<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody> “Tôi là huấn luyện viên đội bội kiếm, các cậu có thể gọi tôi là Smith, không cần gọi tôi là huấn luyện viên hoặc huấn luyện viên Smith, tuy rằng tôi sẽ có lúc ngẫu nhiên nghiêm khắc hoặc có chút thần kinh, nhưng tôi sẽ hết sức dạy các cậu.” Huấn luyện viên Smith đi đến trước mặt Lâm Dật Phi, cẩn thận đánh giá nam sinh nhỏ tuổi trước mắt, “Vừa rồi cậu làm rất tuyệt, không cần buồn bởi vì không thắng được Rex. Bình thường cậu ta không đáng ghét như vậy, chỉ là muốn các cậu có thêm khí thế và quyết tâm chiến đấu nên cậu ta mới cố ý chọc giận các cậu.”
“Em biết.” Lâm Dật Phi xoay xoay thanh kiếm trong tay, cười nhìn về phía Rex, “Kiếm thuật của một người nói lên tính cách người đó. Nếu anh ta thật sự tự cao tự đại như vậy, vậy vì sao những đường kiếm của anh ta lại không nói lên điều đó?”
Ben cười nhìn Rex, “Biểu diễn của cậu hình như thất bại rồi, bị nhìn thấu.”
“Không sao. Kết quả quan trọng hơn quá trình.” Rex lơ đãng chỉnh sửa lại mái tóc của mình.
“Tôi nghĩ, hai cậu có thể điền vào đơn xin gia nhập một chút không?” Huấn luyện viên Smith mỉm cười, “Rất chờ mong biểu hiện của các cậu trong tập luyện.”
Ben rất nhiệt tình cầm bảng, tỉ mỉ chỉ bọn họ điền như thế nào.
Lâm Dật Phi vừa điền vừa nhìn về phía Rex đang tán gẫu rất vui vẻ với nhóm nữ sinh, nhỏ giọng hỏi: “Em cảm thấy rất kỳ quái, một người giỏi như Rex, vậy vì sao những trận thi đấu liên minh của học sinh trung học em lại không thấy anh ta?”
“Hỏi rất hay.” Ben khẽ cười, “Bởi vì từ trước đến giờ cậu ấy đều ở Pháp, gia tộc cậu ấy kinh doanh nước hoa, sau này ba mẹ ly hôn, cậu ấy chọn ở với mẹ dọn đến Mĩ sống.”
“Ồ…” Lâm Dật Phi gật đầu, cúi đầu mới phát hiện ngoài khung kí tên ra, Chris đã thay cậu điền xong toàn bộ.
Ben nhìn Chris cười hỏi, “Tình cảm của hai em thoạt nhìn rất tốt, hơn nữa rất hiểu nhau.”
“A, chúng em đã quen biết rất nhiều năm rồi!” Lam Dật Phi làm ra bộ dáng anh em thân thiết đặt tay lên vai Chris.
Sau khi Lâm Dật Phi và Chris làm xong thủ tục, một thành viên của đội bội kiếm chậm rãi đi đến bên cạnh Ben, “Này, cậu biết không? Năm nay số nữ sinh gia nhập đội bội kiếm của chúng ta tăng gấp đôi đó.”
“Ồ, tớ đoán rằng các em ấy là vì muốn ngắm người đẹp mà đến.” Ben bật cười chỉ chỉ Chris, “Nói với những cô gái đó, đội bội kiếm của chúng ta luyện tập rất vất vả, nếu đã gia nhập rồi mà chịu không nổi thì thật mất mặt, xem còn bao nhiêu người nguyện ở lại.”
“Hả, vì sao phải đe dọa các em ấy như vậy? Nữ sinh đáng yêu cỡ nào chứ! Chẳng lẽ cậu không muốn tăng thêm sắc màu cho cuộc sống thời thanh xuân của mình sao?”
Ben lắc đầu, cắt đứt tất cả những suy nghĩ mong muốn của đối phương, “Thân ái à, đấu kiếm quán là một nơi có hạn, nếu cậu muốn nói chuyện yêu đương, tớ đề nghị cậu gia nhập đội bóng đá, cổ động viên của đội đó nữ sinh xinh đẹp nhiều như mây. Còn nơi này, chỉ cần những người yêu đấu kiếm chân chính.”
“Vậy em phải nhắc anh một chuyện.” Lâm Dật Phi bỗng mở miệng.
“Chuyện gì?”
“Anh nhất định phải giữ lại một nữ sinh tên Katherine Berman.”
