưỡi của y liếm môi Lâm Dật Phi, sau đó hung hăng mút vào. Đó là nụ hôn của người trưởng thành, tràn ngập sức mạnh không cho phép người đối diện kháng cự, liếm cắn gặm mút.
Nghiêng người qua, gáy của Lâm Dật Phi tiếp xúc với mặt đất, Kevin điên cuồng hôn cậu, không có ý thô lỗ và ép buộc, nhưng có thể dễ dàng ôm trọn Lâm Dật Phi trong tay.
“Ưm… ưm…”
Dùng sức đẩy ra, thể trọng và sức mạnh của đối phương khiến Lâm Dật Phi không thở nổi. Tay Kevin luồn vào trong áo mơ mi của Lâm Dật Phi, vuốt ve tựa như y đã luôn chờ mong có thể chạm vào thân thể cậu từ nhiều thế kỷ trước. Y rời khỏi môi Lâm Dật Phi, nụ hôn nóng bỏng khát vọng rơi xuống cằm cậu, rơi xuống mỗi tấc da thịt trên cổ cậu.
Loại khí chất bình tĩnh đã sớm bay đâu mất, nụ hôn của y thậm chí chứa cả sự nôn nóng.
Lâm Dật Phi rốt cuộc cũng choàng tỉnh khỏi sự kinh ngạc.
“Kevin! Kevin! Buông ra! Anh làm sao vậy!”
Khi nụ hôn của Kevin chạm tới chiếc nhẫn trên cổ cậu, lạnh lẽo đến đau đớn, khiến y chợt bừng tỉnh, y buông Lâm Dật Phi, ngồi bên cạnh thở hổn hển.
“Xin lỗi.” Kevin bối rối nâng tay che hai mắt mình.
Lâm Dật Phi thật sự bị dọa, Kevin tao nhã lịch thiệp vừa làm gì mình?
“Anh hơi say.” Kevin loạng choạng đứng lên, vào nhà vệ sinh vóc nước rửa mặt.
Lâm Dật Phi chậm rãi đứng dậy, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Kevin Phil, tất cả những chăm sóc và dịu dàng của y nháy mắt đã có đáp án.
Chris từng nói Kevin Phil thích mình, Lâm Dật Phi xem nó là một chuyện buồn cười.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lâm Dật Phi bước từng bước vào nhà vệ sinh, Kevin chống hai tay trên bồn rửa mặt, cúi đầu, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống.
“Vì sao… lại làm chuyện lúc nãy với em?” Lâm Dật Phi hỏi. Tuy rằng có lẽ không nên biết đáp án sẽ tốt hơn, nhưng chuyện lừa mình dối người cũng không dễ chịu gì.
“Xúc động.” Kevin hít sâu, vẫn không ngẩng đầu. Dường như y đang cố gắng áp chế cái gì đó.
“… Xúc động gì?” Lâm Dật Phi nuốt nước miếng.
“Lâm Dật Phi, hẳn là có rất nhiều người thích em đúng không? Anh cá rằng không phải chỉ mình Chris.” Kevin xoay người, dựa lưng vào bồn rửa tay, trên môi là nụ cười tự giễu.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Em chỉ cần trả lời anh là được.” Kevin như chợt nhớ ra cái gì, “A, cái cậu tóc đỏ Rex Grey kia hẳn là cũng thích em.”
“… Sao anh biết?”
“Bởi vì anh cũng thích em, ánh mắt cậu ta nhìn em khiến anh cảm thấy rất quen thuộc.” Kevin xoa trán, “Ít ra anh cũng không phải người duy nhất bị em mê hoặc, đủ để an ủi mình rồi.”
Lâm Dật Phi dừng bước, đứng tại chỗ, cậu không thể hiểu Kevin Phil, nhưng cậu trông thấy sự lưỡng lự trong mắt Kevin.
Kevin vươn tay, ngón tay khẽ xoa môi dưới của Lâm Dật Phi.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy en, đã bị dáng vẻ khi đấu kiếm của em hấp dẫn. Không phải bởi vì em giỏi giang hơn những đứa trẻ cùng tuổi, mà là mỗi một kiếm đâm chém của em đều đi vào tầm mắt anh. Anh như bị nghiện luôn dõi theo bóng dáng của em.” Kevin chầm chậm hạ tay xuống, nhắm hai mắt lại