“Cảm ơn lời đề nghị của em.” Ben như nhớ đến cái gì đó, “A, có một chuyện quên nhắc nhở các em, đội bội kiếm của chúng ta có một truyền thống, đó là sáng bảy giờ phải thức dậy chạy bộ. Các em có biết sức chịu đựng và thể lực có thể giúp em có được sức phán đoán nhanh và chính xác. Tuy không ép buộc phải tham gia, nhưng nó giúp các em nhanh chóng hòa nhập với tập thể đúng không?”
Miệng Lâm Dật Phi cong xuống.
“Không phải chứ…” Cậu mỗi sáng muốn rời giường ít nhất cũng phải cần mười phút, còn muốn lấy thời gian ngủ để chạy bộ sao?
“Đây là thói quen tốt. Sáng mai sáu giờ bốn mươi tớ sẽ gọi cậu dậy.” Lời nói của Chris khiến Lâm Dật Phi muốn xỉu.
Từ lớp mười trở đi, bài tập sẽ nhiều hơn các lớp dưới một ít, nhưng vẫn tốt hơn các quốc gia châu Á, trung học ở đây tuyệt đối là thiên đường. Sau hai giờ, Lâm Dật Phi đã hoàn thành bài tập, ngồi trên giường xem phim hài, thỉnh thoảng còn hi hi cười ngây ngô. Chris bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn khăn tắm quanh người.
Dáng người của anh cân xứng mà rắn chắc, đường cong cơ thể rõ ràng nhưng không quá đáng, Lâm Dật Phi chỉ không cẩn thận đảo mắt qua, không hiểu sao cả gương mặt đều nóng lên.
Tên ngu ngốc này không thích mặc quần áo như vậy sao? Có bản lĩnh thì đợi mùa đông rồi khỏa thân đi!
Mà Chris chỉ chậm rãi đi tới, ngồi lên giường Lâm Dật Phi, “Đi tắm đi, không thì tóc sẽ không khô.”
“Biết rồi.” Lâm Dật Phi lúc nào cũng nhất định phải mang đồ ngủ vào phòng tắm, nói ngắn gọn thì cậu không muốn cho Chris cơ hội trông thấy thân thể mình.
Khi cậu tắm xong ra, Chris đang dựa vào giường xem một quyển sách.
“Này? Cậu đang xem gì vậy?” Lâm Dật Phi tò mò đi qua, giọt nước trên tóc suýt chút nhỏ lên trang sách.
Chris kéo cái khăn trên vai Lâm Dật Phi, gần như ôm trọn cậu vào lòng, giúp cậu lau khô tóc, rất dịu dàng, dùng một loại lực khiến người khác mê say.
“Tớ đang xem thơ của thi nhân Yeats người Ireland.”
“Là vị thi nhân say mê nữ nghệ sĩ Maud Gonne? Maud Gonne đã kết hôn với rất nhiều người và rơi vào bể tình rất nhiều lần, người bên cạnh bà ấy không chỉ có một mình Yeats. Thật đáng thương.” Lâm Dật Phi mở miệng.
“Nhưng tớ rất thích thơ của ông ta.”
“Vậy sao? Câu nào?” Lâm Dật Phi cảm giác được Chris lấy khăn ra, đặt lên đầu giường.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
“Biết bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc…” Chris hôn lên tai Lâm Dật Phi, hơi thở nhàn nhạt quanh quẩn giữa hai người.
“Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành…”
Nụ hôn kia đi đến cổ Lâm Dật Phi, khẽ mút vào, Lâm Dật Phi mất tự nhiên cứng người, bàn tay Chris vỗ nhẹ trấn an.
“Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em…”
Lâm Dật Phi không chịu nổi khiêu khích như vậy, muốn rời đi nhưng bị Chris ôm thật chặt, cởi ra áo ngủ của cậu, hôn lên chiếc nhẫn bạch kim rồi dần di chuyển xuống.
“Và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt…”
“Đừng hôn nữa…” Lâm Dật Phi thật sự chịu không nổi.
Nhưng cậu không ngờ Chris lại không chút buông lỏng, cách một lớp quần vuốt ve nơi đã động tình của Lâm Dật Phi.
“Cậu nhất định là cố ý!”
“Có sao chứ?” Ngón tay Chris luồn vào quần ngủ rồi kéo xuống, Lâm Dật Phi chỉ có thể giữ chặt lấy không buông.
“Cậu vì sao lại đột nhiên… điên cuồng như vậy!”
“Bởi vì hôm nay có nữ sinh khen cậu đẹp trai.”
“Cậu thường xuyên được nữ sinh khen đẹp trai, tớ chỉ ngẫu nhiên được khen một chút cậu cũng không nên có phản ứng quá lớn như vậy chứ!” Lâm Dật Phi còn đang phân cao thấp với cái quần.
“Tớ thật muốn bổ đầu cậu ra xem bên trong có cái gì.” Chris buông tha cho quần ngủ của Lâm Dật Phi, hai tay xoa hai má cậu.
“Dù sao thì bên trong cũng không phải nước!”
Khóe miệng Chris nhếch lên.
Lâm Dật Phi phát hiện Chris chưa bao giờ cười với người khác, nhưng chỉ cần ở trước mặt mình lộ ra vẻ mặt này, vậy chắc chắn không phải chuyện tốt.
“Vì sao không thử một lần? Có lẽ rất thoải mái.” Chris kề sát tai Lâm Dật Phi, nhẹ giọng nói, loại dụ dỗ này khiến người ta khó mà kháng cự.
“Tớ sẽ không vào.”
Đây quả thật là chuyện Lâm Dật Phi lo nhất, đương nhiên không phải vấn đề đó. Lâm Dật Phi đã từng trông thấy người anh em của Chris, rất dọa người. Chỉ là nếu bị cậu ấy nhìn thấy cái của mình, trời mới biết cậu ấy có nhướng mày nói một câu: “Cậu đây là đậu cô ve sao?”
Lâm Dật Phi chắc chắn sẽ tức đến hôn mê.
“Để tớ thử một chút nào.” Chris thừa lúc Lâm Dật Phi buông lỏng, kéo hẳn quần cậu xuống.
“Này!” Cảm giác mát mẻ đột ngột khiến Lâm Dật Phi suýt chút từ trên giường nhảy dựng lên.
Nhưng khi những ngón tay Chris chạm vào mình, cậu chỉ có thể cứng người không dám nhúc nhích.
Và khi Chris ngậm lấy mình, đầu Lâm Dật Phi trống rỗng. Cậu biết Chris thích sạch sẽ, nên chuyện như vậy hẳn là cả đời này cũng không xảy ra. Nhưng khi cậu biết Chris đang làm cái gì, loại cảm giác thành công đánh úp lại, cậu không thể chịu được nữa, chỉ có thể vươn tay nắm chặt tóc Chris.
“Dật Phi, đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng.” Chris vỗ nhẹ hai chân Lâm Dật Phi, giúp chúng trầm tĩnh lại, hơi thở của anh phả vào da thịt cậu, khoảng thời gian sau đó, Lâm Dật Phi cảm nhận được cực hạn của vui vẻ.
Cuối cùng, Chris và Lâm Dật Phi tựa lên giường, Chris nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc của Lâm Dật Phi, khiến chúng rối tung.
Nhịn thật lâu, Lâm Dật Phi mới hỏi ra được: “Này! Chuyện vừa rồi cậu học ở đâu!”
“Trên sách.”
“Cái gì? Có loại sách dạy những chuyện này!” Lâm Dật Phi hỏi ra mới cảm thấy mình thật ngốc, nơi đây là nước Mĩ, sách gì mà không có?
“Cậu vì phóng ra ở trước mặt tớ nên xấu hổ sao?” Chris hỏi.
“…” Lâm Dật Phi không biết nói gì, cậu không rõ vì sao Chris đã đoán được còn muốn nói ra.
“Không sao đâu, thoải mái là tốt rồi.” Chris nhìn đồng hồ, “Đã mười giờ rưỡi, ngủ đi.”
“Ngày mai thật sự phải thức dậy chạy bộ sao?” Lâm Dật Phi trịnh trọng hỏi.
“Tớ đã lo liệu.”
“… Tớ đi ngủ.” Lâm Dật Phi buồn bực vượt qua người Chris, về giường của mình, kéo chăn đắp kín toàn thân.
Vẫn rất khó tin, những chuyện Chris đã làm với mình.
Làm chuyện đó chỉ có một khả năng vì để lấy lòng mình, sao người đó có thể là Chris chứ?
Nhưng một người nguyện làm tất cả chỉ vì để lấy lòng mình, có lẽ cũng chỉ có mình Chris.
Suy nghĩ này khiến Lâm Dật Phi rất nhanh đi vào mộng đẹp, mà phương pháp gọi cậu dậy ngày hôm sau của Chris vẫn là bóp mũi hôn môi cậu, một khi cậu không còn hơi để thở, thì chỉ đành mở mắt.